Nó vụt chạy đi bám theo thằng nhóc rồi hô lớn:
- Này thằng kia.!
- Anh đổi ý rồi à? Nhưng anh đi về đi, em không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến người khác. Ngoài kia thiếu gì chỗ người ta cho thuê nhà. Em sẽ tìm được thôi.
Nó sững người lại, đứng hình trước câu nói của thằng bé. Mưa nặng hạt làm ướt đẫm hết người hai đứa. Những tia chớp vụt sáng, rạch ngang bầu trời, loé lên trên khuôn mặt đáng thương nhưng đầy sự quyết tâm của thằng bé. Nhìn cái bộ dạng thảm hại ấy, Nó cười khẩy:
- Mày nghĩ là tao kêu mày ở lại hả. Làm gì có cái chuyện ấy.
- Thế anh gọi em có việc gì?
- Mày quên đồ trên phòng tao. Quay lại mà lấy đi.
- Em có quên thứ gì đâu? Đồ em mang đủ cả rồi mà.
- Đồ của mày thì tự quay về mà lấy lại. Chẳng nhẽ mày còn bắt tao mang ra cho mày. Không có hơi đâu tao đi dọn rác cho mày. Về nhanh. – nó gắt gỏng.
Mặt thằng bé tỏ vẻ khó chịu nhưng vẫn phải miễn cưỡng đi về theo nó. Vào đến hiên nhà, sự có mặt của cả hai đứa khiến bà chủ nhà khá bất ngờ, chỉ kịp buột miệng thốt lên:
- Ơ?
Nó mỉm cười, nháy mắt với bà chủ rồi lại giục giã:
- Đấy mày tự lên đó đi.
Bà chủ nhà như hiểu ý nó trách móc:
- Đúng là cái thằng này. Em nó còn nhỏ. Mày không thể nhẹ nhàng được với em nó được à?
- Suỵt. Cô để cho nó ở lại nhé. Cô nghỉ ngơi đi, vụ này cháu tự lo được.
- Ừ. Tao biết rồi. Tao biết là thể nào mày cũng gọi nó quay lại mà. Tội thằng bé.
Nó chỉ nhe răng ra cười trừ rồi vội vàng leo lên phòng…
- Đâu đồ của em đâu? – thằng bé thắc mắc.
- Đồ nào?
Nghe câu trả lời cộc lốc tỉnh của nó, lúc này thằng bé mới thật sự bực mình:
- Sao anh bảo em về đây lấy đồ?
- Đồ ngu thì có.
- Anh trêu em à? Anh đừng thấy em thế này mà bắt nạt.
- Thì về mà lấy chỗ ngủ của mày chứ còn gì nữa.
Hai mắt thằng bé mở to đầy ngạc nhiên trước lời Nó nói:
- Vậy là anh cho phép em ở cùng à?
Nó không trả lời. Thằng bé lại tiếp tục:
- Em cảm ơn lòng tốt của anh. Nhưng em đã quyết định rồi. Em sẽ đi.
Nói rồi thằng bé lại sách đống đồ đạc lỉnh kỉnh bước về phía cửa phòng. Nó vội nắm lấy tay thằng bé kéo lại:
- Thôi! Ông hạ thấp cái lòng tự ái của ông lại đi. Ngoài trời mưa to, sấm chớp, giờ muộn rồi mày còn định đi đâu. Với lại, mai mày còn phải đi làm nữa. Ốm ra đấy, nghỉ làm thì lấy đâu ra tiền.
- Thế là anh cho em ở lại à?
- Ừ.
- Thật không?
- Ừ.
- Anh bảo anh không thích ở cùng người khác cơ mà.
- Ơ hay cái thằng này. Tao đã nói thế rồi. Lắm chuyện thế nhỉ. Nhanh lấy quần áo rồi cút vào nhà tắm không ốm chết cha mày giờ.
Nói rồi, Nó bật cái máy tính, kéo ghế ra ngồi, dựa lưng nghe một bài nhạc lofi khá dịu. Trong khi thằng bé còn mải loay hoay kiếm bộ quần áo để thay, nó cằn nhằn:
- Thao tác nó nhanh lên. Vào tắm để tao còn tắm. Cứ lề mà lề mề mãi thì làm ăn được cái gì.
- Anh không thể nói nhẹ nhàng với em được à? – thằng bé thắc mắc.
- Biết rồi còn hỏi. Lượn!
Cởi bỏ hết bộ quần áo ướt nước mưa, thằng bé đưa tấm thân tròn trịa của mình tận hưởng từng hơi nước ấm nóng của vòi sen chảy khắp cơ thể. Cu cậu cảm thấy sảng khoái thư giãn vô cùng, chỉ muốn được ngâm mình thật lâu, cứ mải mê nhắm mắt nghĩ đến những chuyện hôm nay vừa xảy rồi cười một mình. Nhưng tiếng nó bên ngoài làm cắt ngang dòng suy nghĩ ấy, khiến thằng bé giật mình:
- Mày có nhanh lên không. Tao lạnh hết cả người rồi đây.
- Đây! em xong ngay rồi đây.
Ngắt vội vòi nước, nhanh chóng lau người khô ráo, mặc quần áo chỉn chu, cu cậu nghĩ thầm: “Hay thật. Rõ ràng là có ý tốt muốn giúp người ta nhưng lại không nói thẳng cho người ta biết. Bày ra cái trò quên đồ để giữ người ta ở lại nhưng lại cứ phải làm ra vẻ khó chịu. Con người này khó hiểu thật. Mà thôi kệ. Nghỉ ngơi cái đã”…