…
Nó chợt sững người lại khi thấy một thằng nhóc lạ lẫm đang thoải mái nằm trên giường ôm mấy con gấu bông của Nó. Nhìn thằng bé ấy còn khá trẻ tuổi, người lùn lùn độ 1m6. Bề dài hơi hạn chế nhưng bề ngang lại khá cồng kềnh. Đúng vậy, một thằng lùn béo ú đang ở trong phòng Nó. Thấy nó mở cửa phòng, thằng bé cũng giật mình, đang nằm trên giường thì đứng hẳn dậy bước ngay xuống dưới đất, nhanh nhảu, tươi cười:
- Em chào a! Rất vui được…
Ngắt lời, Nó quát lớn:
- Mày là đứa nào? Sao lại ở trong phòng tao? Người ngợm bẩn thỉu còn nằm lên giường, mồ hôi mồ kê dây hết vào gấu của tao.
- Em… em…
- Ra khỏi phòng. Ra khỏi đây ngay!
Không để cho thằng bé phân trần, Nó vội vàng kéo rồi đẩy kẻ xa lạ ra khỏi căn phòng của mình. Bà chủ nhà đi ra ngoài từ hồi nãy, giờ mới về tới. Nghe thấy tiếng ồn ào trên phòng, bà kêu hai đứa xuống dưới nhà:
- Hoàng về rồi à cháu. Có gì xuống nghe cô bảo.
- Cô giải thích cho cháu vụ này đi. Sao lại để người lạ vào phòng cháu? Cháu thuê phòng có hợp đồng hẳn hoi, điều khoản cũng ghi rõ ràng. Cháu không biết người này là ai nhưng kể cả người nhà của cô hay chăng nữa thì cũng cô cũng không thể để người ta tuỳ tiện vào phòng cháu như vậy được.
- Cô biết rồi. Nhưng cháu bình tĩnh nghe cô giải thích đã.
Nó hít một hơi thật sâu, kìm nén sự bức xúc nãy giờ lại. Bà chủ nhà nói tiếp:
- Lỗi là tại cô. Cô rất tôn trọng sự riêng tư của cháu. Chả là hồi chiều trời mưa tầm tã thì thằng bé này đến hỏi phòng. Cô đã nói với nó là nhà hết phòng rồi. Nhưng trời mưa gió bão bùng nó kêu không tìm được chỗ trú. Đồ đạc nó mang vác lỉnh kỉnh, trong người lại không có nhiều tiền. Cô cũng thấy tội nghiệp cho nó. Hỏi ra thì nó nói ở cùng quê cháu, cô nghĩ hai đứa có thể cũng biết nhau. Nhìn nó chân chất thật thà nên cô đã cho nó vào ở phòng cháu. Chuyện này do cô. Cô chưa kịp nói gì cho cháu biết. Nếu cháu có thể giúp đỡ nó thì để nó ở cùng.
- Cháu không hề quen biết người này. Và cháu cũng không thích việc ở ghép đôi với một người nào khác. Vậy nên cô bảo người ta đi đi. – nó dứt khoát.
- Nhưng mà…
Đứng yên nãy giờ, thằng bé không nói gì chỉ lắng nghe cuộc hội thoại của hai cô cháu, rồi ngắt lời bà chủ nhà:
- Thôi cô ạ. Cháu cảm ơn lòng tốt của cô. Cháu cũng hiểu và thông cảm cho anh ấy. Cháu nên đi thì hơn cô ạ.
Cơn tức giận dường như vẫn chưa qua với Nó, Nó lại tiếp tục buông những lời khó nghe đến thằng bé:
- Này! Đừng có tỏ vẻ biết điều để lấy được sự cảm thông của người khác. Lên lấy đồ đạc xuống rồi đi đi. Ở đây không ai chào đón mày cả.
Thấy thái độ khó chịu của nó, bà chủ nhà chỉ biết thở dài:
- Cái thằng này. Hôm nay sao mày khó ở quá thế nhỉ!
Nhanh chóng, thằng bé chạy lên phòng, khuân hết đống đồ đạc lỉnh kỉnh xuống dưới nhà. Mặt toát lên vẻ buồn bã nhưng vẫn cố nở nụ cười chào tạm biệt bà chủ:
- Cháu đi đây cô ạ.
- Ừ. Cô cũng hết cách rồi. Đừng trách Nó nhé. Bình thường Nó tốt tính lắm đấy. Chắc hôm nay Nó có chuyện không vui.
- Không sao cô ạ. Cháu hiểu mà.
- Để cô đi tìm cái áo mưa mặc vào cho đỡ ướt.
- Cảm ơn cô nhưng cháu không cần đâu ạ. Cháu sẽ đi tìm được phòng sớm thôi.
- Ừ cháu đi mạnh giỏi.
Về phần Nó, Nó đã ra sân mở cổng đứng đợi sẵn ở đó để tiễn vị khách không mời. Nó giục giã:
- Thôi nhanh lên đi ông nội. Tôi đang đứng mưa đợi ông đây. Lắm thủ tục quá.
Thằng bé nghe thấy vậy vội vã chào bà chủ nhà rồi rời đi. Bước ra khỏi cổng nhà cũng không quên chào Nó nhưng nó không thèm đáp lại.
Trời mưa vẫn nặng hạt không ngớt, kèm theo tiếng sấm ù ù và những tia sét cứ rạch ngang rạch dọc, chằng chịt, sáng rực trời. Dưới làn mưa, Nó đứng nhìn theo thằng nhỏ với thân hình ục ịch lũn cũn, tay xách nách mang một mớ đồ đạc luộm thuộm, bước từng bước lững thững. Nhìn Nó ngây người, tay giữ cánh cổng sắt đứng đực ra đấy, bà chủ nhà từ mái hiên gọi vọng ra:
- Còn không nhanh đóng cửa rồi vào đi. Mày dầm mưa mai lại ốm giờ.
Nó giật mình, người không còn thừ ra đấy nữa. Nó toan định khép cánh cổng lại nhưng bất chợt lại giật tung ra. Nó vụt chạy đi: “Khoan đã!”…