Đại dịch [12 chòm sao]

Chương 30

Samuel không thể chen vào được bên trong vì quá đông xác sống, anh bất lực, tức giận giương móng vuốt lên cào xé nát mặt từng con một. Samuel mạnh tay tới mức vết thương trên mặt xác sống bị hở rất sâu, nhìn rõ những dây thần kinh bên trong.

"Urgh!"

Da Hyun và Thiên Yết chạy tới giúp họ tiêu diệt bớt xác sống, mỗi người một khẩu súng trường trên tay bắn không ngừng nghỉ. Với sự kết hợp của cả hai bên, chẳng mấy chốc xác sống đã được dọn sạch. Họ nhìn nhau khó xử, dưới chân là hàng loạt xác chết, máu me be bét khắp nơi.

"Mấy thím là người đã đột nhập vào căn cứ của chúng tôi đúng không?"

Samuel cất giọng hỏi với thanh âm thản nhiên, vui vẻ, có chút đùa cợt.

"Chúng tôi không hề đột nhập! Mấy người nên xem xét lại thái độ đi!"

Da Hyun quát lên.

"Da Hyun, bình tĩnh"

Thiên Yết giơ một tay lên trước ngực Da Hyun để ngăn cản sự bồng bột, nóng nảy của cô. Jung Da Hyun là cô gái thẳng tính và hay dễ cáu gắt nên nhiều lúc khó kiểm soát bản thân. Nếu không ngăn cản thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra mâu thuẫn giữa hai bên.

"Chúng ta hãy bình tĩnh nói chuyện"

Thiên Bình tỏ ra ăn năn hối lỗi, bước lên đại diện cho những người dưới lòng đất, lịch sự nói với hai cô gái.
.
.
.
Xử Nữ bế Song Tử trên tay tới nơi mọi người đang giải quyết chuyện hệ trọng. Cô bé ngủ rất ngon lành.

Anh đã tìm thấy Song Tử lẩn trốn đằng sau bức tường, sợ hãi, không dám đối mặt với xác sống. Khi Xử Nữ phát hiện ra, con bé tưởng anh là xác sống nên đã hoảng sợ và đột ngột ngất đi bất thình lình.

"Cảm ơn cậu"

Thiên Bình đỡ lấy người Song Tử thở phào nhẹ nhõm, thầm tạ ơn chúa vì đã ban sự che chở cho cô bé. Gương mặt Song Tử hồng hào, bờ môi đỏ mọng, nhịp thở đều đặn và ổn định.

"Chúng tôi bị xác sống đuổi, vô tình phát hiện ra nơi này nên vào. Hoàn toàn không có ý định muốn làm thương ai hết"

Woo Jin từ tốn giải thích, anh là người lịch sự và có lời nói dễ nghe nhất trong nhóm.

"Này bà chị, sao bà chị bốc mùi vậy?"

Samuel nhìn Ma Kết với ánh mắt dè chừng.

"Người bà chị có mùi chuột chết"

Anh bịt mũi lùi ra chỗ khác, không dám đứng gần cô.

"Xin lỗi cô, cậu ấy còn bé, nên sẽ có những lời nói không được dễ nghe..."

Thiên Bình khó xử bênh vực khi thấy hai ngọn lửa đang cháy bập bùng trong con ngươi của Ma Kết.

"Trẻ con chỉ nói sự thật thôi"

Samuel cười khúc khích.

"Nào!"

Thiên Bình gắt lên.

Samuel là một chuyên gia gây rắc rối, làm anh luôn phải đi sau để giải quyết hậu quả do cậu ta gây ra.

"Vậy còn chuyện mọi người nói về Ulsan, là thật chứ?"

Thiên Bình hỏi, nét mặt đầy sự tò mò, phấn khởi như tìm thấy một cánh cửa dẫn lên thiên đường vậy.

Xử Nữ nhẹ gật đầu, nhặt thanh kiếm lên đút vào bao. Cuối cùng cũng được trả vũ khí, anh cảm thấy sung sướng như đang bay lên chín tầng mây.

"Tôi rất tò mò về đám trẻ con ở đây, có thể kể qua được chứ?"

Thiên Yết hỏi.

"Chúng đều là trẻ mồ côi cha mẹ từ nhỏ. Tôi đã nhận nuôi và chăm sóc chúng..."

Thiên Bình trả lời.

"Còn về nơi này thì sao?..."

Ma Kết nhìn xung quanh, không khỏi hiếu kỳ mà đặt câu hỏi.

"Một căn cứ cũ của tổ chức mà tôi cho rằng có ích ở thời điểm hiện nay chăng?"

Samuel kể lại câu chuyện, vẻ mặt thản nhiên hững hờ.

"Đây đã từng là một căn cứ bí mật, được khóa kín mọi lối vào. Họ bỏ tôi lại vì cho rằng tôi là kẻ phiền phức"

"Tổ chức nào vậy?"

Xử Nữ nhíu mày hỏi, cậu ta còn trẻ vậy mà lại được nhận vào tổ chức, nghe thật khó tin.

