Cuối tuần, tối thứ 7.
Vậy là đã 3 tháng độc thân, nó cảm thấy cuộc sống khá tự do tự tại. Đôi lúc nó cũng nghĩ đến Linh nhưng cũng chỉ là thoáng qua. Giờ nó lại thích một mình hơn. Sống thoải mái, ngày đi học tối đến cày game với bạn bè. Cuối tuần bóng bánh, nhậu nhẹt mà chẳng có ai càm ràm, kiểm soát, cấm này cấm nọ rồi lại giận hờn. Khoá cửa phòng, xuống chào cô chủ nhà, nó ra ngoài lượn phố thì cũng là lúc trời đổ mưa: “đen thật” nó lắc đầu quay trở vào nhà:
- Quên gì hả cháu? - cô chủ nhà hỏi nó.
- Trời tự dưng mưa cô ạ. Hôm nay ông trời muốn cháu ở nhà rồi.
- Ừ mưa gió ra đường làm gì ở nhà cho khoẻ.
Nó cười toe, leo lên phòng. Bật máy tính,nhắn tin cho thằng bạn thân (Trường) ở quê: “cơm chưa? Rank thôi”. Châm điếu thuốc, khui chai sting đỏ huyền thoại, nó vui vẻ, hò hét chiến rank LoL với thằng bạn. Đeo headphone bật nhạc vilahouse max volume, nó chẳng hề mảy may đến chiếc điện thoại trên giường đã đổ chuông liên tục cả chục cuộc. Sau 3,4 trận thua liên tục nó bắt đầu nản, cáu gắt với đồng đội, bực bội nó nghỉ sớm. Tắt máy tính, ngả lưng xuống giường, cầm điện thoại trên tay nó khá bàng hoàng. Vì chẳng những Linh gọi cho nó cả tá cuộc từ tối đến giờ mà còn có cả tin nhắn: “E sẽ cứ đứng ở đây đến khi nào gặp được anh”. Vội vàng nó lao ra bên phía cửa sổ ngó xuống dưới cổng nhà. Dưới cơn mưa rơi hoài không ngớt từ chập tối đến giờ, Linh đang đứng co ro trong làn mưa ấy. Nó ngước nhìn đồng hồ 0h32ph: “Bỏ mẹ”. Vậy là mấy tiếng đồng hồ Linh dầm mưa trước cửa nhà trọ mà nó không hề hay biết. Nó giật tung cửa phòng, chạy rầm rầm xuống dưới, mở thật nhanh cánh cổng nhà, nó vội vàng bật ô che cho Linh:
— Cầm lấy. - nói rồi nó chìa ô ra cho Linh.
Con bé chỉ biết đứng khóc thút thít trong sự vô tâm tột độ của nó. Đợi 1 lúc, không thấy Linh đưa tay ra nhận lấy chiếc ô. Nó liền nhẹ nhàng đặt xuống đất rồi quay lưng bước vào trong sân, toan định đóng cửa. Như không thể kìm nén được cảm xúc Linh vừa khóc, vừa gào lên:
-Mày là cái thứ gì vậy? Có chút tình người nào không vậy? Sao trước giờ tao lại có thể yêu được một người như mày cơ chứ?
-Về đi. -Nó lạnh lùng đáp lại.
-Là tao sai. Tao sai khi mới dành tình cảm cho mày quá nhiều. Tao sai khi ngày hôm nay, tao đã đến đây. Và càng sai khi nghĩ là tao với mày còn có thể quay lại. Tao không hề muốn nhưng tao phải thú nhận là dù mày có tệ bạc đến đâu, có đối xử với tao như thế nào, có không coi tao ra gì trong suốt khoảng thời gian vừa qua thì thực sự là tao vẫn rất nhớ mày. Tao rất nhớ mày!
Nói rồi con bé thấy trời đất tối sầm lại. Linh gục xuống ngay trước cổng nhà trọ của nó:
-Alo! Tôi cần 1 xe cấp cứu đến ngay.... được không? Có người bị ngất.
...