Đừng vì anh mà khóc

Chap 9: Trằn chọc

Cuối cùng, việc đình đám ở quê nhà nó cũng hoàn thành tốt đẹp. Mấy ngày vừa rồi, nó mệt nhừ, người cảm giác như kiệt sức. Một phần vì uống rượu kha khá, một phần vì chưa bao giờ nó làm việc tay chân nhiều đến vậy. Ấy thế mà vừa về đến nhà, ngay lập tức nó đã tính gói ghém đồ đạc để lên lại Hà nội. Thấy vậy mẹ nó hỏi han:
-       Sao, con định đi luôn hôm nay à? Để sáng mai hãy đi. Giờ mày đi có mà đến đêm mới lên đến nơi.
-       Không sao đâu. Con muốn đi luôn. Dù gì mai cũng là thứ 2, con còn lên lớp. Sáng ngại dậy sớm lắm. Mới lại đi xe, đi cộ sáng sớm mệt lắm mẹ ạ.
-       Ừ. Vậy tự mày tính toán chuyện của mày mà đi. Nhưng ăn cơm nhà đã. Rồi muốn đi đâu thì đi.
Nói rồi mẹ nó vào bếp chuẩn bị đồ ăn. Cùng lúc ấy nó cũng tranh thủ tắm rửa dọn dẹp lại căn phòng ở nhà cho đỡ bừa bộn. Chuyến này, chắc phải còn lâu nữa nó mới về lại nữa.
Nó định nhắn tin cho Linh báo cáo. Nhưng lại chợt ra ý tưởng muốn làm cho Linh bất ngờ. Nên nó chỉ hỏi han bình thường, giấu chuyện lên Hà Nội trong tối nay:
-       Em ăn chưa? Tối có đi đâu chơi không?
-       Em chuẩn bị ăn rồi. Anh bao giờ lên vậy?
-       Umm. Chắc mai anh lên sớm. A hơi mệt.
-       Hihi. Mấy nay chắc anh vất vả lắm nhỉ. Anh nghỉ ngơi sớm đi nhé, để mai còn có sức đi xe.
Ngồi trên xe, dựa đầu vào cửa kính, nó ngắm nhìn đường phố về đêm tấp nập những dòng xe cộ nối đuôi nhau. Người thì tan ca làm về, người lại có đôi có cặp ôm nhau đi lượn lờ phố xá. Bất chợt nó thấy có chút gì đó buồn bã trong lòng. Đã từng có lúc nó chẳng còn muốn về nơi này mà ở biền biệt trên cái đất Hà thành. Vậy mà giờ đây khi phải rời xa nó bỗng cảm thấy luyến tiếc. Tiếc vì có lẽ, mấy hôm nay, nó đã thực sự hạnh phúc khi cảm nhận được cái không khí của gia đình. Lơ đãng một hồi, nó chợp mắt, lạc vào giai điệu của bản nhạc buồn. Chuyến xe êm ru đưa nó vào giấc ngủ dễ dàng như ăn một cái kẹo.
Mới thoáng chốc mà nó đã có mặt tại Hà Nội. Mở mắt, bước xuống xe, nó hít một hơi thật sâu: “chà cái mùi thành phố quen thuộc”. Châm điếu thuốc, nhả khói chậm rãi, nó cứ thế mà bước bỏ ngoài tai là những tiếng chèo kéo của mấy ông xe ôm. Việc đầu tiên nó nghĩ ngay đến lúc này là mua trà sữa rồi đến gặp Linh cho con bé bất ngờ. Nào ngờ đâu người bị bất ngờ mới chính là nó.
10 giờ đêm, đôi chân nó khựng lại trước cửa quán quen của hai đứa khi thấy Linh cùng một người đàn ông lạ mặt bước từ trong đó đi ra. Nó vội quay đi, nấp vào một góc, tránh không để Linh nhìn thấy. Hai người họ nhìn có vẻ rất thân thiết khiến trong đầu nó dấy lên những hoài nghi. Nó chẳng biết phải làm gì, lững thững lê từng bước về nhà trọ:
-       Lên muộn thế hả cháu? – cô chủ nhà bất ngờ khi thấy nó xuất hiện. Càng bất ngờ hơn khi nhìn nét mặt của nó có vẻ không được vui.
-       Vâng. – nó chỉ hờ hững đáp lại.
-       Đình đám ở quê chắc mệt nhỉ?. Thôi mày lên nghỉ ngơi đi.
-       Vâng.
Vứt “phịch” balo xuống đất, nó nằm vật ra giường, suy nghĩ mãi về chuyện vừa bắt gặp ban nãy. Rồi nó vội vàng vơ lấy cái điện thoại, khi tiếng tin nhắn vang lên:
-       Anh ngủ chưa. Em nhớ anh không ngủ được.
Nó định hỏi Linh về chuyện hồi tối cho ra nhẽ. Nó gõ máy liên hồi, từng đoạn tin nhắn thật dài thật dài, nhưng suy nghĩ một lúc rồi lại thôi. Nó xoá đi hết chỉ hồi âm ngắn gọn lại cho Linh:
-       Ừ. Anh chuẩn bị ngủ đây. Anh mệt. Em ngủ sớm đi. Bye em.
Vùi đầu vào gối, lòng nó giờ rối như tơ vò. Và rồi cũng tự nó trấn an bản thân mình. Nhưng những dòng suy nghĩ rối rắm không thôi chạy loạn lên trong đầu nó: “Chắc gì người đó đã là Linh. Mà nếu có phải là Linh thì người đi cùng là ai? Một người bạn? Không đúng. Người đàn ông đó cũng lớn tuổi. Nhưng nhỡ đó là họ hàng của Linh thì sao?”.
Nó chẳng thể chợp mắt, nằm trằn trọc, hết vắt tay lên trán lại nằm lộn lục, trở mình. Mong sao trời mau sáng để có thể gặp Linh...