Na Young hí hửng nói, hồn như bay lên chín tầng mây.
"Thiên Bình cũng thật lịch lãm và phong độ quá trời"
"Thôi đi Na Young"
Xử Nữ thở dài, cảm tưởng đầu óc cô bé này chứa toàn trai vậy. Anh quá chán ghét với những người nông cạn và vô dụng rồi.
"Cậu ghen sao?"
Cô kiễng chân lên, chọc vào má anh trêu đùa.
"Ghen?"
Xử Nữ nghiêng nghiêng đầu né tránh ngón tay của cô, mức độ ảo tưởng của Na Young đúng là vượt quá giới hạn.
"Thiên Bình thật lạ lùng, đâu phải ai cũng được may mắn biết tới Ulsan chứ, nhẽ ra anh ta nên đi cùng mới phải"
Ma Kết nhăn mặt khó hiểu, cảm thấy trong lòng khá bứt rứt và khó chịu vì đã không giúp được gì cho họ, nhất là khi chứng kiến cảnh Seung Hee đau lòng và tuyệt vọng. Thứ duy nhất nhóm cô giúp được cho anh là chia sẻ ba khẩu súng và chút ít đạn.
"Có lẽ anh ta sợ lũ trẻ gặp nguy hiểm"
Thiên Yết giải thích sâu xa.
"Không sao, chúng ta vẫn đủ súng, và còn rất nhiều đạn nữa"
Xử Nữ mở túi ra, mỉm cười hài lòng. Bỗng nét mặt anh trở nên hoảng hốt, lo sợ khi nhìn kỹ vào đống vũ khí trong túi, có gì đó bất thường, không đúng.
"Này... Anh có đưa cho họ quả lựu đạn nào không vậy Woo Jin?"
Xử Nữ vội vã hỏi.
"Không, nhắc mới nhớ, nhẽ ra nên đưa cho họ vài quả"
Woo Jin trả lời, nhớ mang máng ra. Chính tay anh là người đã lấy vũ khí và giao tận tay cho họ.
"Tôi nhớ là chúng ta có bốn quả lựu đạn. Nhưng tại sao trong này chỉ có ba vậy?"
Anh ngạc nhiên, trường hợp quả lựu đạn rơi ra khỏi túi là rất thấp, vì anh đã cất chúng rất kỹ. Chẳng lẽ có ai đã trộm mất nó?
"Em thấy chị Seung Hee lục lọi gì đó trong túi ấy"
Na Young chợt nhớ lại.
Seung Hee?
"Chị ấy còn hỏi Samuel cách sử dụng nó nữa thì phải... Hình như thế..."
Da Hyun ngờ ngợ lúng túng nói, không chắc trí nhớ của mình có chuẩn không.
"Sao không ai ngăn cản chị ta lại??"
Xử Nữ hỏi, hoàn toàn mất bình tĩnh.
"Có chuyện gì sao?"
Nhìn gương mặt cau có và nghiêm trọng của Xử Nữ làm Da Hyun phải cuống quýt kiểm tra lại chiếc túi. Seung Hee chỉ tò mò thôi mà, đâu nhất thiết phải gắt gỏng vậy??
"Não các người bị gì thế?!"
Xử Nữ quát lên, giận dữ ném túi vũ khí xuống đất và tăng tốc chạy về. Cũng may họ chưa đi quá xa, có lẽ vẫn còn kịp... Nếu đúng như anh dự đoán thì sẽ thật kinh khủng biết bao...
Mọi người chỉ biết đuổi theo anh mà mang trong mình đầy sự khó hiểu, vội vã, cuống quýt. Xử Nữ luôn phát hiện ra điều khác biệt nhanh hơn so với tất cả các thành viên còn lại.
"BÙMMMM"
Tiếng nổ phát ra từ xa khiến cả mặt đất như bị rung chuyển. Động đất sao?
Sự chấn động dữ dội ấy khiến mọi người bị lực đẩy bắn cả cơ thể về phía sau. Họ lần lượt ngã đập người xuống đất.
"Seung Hee đã dùng quả lựu đạn để tự sát!"
Anh nói, tiếp tục đứng dậy chạy.
Mọi người bị ngã đột ngột nên không may bị thương vài chỗ, nhưng có lẽ còn có việc quan trọng hơn là xử lý vết thương. Họ đành cố gắng không bận tâm tới nỗi đau thể xác và đứng dậy chạy về. Những đứa trẻ... Không thể nào!
"Mong sự việc không tệ như những gì mình đang nghĩ"
Xử Nữ nghiến răng dốc hết sức chạy.
Tới nơi, họ gặp Samuel, Thiên Bình và Song Tử đang đứng nhìn cảnh tượng kinh khủng trước mắt mà cảm thấy xót xa, đau đớn thay cho họ. Xử Nữ sững sờ, đôi chân bất giác khựng lại... Đã quá muộn rồi...
Ngọn lửa cháy bập bùng, người bằng xương bằng thịt giờ có lẽ đã bị lựu đạn nổ tan thành mây khói. Những khu vực xung quanh căn cứ cũng đã bị huỷ hoại, tàn phá hoàn toàn.
Một vài con xác sống đang bước tới do tiếng động của vụ nổ vừa rồi, nhưng cũng chẳng hề khiến họ phải bận tâm. Nỗi đau mất mát lớn trong lòng đã lấn át tâm trí họ.
Seung Hee và những đứa trẻ dễ thương hồn nhiên...
"Xác sống sẽ tới ngay thôi, hãy đưa họ rời khỏi nơi này!"
Xử Nữ quát, anh không nghĩ mọi chuyện sẽ tệ đến mức này.
"Mọi người quay lại ư?"
Samuel ngạc nhiên, vẻ mặt cậu thẫn thờ, vô cảm, nửa không dám tin vào mắt mình, nửa bàng hoàng vì họ vẫn quay lại để giúp. Trên đời vẫn còn người tốt thế sao? Không như lũ khốn chết tiết kia, đã bỏ rơi cậu một mình...
"Mau rời khỏi đây!"
Thiên Yết nói, bật khóc tiếc thương xót xa trước cảnh tượng thảm khốc. Hơn mười trẻ em đã chết, sao có thể không đau lòng...
.
.
.
"Seung Hee nói lũ trẻ đang rất đói và giục chúng tôi đi kiếm sữa ở cửa hàng tạp hoá cách đây hai dãy phố... Tôi không nghĩ chị ấy lại có thể..."
Thiên Bình buồn bã kể lại, anh áp tay lên trán, thất vọng tràn trề, muốn khóc nhưng không thể, trái tim như bị bóp nát thành từng mảnh.
"Chị ấy sẽ giết cả em, nếu em không đi theo hai người..."
Song Tử run rẩy nói, con bé xém tí nữa là đã phải bỏ mạng, giống như vừa từ địa ngục trở về vậy.
"Chị rất tiếc"
Na Young ôm Song Tử vào lòng, cố gắng an ủi, xoa dịu đi nỗi mất mát vô cùng lớn lao ấy.
Song Tử không kiềm chế được mà oà lên khóc trong vòng tay của Na Young, một nửa vì quá sợ, một nửa vì đau lòng thương xót cho số phận của những người cô coi là gia đình, máu mủ. Thật là một cú sốc lớn.
"Tôi thật sự không ngờ... Tôi... tôi... "
Thiên Bình cắn răng, nước mắt chảy ngược vào trong, nghẹn ngào không nói nên lời.
Trong khi mọi người đang có những giây phút yên lặng, buồn bã khóc lóc để bày tỏ lòng thương tiếc, Samuel rất thản nhiên chơi đùa với chú mèo Salmon. Nét mặt anh từ lúc vụ nổ xảy ra đến giờ vẫn vô cảm như vậy...
Xử Nữ bước tới góc toà nhà hoang, nơi Samuel đang ngồi. Ánh mắt khá tức giận, chứa đựng sự oán trách.
Samuel ngước lên nhìn anh, vẻ mặt cậu chán đời, hờ hững với tất cả mọi thứ.
"Cậu biết chuyện này sẽ xảy ra đúng không?"
Xử Nữ cất tiếng nói, ngữ điệu nghiêm túc đến đáng sợ.
