Đừng vì anh mà khóc

Chap 7: Thay đổi

Dư âm của cuộc ân ái hôm qua khiến Linh vẫn còn cảm thấy lâng lâng trong niềm hạnh phúc. Nằm cạnh bên, Linh đã tỉnh giấc từ lâu, vòng tay ôm chặt lấy nó, hết nhìn khuôn mặt nó đang say giấc rồi lại tủm tỉm cười. Linh đan tay vào tay nó cứ thế mà nắm chặt. Giờ con bé chỉ muốn dính chặt mãi vào chiếc giường mà không muốn thức dậy. Bất chợt, Linh nhớ ra hôm nay nó nói có việc phải về nhà nên quyết định khẽ lay người, gọi nó dậy. Nó ngủ say lắm, chẳng dễ gì mà đánh thức được nó. Ở nhà, bố mẹ nó lúc nào cũng chửi vì cái tật này: “Mày ngủ say như chết. Trộm có vào bê mày đi, vứt ra ngoài đường mày cũng không biết. Cháy nhà, cháy cửa thì chỉ có nước mà chết thiêu thôi con ạ.”
 …
-       Anh. Dậy đi anh.
Một lần, hai lần, nó vẫn chẳng nhúc nhích. Linh phải lay mấy lần mạnh hơn thì nó mới cựa mình:
-       Gì vậy em? – nó uể oải.
-       Anh không nhớ hôm nay phải về nhà có việc gì quan trọng à?
-       Ư….. Còn sớm mà.  Cho anh nằm thêm chút nữa.
-       8 giờ sáng rồi đấy người ạ. Mà anh có việc gì phải về gấp giữa tuần thế?
-       Chết 8 giờ rồi á?
Nói xong nó vùng dậy, vội vàng đi vào nhà tắm trong sự ngơ ngác của Linh. Con bé thấy vậy cũng vội rời khỏi giường, đi theo, vòng tay ôm phía sau lưng nó:
-       Anh vẫn còn chưa trả lời em kìa. – Linh nũng nịu.
-       E ỏi ì ơ? – nó vừa đánh răng vừa trả lời.
-       Anh về có việc gì vậy? Sao lại về giữa tuần thế này.
Súc cái miệng thật sạch, nó quay lại vuốt tóc Linh:
-       Anh về chuẩn bị cho đám cưới thằng em nhà cô ở quê. Ngày mai là ăn hỏi còn cuối tuần này nó cưới.
-       Đám cưới em anh hả. Cho em về cùng với.
-       Không được. Về lắm việc lắm, anh sợ không có thời gian để ý đến em.
-       Cho em về cùng đi, có việc gì làm được thì em cũng sẽ phụ giúp một tay mà.
-       Gớm, cô tiểu thư ạ. Mấy nữa, tôi cho cô về rửa bát lại có mà ôm mặt khóc ấy tu tu ấy chứ.
-       Lúc nào cũng mấy nữa, mấy nữa. A không định giới thiệu em cho bố, mẹ anh biết à? – Linh phụng phịu.
-       Thôi để dịp khác nhé. Anh hứa. Anh sẽ nói về em cho bố, mẹ mà. Để khi khá nhé.
 …
10 giờ 16 phút sáng, nó yên vị trên chiếc xe khách trở về nhà. Đeo chặt tai nghe, nó ngả lưng bật một bản nhạc vui tươi và không quên nhắn tin cho Linh báo cáo:
-       Anh đang trên xe rồi. Trưa em nhớ ăn uống,  cơm nước đầy đủ vào nhé. Anh chợp mắt một chút đây. Khi nào về đến nhà, anh nhắn tin lại sau.
-       Vâng em biết rồi. Anh cẩn thận kẻo ngủ quên, đến nhà không xuống xe được đấy nhé.
-       Haha. Anh sẽ cố. Yêu em <3
-       Anh về bình an. Em yêu anh.
 
Chiều đến, nó bộn rộn đủ thứ cùng người nhà chuẩn bị cho đám cưới, việc gì cũng sắn tay vào giúp đỡ các cô, các bác. Mấy người thấy vậy khen hết lời với mẹ nó:
-       Con trai bác cả dạo này đúng là trưởng thành hơn rồi đấy. Chăm chắm ra ấy nhỉ. Kiểu này bác cả sắp có con dâu đến nơi rồi.
Mẹ nó thấy vậy cũng mừng ra mặt:
-       Ui giời ơi. Chỉ được cái mẫu mã màu mè bên ngoài thôi các bác ạ. Tôi vẫn đang lo canh cánh trong lòng đây. Nhìn vậy thôi chứ cháu nó vẫn trẻ trâu không biết lo âu là gì cả. Tôi khổ lắm.
Thấy nó thay đổi, bố mẹ nó chỉ biết nháy nhau tủm tỉm cười. Giờ, nó không còn là thằng nhóc công tử bột lười biếng, thờ ơ với mọi thứ xung quanh như ngày nào. Cả hai cho rằng việc ép nó vào khuôn khổ để giúp nó trưởng thành hơn là điều hoàn toàn đúng đắn.
 
Tối hôm ấy, đã lâu lắm rồi nó mới được ăn một bữa cơm cùng với cả bố và mẹ. Nó thật xự đã rất vui. Bố mẹ hỏi nó khá nhiều chuyện về cuộc sống của nó trên Hà Nội. Chuyện nó học hành ra sao, ăn ở thế nào, bạn bè và cả chuyện nó vào viện lúc nửa đêm. Chưa bao giờ nó thấy không khí ở nhà ấm cúng đến thế...