Đừng vì anh mà khóc

Chap 12: Xuất hiện

Nằm bẹp trong nhà nguyên một buổi sáng, cuối cùng Nó đã nghĩ thông suốt. Nực cười thật, từ bao giờ Nó lại trở nên yếu đuối trong chuyện yêu đương đến như vậy? Là Nó dành tình cảm cho Linh quá sâu đậm? Là Nó luỵ? Hay Nó chỉ không muốn thứ thuộc quyền sở hữu của mình lại rơi vào tay của người khác?
Nó gạt hết tất cả. Đứng dậy khỏi chiếc giường, mở cửa sổ phòng, hít một hơi thật sâu, nhìn ngắm phố xá, Nó quyết định tắm rửa sạch sẽ, lên giảng đường.
Tháng 7, thời tiết thật biết làm khó chịu lòng người. Mới đây thôi, trời còn trong xanh, nắng chói chang, mà bây giờ mây đen đã ập tới. Trời như sũm lại, gió rít không ngừng, từng mảng mây đông đặc, ùn ùn kéo đến như muốn đổ sập xuống mặt đất. Bất chấp thời tiết, Nó vẫn đến trường với tinh thần vui tươi như mọi ngày. Hình như chuyện hôm qua không khiến Nó phải bận tâm quá nhiều thì phải. Có điều, trong lớp học, Nó bắt gặp đám con Vân, con Tình ngồi trên cứ liếc nhìn nó, xì xào to nhỏ, lén lút khiến Nó cảm thấy khó chịu: “Hừ. Chắc hôm qua Linh đã kể hết chuyện cho bọn nó nghe rồi”. Nó cảm thấy hơi bực mình khi chuyện riêng tư của bản thân bị đem ra bàn tán, tỏ thái độ không hài lòng:
- Này. Làm ơn có thể bỏ cái điệu bộ lấm lét ấy đi được không? Muốn nói gì xuống đây mà nói này.
Cả Vân và Tình đều bị giật mình trước câu nói của Nó. Hai đứa ngay ngắn, ngồi yên vị tại chỗ, vờ tỏ ra đang chăm chú nghe giảng.
Tan trường, hội mấy thằng con trai thân thiết ngỏ ý rủ Nó tối đi caffee cho khuây khoả, nhưng Nó từ chối.
- Mày sao vậy? Chẳng giống mày tẹo nào? – Thành quan tâm đến nó.
- Tao vẫn bình thường mà. Mày nghĩ tao bị gì à?
- Thế thì tối đi chơi với hội tao. Giờ còn ai quản mày nữa?
- Chúng mày biết hết chuyện rồi à?
- Biết chứ. Ai mà chẳng biết, tại đôi bọn mày hot quá mà. Nhưng thú thật, tao thấy dạo này con Linh nó cứ sao sao ấy.
- Sao là sao?
- À! Không có gì. Thế nhá hẹn tối gặp mày.
Nói rồi Thành rời đi bỏ lại Nó vẫn còn mải đứng hình trước câu nói ấy nên chỉ kịp nói với theo: “Nay tao bận đi đá bóng rồi. Để hôm khác”.
Nhanh chóng trở về nhà, Nó thay quần áo, xỏ đôi giày rồi phóng thẳng ra sân cùng những người anh em. Lâu lắm rồi nó mới có lại cảm giác được cháy hết mình trên sân. Nhưng hôm nay đội nó lại để thua hết sức ngớ ngẩn. Cả đội quay ra cãi cọ, gay gắt, đổ lỗi cho nhau. Nó cáu giận khi mọi người đá không được như ý, còn chỉ trích cho rằng lỗi do Nó đá quá hời hợt. Tập tễnh rời sân cùng với những vết xước dăm khắp mình mẩy. Nó chỉ biết lắc đầu ngao ngán: “Đá đến nổi lệch cả cổ chân mà vẫn còn kêu mình hời hợt. Chịu”.
Mưa ập xuống, nó tự tách mình ra khỏi cả đội, một mình đi về một lối. Mưa to ào ạt, trên đường từng dòng người hối hả, xuôi ngược. Ai nấy đều chỉ muốn chạy thật nhanh về nhà tìm chỗ trú. Nhưng nó thì khác, nó thích mưa, nó thích hoà vào làn mưa mát lạnh như thế. Không phải nó không sợ ướt, không sợ cảm. Mà là vì mỗi khi buồn hay tâm trạng không tốt nó lại hoà với làn mưa như hai người bạn tri kỷ. Lần này cũng vậy, nó tin rằng sau cơn mưa mọi thứ rồi sẽ ổn.

Bước vào sân với bộ dạng ướt sũng, Nó lấy tay giũ đầu với quần áo cho ráo bớt nước rồi bước vào trong nhà. Không thấy bà chủ nhà đâu. Nó cất tiếng chào cũng không thấy ai đáp lời. Nhấc từng bước tập tễnh lên cầu thang, Nó thấy ngạc nhiên vô cùng khi bắt gặp một đôi dép lạ để ngay ngắn ở bên ngoài cửa phòng Nó: “Chẳng lẽ là Linh đến?”. Dòng suy nghĩ đó làm tim Nó bỗng nhiên đập nhanh lạ thường. Vội vã cầm tay nắm mở cửa, Nó tiến vào. Nhưng thật bất ngờ, người đang ở trong phòng nó không phải là Linh…