Sáng hôm sau, Linh đón nó bằng nụ cười rạng rỡ cùng một cái ôm thật chặt. Nó vẫn chưa khỏi lăn tăn về việc tối qua bắt gặp. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt Linh, đôi mắt to tròn, long lanh, đầy chân thành, nó lại cảm thấy nhẹ lòng. Chắc nó nhầm:
- Anh có mệt lắm không? Có nhớ em không?
- Có chứ. Anh phát mệt vì nhớ em, anh nhớ em rất nhiều.
- Anh lại hút thuốc đấy à?
- Một điếu thôi rồi anh dập. Hứa đấy.
- Lúc nào cũng một điếu, một điếu. Anh không thể bỏ thuốc vì em à? – Linh giận dỗi.
- Có chứ. Nhưng cho anh thời gian. Rồi anh sẽ…
- Em biết, em biết. Anh lại biện minh rằng hút thuốc có hại cho sức khoẻ nhưng có lợi cho tâm trạng của anh chứ gì.
- … - nó chỉ biết cười trừ.
- Vậy thay vì lúc nào cũng nếm điếu thuốc. Anh có thể nếm môi em mà.
Nói rồi, Linh hất điếu thuốc trên tay Nó xuống đất, đặt lên môi Nó một nụ hôn nồng cháy. Miệng con bé thấy đắng, nhưng vị nhạt dần, nhạt dần… rồi cả hai giờ chỉ biết quyện vào nhau, trao nhau yêu thương như đôi chim non hạnh phúc. Nụ hôn ấy cũng như chuyện tình yêu của chúng đã từng trải qua. Có cay đắng mới có ngọt ngào như hiện tại.
Ngày hôm nay, hai đứa dành hết thời gian cho nhau, đi lòng vòng khắp Hà nội. Cái không khí se se lạnh đầu thu, làm Linh chỉ muốn nép cạnh bên nó mãi. Linh cảm nhận được sự ấm áp từ bên trong con người Nó. Thật sự, Nó ấm áp hơn những gì nó thể hiện bên ngoài.
Buổi tối hôm ấy, chúng nó dẫn nhau đi xem phim, một bộ phim kinh dị theo sở thích của Linh. Nước và bỏng đã sẵn sàng, tựa lưng vào chiếc ghế couple, Linh nắm chặt lấy tay Nó. Trông con bé có vẻ khá hào hứng nhưng vẫn còn nét sợ sệt hiện rõ lên khuôn mặt. Con gái mà. Đối với những đứa con trai như Nó, phim chả có gì đáng sợ. Còn con bé Linh bên cạnh cứ đến đoạn tình tiết gay cấn lại ôm chầm lấy Nó, gục mặt vào lồng ngực Nó không dám nhìn. Đôi lúc con bé không tiết chế được cảm xúc, hét toáng lên ngay giữa rạp, khiến Nó cảm thấy hơi ngại. Nhưng nhìn đi nhìn lại thì đó cũng là tình trạng chung của các cô nàng đi xem phim kinh dị. Bộ phim khá lôi cuốn, lại còn được làm anh hùng cho người yêu tựa vào khiến Nó thấy thú vị. Riêng chỉ có điều suốt khi chiếu phim, Nó để ý thấy Linh phải ra ngoài nghe điện thoại đến mấy lần. Bộ dạng tất bật, lén lút của Linh làm Nó có đôi chút không vui. Lúc này cũng thế, trên con đường hai đứa nhau về nhà lại một cuộc gọi nữa đến cho Linh. Nó có gặng hỏi nhưng Linh chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Chả sao cả, nó cũng chẳng mấy bận tâm. Dù gì thì hôm nay Nó và Linh cũng đã ở cùng nhau cả một ngày trời. Và điều đó làm cho Nó cảm thấy thoả mãn. Trở về nhà, Nó hơi uể oải và mệt mỏi. Nỗi nhớ Linh mấy ngày qua được giải toả khiến Nó chẳng còn suy nghĩ thêm gì nhiều. Khép lại một dài bằng nụ cười tươi tắn của Linh qua facetime, Nó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ…