Đừng vì anh mà khóc

Chap 4: Yêu lại từ đầu?

Nhặt chiếc gối cầm trên tay, nó nhẹ giọng:
-       Cháu xin lỗi cô chú, nhưng có lẽ giờ cháu không nên ở đây. Chào cô chú.
Nói rồi nó quay người bước vội ra ngoài. Nó rời đi nhưng đằng sau vẫn nghe tiếng Linh đang gào thét: “Cút. Đừng bao giờ anh vác mặt đến gặp tôi nữa. Cút đi đồ tồi”.
 
Nó chạy, chạy một mạch ra khỏi cổng bệnh viện, chạy hoà vào làn mưa. “Bíp bíp” tiếng còi ô tô làm nó giật mình. Nó dừng lại, lùi lên vỉa hè, cứ thế đội mưa mà đi. Rút bao thuốc trong túi nó nhếch mép: “chà đúng điếu 21”. Dưới cơn mưa, lạch tạch tiếng nó bật lửa nhưng không thể. Người nó ướt sũng, lạnh lẽo, tay run rẩy nhưng vẫn cố bật chiếc bật lửa. Nó chui rúc vào một góc, gắng mãi, cuối cùng thì cũng kéo được một hơi. Thả làn khói vào khoảng không, nó ngước mắt lên nhìn trời. Mưa vẫn xối xả, dưới làn mưa ấy chẳng ai biết nó đang khóc hay mưa làm ướt đẫm mặt nó. Chỉ thấy rằng hai mắt nó đã đỏ hoe…
 
Mở cánh cửa nhà thật khẽ, nó nhẹ nhàng bước lên cầu thang trở về phòng thì có tiếng bà chủ nhà từ buồng dưới vọng lên:
-       Về rồi hả Hoàng. Con bé có ổn không?
-       Không sao bác ạ. Cháu lên phòng ngủ chút. Mệt thật xự.
-       Ừ. Khổ mày cũng thức cả đêm rồi. Nghỉ chút đi.
Khoá trái cửa phòng, nó vào phòng tắm. Những làn nước xối vào người khiến nó trở nên khoan khoái, vơi bớt đi mệt nhọc. Sấy cái tóc thật khô, nó leo lên giường toan đi ngủ nhưng rồi lại cứ mãi trằn trọc, thao thức. Lòng nó rối như tơ vò. Chuyện này giờ xử lý sao đây? Mối quan hệ này liệu có nên chấm dứt?
 ...
Nắng đã lên tới đỉnh đầu, nắng mới sau trận mưa khủng khiếp tối qua thật là chói chang. Phía khung cửa sổ, Linh thả hồn mình về một khung trời xa xăm với một mớ hỗn độn ngổn ngang trong phòng. Sức khoẻ đã ổn nhưng lòng con bé thì không hề. Linh cứ mãi lạc trôi với nhiều dòng suy nghĩ chạy ngang nhảy dọc mà chẳng hề mảy may với tiếng gõ cửa ở bên ngoài. “Cộc, cộc, cộc” cánh cửa phòng mở ra, con bé quay lại nhìn. Thì ra đó là Hoàng. Bất giác, mắt Linh như sáng bừng lên nhưng nhanh chóng lại đượm buồn, trĩu xuống.
-       Em đã ăn uống được gì chưa? – nó ân cần.
Linh vẫn yên lặng.
-       Anh có mua nho, mua dâu toàn thứ em thích nè. Để anh giúp em ăn nhé? – vừa nói nó vừa tươi cười nhìn Linh.
Linh không đáp mà chỉ gật đầu nhè nhẹ. Con bé phụng phịu đầy trách móc:
-       Vẫn còn vác xác đến được đây à?
-       Có chứ. Em ở đâu là anh ở đó. Anh làm sao có thể yên tâm nằm nhà khi mà em vẫn còn đang như thế này.
-       Chỉ được cái mồm. – Linh nhoẻn miệng cười.
-       Bao giờ em còn nằm ở đây thì anh cũng ở đây cùng em luôn. Anh sẽ chăm sóc em...
-       Bác sĩ bảo nay tôi được ra viện rồi. Chiều bố tôi lái xe qua đón tôi về.
-       Thật hả. Vậy tốt quá rồi. – vừa nói nó vừa vui mừng nắm chặt lấy tay Linh.
Linh vội rụt tay lại, nguýt nó một cái:
-       Này này. Tôi chưa tha cho anh đâu. Đừng có mà lợi dụng.
-       Thôi mà. Anh biết lỗi rồi. Sẽ không thế nữa. Không dám nữa!
-       Chả tin. Để tôi xem cái thái độ của anh đã.
Hai đứa lại bắt đầu quấn quýt lấy nhau, tíu tít như ngày nào mà chẳng hề mảy may đến việc bố Linh đã ở trong phòng từ lúc nào.
-       Èm hèm. Bố thấy con gái có vẻ nhanh khoẻ quá nhỉ. Như thế này thì chắc con tự về được rồi nhỉ.
-       Bố nữa! Cứ trêu con. Con chỉ muốn bố chở về thôi. Người ngoài không an toàn một chút nào. – vừa nói Linh vừa liếc đôi mắt tinh nghịch sang nhìn về phía nó.
 ...
Nằm trong phòng, tay nó cầm mãi cái điện thoại bật màn hình lên, màn hình xuống liên tục chờ tin của ai đó. Nó hết kiên nhẫn, đứng dậy định thay bộ đồ đi đá bóng thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
-       Alo! Em về đến nhà rồi này.
-       Vậy à. Tốt quá. Anh bảo về thì nhắn tin cho anh rồi cứ nằm nghỉ đi mà gọi hẳn facetime luôn hả?
-       Muốn thấy cái bản mặt của anh. Xem anh đang làm gì. Với ai.
-       Haha. Em nghỉ ngơi, chuẩn bị ăn uống đi. Anh thay đồ đi đá bóng chút. Tối về mình nói chuyện sau. Yên tâm, a hứa từ giờ sẽ đi đến nơi, về đến chốn.
-       Vâng. Vậy a đi đi cho kịp. Nhớ giữ chân cẳng đấy nhé. Em không muốn vào viện để chăm anh đâu. Ám ảnh cảnh bệnh viện lắm rồi.
-       Rõ thưa sếp. Yêu em <3
Tắt máy, hôm nay nó thấy yêu đời, vui tươi hơn hẳn mấy hôm trước. Bận đồ, mang giày, xách xe ra khỏi nhà, trên đường vừa đi nó vừa hát ngân nga. Trận bóng hôm nay, chắc nó phải đá rách lưới đối phương đây…