"The satellite"

Samuel đáp lại ngắn ngủi. Xử Nữ giật mình khi nghe thấy cái tên này, vẻ mặt toát lên tia sợ hãi.

"Cậu cũng biết những thứ này sao?"

Thiên Yết nhìn anh.

"Không, không. Tôi không biết"

Xử Nữ lắc đầu lia lịa, rõ ràng là anh đang nói dối. Mọi người nhận ra nhưng không ai dám hỏi quá sâu vào đời sống riêng tư của cậu ấy.

"Khốn khiếp thật, chúng đã bỏ lại tôi lại với bầy xác sống. Cũng may có Thiên Bình, không tôi đã ngỏm củ tỏi từ lâu rồi"

Samuel bật cười, hí hửng kể lại câu chuyện. Vẻ mặt hồn nhiên như không hề sợ chết chóc.

"Yeah... Tôi vô tình gặp được cậu ta trên đường chạy trốn xác sống"

Thiên Bình tiếp lời. Theo như anh kể thì lúc đó chân Samuel đang bị kẹt trong đống đổ nát ở bãi đất hoang, với bảy con xác sống vây quanh, cậu ta đã suýt chết nếu Thiên Bình không tới kịp.

"Họ cũng đã bỏ nơi này đi sao?"

Woo Jin hỏi.

Samuel nhún vai, lắc đầu đấy thất vọng thay câu trả lời.

"Chúng tôi rất tiếc"

Thiên Yết nói.

"Nơi này không an toàn cho mọi người..."

Woo Jin thở dài. Những gì anh nói hoàn toàn là sự thật, nhưng Thiên Bình và Samuel lại im lặng như đang muốn né tránh câu hỏi ấy.

"Tại sao anh lại lừa tôi..."

Seung Hee từ trong phòng bước ra, từng đường nét trên gương mặt cô như bị co giật, vầng trán xuất hiện những nếp nhăn, vẻ mặt tái mét, bờ môi mím chặt tới nỗi bật máu. Cô trừng mắt nhìn Thiên Bình như đang oán trách anh điều gì đó.

"Rõ ràng chúng là những cái xác không hồn, chúng đã ăn thịt người trước mặt tôi. CHÚNG KHÔNG PHẢI NHỮNG NGƯỜI BỊ NHIỄM BỆNH NHƯ ANH ĐÃ TỪNG NÓI!"

Seung Hee gào lên, khóc lóc thảm thương trong cay đắng.

"Seung Hee, chị bình tĩnh đã..."

Samuel chạy tới can.

Thiên Bình nhìn cô mà cảm thấy xót xa, đau lòng. Seung Hee không hề biết chuyện gì đang thật sự diễn ra trên thế giới ngày nay. Thiên Bình cũng chỉ vì muốn cô được an toàn sống sót, tất cả vì muốn tốt cho cô, nhưng ai ngờ lại thành lừa dối...

Dịch bệnh lây lan ở trên lòng đất, nó thảm khốc và đáng sợ hơn gấp vạn lần những thứ cô vừa chứng kiến.

"Tôi đã tận mắt nhìn thấy chúng... thật khủng khiếp"

Cô nghẹn ngào nói không nên lời, ôm mặt như muốn che giấu đi sự sợ hãi.

Thiên Bình chẳng biết phải nói gì, chỉ dám nhìn cô trong yên lặng. Anh không nghĩ việc mình làm lại khiến cô ấy sốc tới vậy.

Đôi khi sự đùm bọc bảo vệ quá mức sẽ khiến con người ta trở nên yếu đuối và phụ thuộc.

"Lũ trẻ không nên sống trong cái thế giới cặn bã này..."

Seung Hee nói.

"Natsuko..."

Xử Nữ thấy chính hình bóng của mình trong Seung Hee. Anh đã từng có suy nghĩ rằng, Natsuko không nên sinh ra trên cái thế giới tàn bạo khủng khiếp này.

Nhưng Thiên Yết đã giúp anh nhận ra, suy nghĩ ấy hoàn toàn là sai lầm. Chúng ta không được chọn cho mình hoàn cảnh sinh ra, nhưng lại được quyền quyết định số phận của mình. Ai cũng xứng đáng để được sinh ra trên cuộc đời này.

"Seung H..."

"Cậu im đi!"

Cô gắt lên chặn họng anh, không cho Thiên Bình giải thích.

"Mọi người đâu hết rồi?... Sao chỉ có mỗi cậu và Samuel vậy??"

Seung Hee hỏi, ánh mắt tuyệt vọng đầy đau thương.

"Họ đã không vượt qua... Tôi xin lỗi..."

Thiên Bình nghiến răng ấp úng nói, anh cảm thấy vô cùng có lỗi với Seung Hee. Những cái xác của đồng đội đã bị cắn nát bét, không thì cũng bị biến đổi đã được Samuel dọn đi nhanh chóng, trước khi những đứa trẻ kịp nhìn thấy nó.

Seung Hee chỉ biết khóc thút thít rồi quay trở lại phòng với đám trẻ con, không dám tò mò thêm gì nữa. Càng hỏi cô càng thấy cuộc sống thật tồi tệ và bế tắc.

