Đừng vì anh mà khóc

Chap 8: Chạm


Ngày cưới đứa em họ của nó cuối cùng cũng đến. Chiều hôm đó, khách khứa ra vào tấp nập. Nó cùng người nhà, mỗi người một chân một tay, mỗi người một việc để làm sao tiếp khách được chu đáo nhất. Đang mải kiểm kê lại thực đơn của từng bàn cỗ một, nó nhận được cuộc gọi từ Linh:
-       Anh yêu à. Đám cưới có bận rộn lắm không anh?
-       Đây em nhìn này. Khách khứa đông quá. Sắp đến giờ ăn cỗ rồi.
-       Trời! Tiệc tổ chức hoành tráng vậy? Anh không lo phụ giúp mọi người với à.
-       Có chứ. Anh đang kiểm tra lại thực đơn từng bàn xem có thiếu sót gì không.
-       Ui. Cỗ toàn những món em thích. Thế mà không cho em về. Nhìn không khí vui quá.
-       Thôi mà. Lần sau anh sẽ đón em về.
-       Em anh cưới lần 2 hay sao mà có lần sau. - Linh lại với giọng điệu đầy trách móc.
-      Ngốc ạ.  Anh nhiều anh nhiều em lắm. Em yên tâm. Hihi.
-       Dỗi. Không thèm nhìn mặt anh nữa.
-       Thôi mình nhắn tin nhé. Cũng sắp đến giờ tổ chức rồi. Tối anh gọi cho em sau.
-       Vâng. Anh phụ mọi người đi. Yêu anh.
 
Cuối cùng thì khách cũng đã đông kín cả nhà. Mọi người ai cũng đến để chúc mừng hạnh phúc cho chú rể. Không khí thật nhộn nhịp. Khi tất cả bắt đầu vào bàn chuẩn bị dùng bữa, chú rể chạy lại chỗ nó:
-       Anh Hoàng. Tí nữa, đám bạn em đến đông anh ra tiếp hộ em nhé. Lắm khách quá, em sợ không chu đáo được.
-       Thoải mái. Ngày vui của em mà. Cứ để anh đó cho anh.
-       Bạn em lắm đứa xinh lắm. Thích ai thì bảo em giới thiệu cho. Anh đẹp trai thế này đố em nào không chết cho nổi.
-       Thế cơ à. Vậy thì anh chẳng thế từ chối được rồi. Haha – nó bông đùa.
 
Chọn chiếc áo sơ mi hồng, quần tay, giày âu đóng thùng đơn giản. Lúc này trồn nó còn nổi bật hơn cả chú rể. Đám cưới ồn ã, rôm rả tiếng cười, tiếng nói cùng với tiếng nhạc sập sình, khuấy động cả một khu. Hôm nay nó vui. Cầm trên tay cốc rượu, nó đi chúc tụng khắp bàn này đến bàn nọ liên tục. Hết bàn của anh em họ hàng, người làng, người xóm rồi đến anh em công ty của chú rể. Nó uống khá nhiều, mặt đã phơn phớt hồng vì rượu, nhìn như đánh phấn. Nhưng như thế lại càng làm tăng thêm độ đẹp trai hút hồn của nó.
Đám bạn thân thiết của chú rể cuối cùng cũng đến. Bạn chú rể khá đông, đi theo nhau cả một đoàn dài. Ngay lập tức, nó đã lọt vào mắt xanh của tụi con gái. Cả đám cứ túm tụm, xì xầm bình phẩm nhan sắc, đoán già đoán non xem nó là ai. Mấy đứa còn kéo chú rể đến để thi nhau hỏi han về nó:
-       Này! Anh kia là ai mà nhìn tuyệt phẩm thế mày?
-       Anh trai tao đấy.
-       Mày làm gì có anh trai? Xạo quen.
-       Anh nhà bác tao. Nhìn đẹp trai, công tử không? Đứa nào đặt gạch thì đi phong bì tao to to vào nhé. Ha ha.
-      Thế mà trước giờ chẳng kể với bọn tao về ông anh của mày gì cả. Giấu kỹ thế.
-       Bí mật. Hehe. Để tao gọi ông ấy ra tiếp chúng mày nhé.
-       Gọi nhanh đi. Nhanh lên. - Cả đám con gái vui vẻ, cười đùa tỏ ra thích thú.
Tụi con trai thấy vậy than thở:
-       Đúng mấy con hãm. Thấy trai là cứ tớn hết lên. Bọn tao thấy nó có gì hơn được bọn tao đâu. Nhìn chả ra thể thống cống rãnh gì cà.
Nghe vậy, lũ con gái lại được phen cười phá lên.
 
Mọi người ăn uống, nhậu nhẹt no say. Đám cưới cũng vãn dần, khách khứa cũng rủ nhau ra về bớt. Chỉ có đám thanh niên còn ở lại rất đông. Trời về tối, nó đứng trên sân khấu hát liên tiếp mấy bài. Nó hát hay, ngoại hình sáng, phong trần nhìn như một người nghệ sĩ thực thụ. Bên dưới mọi người vỗ tay không ngớt. Rượu giờ cũng đã ngấm. Uống quá nhiều, nó lâng lâng và bắt đầu cảm thấy choáng váng. Nó định rời đi vào nhà vệ sinh rửa mặt,rửa mũi cho tỉnh táo thì đám thanh niên choai choai bắt đầu lên nhạc sập sình để quẩy. Tiếng nhạc đập dồn dập, bắt tai làm nó cũng muốn nhảy. Điện thoại đổ chuông, Linh lại gọi:
-       Alo. Anh quay cho em xem cảnh đám cưới đi. Ở nhà buồn thối ruột. Híc
-       Alo. Alo….
-       Anh quay cho em xem…
-       Em nói anh không nghe rõ. Nhạc to quá. Đợi anh một chút.
Nó cúp máy, nhanh chóng rời khỏi sân khấu ồn ào để gọi điện cho Linh vì không muốn con bé ở nhà một mình buồn. Cùng lúc ấy, đám thanh niên lũ lượt kéo nhau đông nghịt tiến về phía sân khấu để nhảy nhót. Nó phải đi ngược dòng đoàn người đó, lách mãi mới qua được. Gần ra khỏi nhà, mải nhắn tin mà nó bất cẩn va phải mội ai đó. “Bụp”. Cú va khá mạnh làm điện thoại nó văng ra đất. Theo quán tính , nó chỉ vội tiến đến nhặt lấy chiếc điên thoại của mình mà chẳng thèm để ý đã va chạm với ai nữa. Nó không sao nhưng người kia thì bị ngã lăn ra đất. Mấy người khác phải xúm lại kéo người kia dậy. Nó cầm lấy điện thoại mở máy, thở phào nhẹ nhõm: “may quá không hỏng”. Tay nhắn tin trả lời tin nhắn của Linh, nó chỉ nói lời xin lỗi qua loa, rồi cứ thế dời đi mà chẳng thèm quay lại nhìn: “Xin lỗi, xin lỗi. Tôi say quá”…