- Linh! Linh ơi! Có nghe thấy anh nói gì không? Tỉnh lại đi. Linh! Linh!
Tiếng nó dồn dập nhưng dường như con bé không còn sức để đáp lại, chỉ từ từ mở đôi mắt nhìn ra xung quanh. Hết nhìn nó rồi lại nhìn về phía các góc phòng. Bên ngoài, từng hạt mưa cứ xối xả va đập vào cửa kính kêu lộp bộp không ngừng. Phải mất một lúc, con bé mới định thần lại. Linh hiểu được mình đang ở đâu và tình trạng của bản thân hiện tại là như thế nào. Không nói gì, Linh chỉ hướng đôi mắt xa xăm nhìn ánh đèn nhạt nhoà hắt vào khung cửa sổ phòng bệnh viện, trên tấm kính nhoè mờ đi bởi những hạt mưa.
- Ai là người nhà bệnh nhân?
- Dạ tôi. Tôi là người nhà. – tiếng nó đáp lại lời bác sĩ.
- Vậy thì theo tôi.
- Tình hình Linh ổn chưa hả bác sĩ. Có làm sao không ạ? – nó cắt ngang.
- Bệnh nhân ổn rồi. Suy nhược cơ thể cộng với việc dầm mưa cảm lạnh nên mới thế. May được chuyển đi kịp không thì cũng không nói trước được điều gì.
- Cảm ơn cô rất nhiều.
- Thôi! Cậu theo tôi xuống làm thủ tục cho bệnh nhân trước đã. Tình hình ổn như thế này, bệnh nhân sẽ được xuất viện sớm thôi.
Nó hơi lưỡng lự một chút. Chưa phải vào viện bao giờ, cộng với việc trong người không mang theo tiền. Trước khi ra khỏi phòng cùng bác sĩ, nó không quên quay lại bên giường Linh an ủi: “mọi chuyện ổn rồi. Không sao đâu. Em cứ nằm nghỉ ngơi một chút. Anh theo bác sĩ xuống dưới. Cố gắng nhé”.
Con bé vẫn chẳng đáp lời, đôi mắt chỉ trĩu buồn. Nói rồi nó bước nhanh ra khỏi phòng.
3h13ph sáng, tút.. tút... tút..
- Alo. Alo. Mẹ à.
- Sao lại gọi giờ này thế hả con.
- À ừm… Con xin lỗi nhưng chuyển gấp cho con 10 triệu được không? Con hết tiền rồi.
- Mày làm gì mà 3 giờ sáng thiếu tiền gọi cho mẹ hả con? Lại đi chơi bời nhậu nhẹt, bar sàn đấy hả. Tao cho tiền để ăn, để học chứ không phải cho mày tiêu vào những cái vô bổ như thế.
- Không phải. Con nạp game. Con thực sự đang cần mẹ ạ.
- Không! đi mà xin bố mày. Nạp game gì những 10 triệu? Suốt ngày game. Game suốt ngày. Hai bố con nhà mày lúc nào cũng chỉ biết làm phiền người khác. Đêm cũng chẳng được yên giấc.
- Haizz. Thật ra thì con đang trong viện và cần tiền viện phí. Nên là…
- Cái gì? Mày bị làm sao á? Trời ơi có sao không con? Đừng đùa mẹ như thế!
- Con không sao. Đứa bạn con bị mệt và con đưa nó nhập viện hồi nãy. Giờ con cần tiền làm thủ tục. Con ổn mà mẹ.
- Có thật không đấy? Là bạn mày chứ gì. Mày không sao chứ hả con?
- Vâng! Bạn con mẹ ạ. Mẹ yên tâm.
- Ừ! Rồi để mẹ chuyển tiền cho. Mày làm tao hết hồn. Suốt ngày mày làm tao phải lo lắng.
- Cảm ơn mẹ. Mẹ ngủ đi nhá. Có gì con gọi lại sau.
Nó vừa cúp máy, tiếng tin nhắn điện thoại đã “tinh.. tinh”, tài khoản tăng thêm 20 triệu: “Mẹ luôn tuyệt vời nhất”. Nhoẻn miệng cười, nó vội chạy đi xuống sảnh bệnh viện.
...
Linh đã nghe hết cuộc điện thoại của nó với mẹ. Linh lại khóc, khóc vì không biết trước giờ là gì của nó. Lúc nào nó cũng chỉ giới thiệu về Linh cho mọi người biết với tư cách một người bạn. Lần này cũng thế, nó chưa hề kể rằng Linh là bạn gái của nó cho bố mẹ nó biết như những lời nó từng nói dối Linh: “Giả dối, dối trá”…
Gần 4giờ sáng, bệnh viện đông kín người, người ra, người vào ồn ào. Tiếng xe đẩy cấp cứu cứ kin kít lăn trên nền gạch, lẫn tiếng mưa ào ào, cùng tiếng kêu gào của con người… Cuối cùng nó cũng hoàn thành xong thủ tục. Mệt mỏi, buồn ngủ, nó quay lại giường bệnh của Linh. Mở cửa phòng, nó khá bất ngờ khi thấy hai người trung niên một nam, một nữ đang ngồi cạnh con bé.
- Chào cháu. Cảm ơn cháu đã giúp con bé.
- Chú là…?
- Chú là bố linh.
- Vậy ạ. Không có gì đâu ạ. Chuyện này là một phần lỗi do cháu. Cháu… cháu…
- Linh có kể về cháu nhiều. Cô biết mọi chuyện rồi. – mẹ Linh tiếp lời.
- Cháu… cháu tệ lắm đúng không cô. Cháu nghĩ là cháu với Linh…
- Không sao cả. Con bé không sao là ổn rồi. Ai cũng phải có lầm lỗi. Hơn nữa, chút giận hờn cũng là một phần của tình yêu. Quan trọng là sau mọi chuyện hai đứa vẫn bên cạnh nhau thì cô nghĩ tình yêu như vậy mới đáng chân trọng.
Nó đứng ngây người ra đấy chẳng biết nói gì thì mẹ Linh tiếp tục:
- Cô chỉ muốn nhắn nhủ cháu một điều rằng, một khi đã dành tình cảm cho người con gái mình yêu thì phải chân thành, quan tâm, lo lắng cho người ta đến phút cuối cùng. Từ nhỏ đến giờ cô chẳng để cho nó thiếu thốn thứ gì nhưng cô cũng không thể mãi chăm nom em nó được. Cái nó còn thiếu là thiếu một người quan tâm, yêu thương em nó thật lòng. Cô biết hai đứa cũng đã sâu đậm. Nên nếu vượt qua giai đoạn này mà vẫn ở bên nhau thì cô cho phép mối quan hệ của hai đứa tiến gần thêm với nhau một bước nữa. Dù gì thì hai gia đình cũng môn đăng hộ đối với nhau…
- Thôi đi! Mẹ thôi đi! Còn anh nữa, anh cút đi. – dứt lời Linh ném chiếc gối đang nằm về phía nó.