Samuel không trả lời, chỉ lặng lẽ nghịch chú mèo.
"Tại sao cậu lại làm vậy?"
Xử Nữ nhỏ giọng hết mức để không ai có thể nghe thấy.
Bất chợt bàn tay Samuel dừng việc xoa đầu mèo, anh bình tĩnh ngước lên nhìn Xử Nữ.
"Chị ta có quyền quyết định sự sống của mình, tôi chỉ muốn giúp thôi"
Samuel thản nhiên đáp, không chút thương tình.
"Cậu đã gián tiếp hại chết người rồi đấy???"
Xử Nữ nói. Cậu ta đang coi việc gián tiếp khiến Seung Hee tìm đến cái chết là giúp đỡ sao?
"Không ai tìm đến cái chết khi họ khao khát muốn sống cả. Một người tâm hồn đã chết, chẳng khác gì cái xác thối rữa cả"
Samuel vẫn không cảm thấy có lỗi, tiếp tục nói:
"Chị ta đã lựa chọn cái chết để giải thoát"
Phải rồi...
Con người có lý do để rời bỏ cuộc sống. Và đôi khi chết lại là sự giải thoát tốt nhất dành cho số phận hẩm hiu của họ.
Có nhiều điều Xử Nữ vẫn chưa hiểu được ý nghĩa sâu xa của nó... Vậy mà cậu bé này...
"Thôi nào ông anh, đừng nhìn tôi với ánh mắt như thế. Tôi chỉ là đứa trẻ thôi"
Samuel cười tít mắt, gương mặt thật hồn nhiên và trong sáng. Ai biết bên trong cậu ta là con ác quỷ đáng sợ thế nào chứ...
.
.
.
Da Hyun bị Ma Kết gọi dậy giữa nửa đêm, đã tới phiên cô canh gác cho mọi người ngủ.
Uể oải ngáp ngủ một lúc rồi cô cũng vực được cái thân dậy, không quên cầm theo khẩu súng và một con dao.
Đêm buồn hiu hắt ánh trăng, Da Hyun sải từng bước xuống cầu thang mà mệt như muốn chết. Cô cảm tưởng bản thân có thể ngủ gật bất cứ lúc nào. Da Hyun đưa tay lên vuốt lại mái tóc rối bời, cố bành mắt ra cho đỡ buồn ngủ.
Bóng người ngồi ở chân cầu thang khiến cô giật bắn mình tưởng ma, mắt nhắm mắt mở bất cẩn trượt chân ngã dập mông xuống dưới bậc thang.
"Chị định dọa ma tôi đấy à?"
"Samuel?"
Da Hyun dụi mắt, hành động như đứa trẻ con bị làm phiền giấc ngủ.
"Không biết ai dọa ai đâu, mà cậu không ngủ sao? Tới ca tôi trực mà nhỉ?"
Cô vừa ngáp vừa nói.
"Tôi không ngủ được"
Samuel đáp lại ngắn ngủi.
Da Hyun cũng mặc kệ, ngồi xuống cạnh anh.
Thấy cậu nhóc này cứ nhìn mình chằm chằm, cô đâm ra khó chịu, đầu óc liên tưởng tới những suy nghĩ đen tối, không phải cậu ta đang trải qua giai đoạn tuổi mới lớn nên sẽ khác thường sao??
Da Hyun bất giác đỏ mặt, gì vậy chứ, cô xấu hổ với tên nhóc con kém mình ba tuổi sao?
Vốn bản tính sẵn đã nóng nảy và bộc trực, cô không kiềm chế được những suy nghĩ trong đầu mà gắt lên với cậu.
"Gu tôi không phải người như chị"
Samuel hơi nhăn mặt nói.
"Tí tuổi đầu, yêu đương gì chứ?"
"Gu tôi là những bà chị nóng bỏng"
Samuel nháy mắt, giọng điệu cười cợt đáng ghét.
Dù là trong màn đêm tăm tối nhưng cô có thể thấy từng cử chỉ điệu bộ đáng ghét của nó, rõ ràng là muốn khiêu khích cô đây mà.
Trời đất ơi, cô đang chấp một đứa trẻ con ư?
"Ý cậu là tôi không có gì 'nóng bỏng' sao?"
Da Hyun cáu gắt, sao tên nhóc con này dám xúc phạm cô như vậy chứ? Có trời cũng chẳng dám động tới Jung Da Hyun đây, vậy mà đứa trẻ hỗn láo này thật trơ trẽn.
"Tôi cũng có đấy nhé!"
Da Hyun nói, cúi đầu lén nhìn bộ ngực nhỏ nhắn của mình theo phản xạ.
Cô chợt nhận ra áo đã bị thủng một lỗ khá to từ lúc nào không hay, rách đúng chỗ nhạy cảm nữa chứ! Bảo sao thằng bé cứ nhìn cô chằm chằm từ nãy giờ, thật ngại quá. Da Hyun quay đi, che giấu gương mặt đang xấu hổ ngượng ngùng của mình.
Nhìn cậu nhóc có thân hình người lớn này càng khiến cô thêm ngượng chín cả mặt.
"Đừng lo, nhìn chị thiếu vải mà tôi cũng chả cảm thấy gì. Chắc do tôi chưa lớn thôi mà, haha"
Samuel che miệng cười, đúng là sát thương nhân đôi dành cho Da Hyun. Sao thằng bé có thể phát ngôn ra những điều khiến một người ở tuổi trưởng thành như cô phải tự ti và xấu hổ vậy chứ? Dù sao cũng chỉ là thằng nhóc con, cô tự dặn bản thân phải thật bình tĩnh.
"Khụ khụ"
Da Hyun che miệng ho vài tiếng.
"Này bà chị kém nóng bỏng, đừng nói vì tức quá mà ốm nhé"
Samuel vẫn giở cái giọng đùa cợt ấy ra, thật khiến máu nóng cô bốc lên đỉnh đầu.
"Này, cậu..."
Chưa kịp để Da Hyun nói hết, Samuel đã trùm lên người cô chiếc áo khoác mỏng của cậu.
Da Hyun rất bất ngờ... Cậu nhóc này... có gì đó rất khác biệt...
Cổ họng cô hoàn toàn cứng đơ trước hành động quan tâm ấm áp này.
"Thôi không trêu chị nữa, chị thật nhàm chán"
Samuel thở dài. Lần này là sát thương nhân ba, vậy mà cô vẫn chẳng thể quát hắn. Phải chăng do Samuel quá trưởng thành và ân cần nên cô mới mềm lòng yếu đuối như vậy? Cảm giác muốn được che chở bảo vệ xuất hiện bất thình lình sâu trong thâm tâm cô. Cậu ta như gáo nước lạnh dội thẳng xuống ngọn lửa đang bùng lên trong cô.
.
.
.
"Dậy đi!!"
Da Hyun mơ mơ màng màng khẽ mở mắt, nhận ra trời đã sáng, cô giật mình ngồi phắt dậy.
"Ôi chết!! Tôi ngủ quên mất! Có xác sống không??"
Cô hoảng loạn nói, nhìn xung quanh như thể người ngoài hành tinh mới xuống Trái Đất.
"Có xác sống thì nó đã thịt em đầu tiên rồi"
Thiên Yết thở dài nhìn cô, nhẽ ra không nên giao nhiệm vụ này cho Da Hyun mới phải. Nếu đêm qua xác sống mò được lên đây thì cô xác định chết chắc.
"Sam...Samuel..."
Da Hyun nhìn chiếc áo khoác mỏng cô đang đắp trên người, chợt nhớ ra mọi chuyện đêm qua.
"Dựa vào vai người ta ngủ cả đêm mà không biết gì hết sao? Em lớn rồi, phải làm gương cho cậu ấy chứ?"
"Chị, không cần làm gương. Thằng bé đó không bình thường đâu!"
"Em lại nói linh tinh rồi đấy! Lên chuẩn bị đồ đạc đi, chúng ta sẽ rời khỏi đây"
Tới đây thì cô cũng đành chịu thua không dám đôi co nữa, nhưng rõ ràng... đúng là thằng nhóc đó không bình thường mà...