"Chúng tôi sẽ rời khỏi nơi này, và nếu anh cần, tôi sẽ chia anh vài món vũ khí có ích"

Woo Jin nói, dù biết đây không phải thời điểm thích hợp để rời đi, nhưng họ không thể trì trệ thêm phút giây nào nữa.

Mọi người trong nhóm ai cũng ngạc nhiên mà trố mắt lên nhìn anh. Chia vũ khí sao? Anh ta đầu óc có bình thường không vậy? Vũ khí là thứ họ sống chết vì nó, vậy mà giờ lại đem đi cho sao? Ai cũng phải tức giận vì sự tốt bụng tới ngu ngốc của Woo Jin.

"Ơ đã đi rồi sao, em đói bụng quá, chúng ta nghỉ chân một lát đi..."

Na Young phụng phịu nói, ngồi một góc ôm Salmon.

Mọi người chỉ biết thở dài nhìn cô, lúc nào con bé cũng ngây thơ và hồn nhiên như vậy hết.
.
.
.
Đến cuối thì họ vẫn quyết định ở lại vặn đồ hộp ra ăn. Không khí xung quanh u ám, căng thẳng. Thiên Bình thì không ngừng lo lắng, liên tiếp nhìn về phía cánh cửa căn phòng của Seung Hee và bầy trẻ con.

Da Hyun chăm chú nhìn Samuel, nghe nói cậu ta là người Hàn Quốc chính gốc, sinh ra và lớn lên tại Mĩ, bảo sao cách phát âm tiếng Hàn của cậu ta nghe thật độc đáo và mới lạ. Đây là người thứ hai sau Xử Nữ cô gặp còn trẻ nhưng lại rất tài năng, thậm chí cậu ta kém Xử Nữ hai tuổi.

Khi Samuel mười lăm tuổi, cậu gia nhập một tổ chức ở bên Mĩ và đột ngột trở về Hàn Quốc để thực hiện nhiệm vụ gì đó, ai ngờ lại đúng lúc dịch bệnh phát tán.

"Ban đầu thì chỉ là muốn trở thành Hacker thôi, ai nghĩ họ sẽ rèn luyện tôi trở thành một tên máu lạnh làm những việc bất hợp pháp như bây giờ chứ"

Samuel kể lại câu chuyện, giọng man mác nỗi buồn chua xót, cay đắng.

"Nhưng được cái họ cho tôi cái găng tay này, thật sự rất tuyệt!"

Samuel cười lớn, vẻ mặt buồn bã biến mất chỉ trong một tích tắc.

"Việc bất hợp pháp? Cậu.....giết người sao?"

Da Hyun tò mò hỏi, lắng nghe câu chuyện mà thấy sợ sệt.

"Không, tôi chưa từng thử cảm giác giết một ai đó. Họ chỉ sai tôi làm những việc vặt vãnh như hack máy tính, hay đánh lạc hướng đối thủ"

Samuel trả lời.

"Còn anh thì sao Thiên Bình, nhận nuôi đám trẻ đó chứng tỏ anh là người rất có quyền lực"

Ma Kết hỏi. Thiên Bình nhìn cô một lúc rồi trả lời:

"Phải, tôi là giám đốc của công ty Hwang Seo"

Anh đáp, giọng phảng phất chút tự hào. Mọi người ai cũng trầm trồ nhìn anh bằng con mắt ngưỡng mộ, chẳng phải đó là công ty phát triển vững mạnh trong thị trường xếp nhất nhì đất nước sao? Không ngờ giám đốc lại chính là Thiên Bình, chàng trai đĩnh đạc, phong độ, mà lại còn rất ngầu nữa chứ. Biết bao cô gái vì anh mà chết mê chết mệt, nguyện hiến dâng mọi thứ.

"Nếu mọi người có ý định muốn đi cùng chúng tôi... "

Woo Jin nói, có chút hy vọng họ sẽ đi theo mình.

Mọi người đứng dậy sắp xếp đồ chuẩn bị rời khỏi căn cứ dưới lòng đất ngay sau khi lấp đầy bao tử.

"Chúng tôi sẽ suy nghĩ kỹ hơn về việc này"

Thiên Bình thở dài.

"Này ông anh, tới nơi an toàn ai mà chả muốn chứ"

Samuel chán nản lên tiếng. Anh rất hào hứng và mong chờ vào Ulsan-nơi an toàn duy nhất trên toàn bộ quốc gia.

"Không đơn giản như cậu nghĩ đâu"

Thiên Bình nói. Ngoài kia là cả một bể xác sống, nếu không cẩn thận coi chừng họ sẽ chết trước khi kịp tới nơi. Lý do chính vẫn là Seung Hee và những đứa nhỏ, anh chưa chắc đã đảm bảo được mạng sống an toàn cho họ nên chưa dám lên đường.

"Nếu có duyên, nhất định chúng ta sẽ gặp lại nhau"

Xử Nữ chào tạm biệt rồi nhanh chóng cùng đồng đội rời đi, tiếp tục cuộc hành trình tới Ulsan.