Từ Thời Cẩm chỉ cười không đáp, nàng ta sở hữu một đôi mắt biết nói vô cùng linh động.
Nàng ra hiệu cho thi nữ ra bên ngoài chờ, còn mình tiếp tục ở lại nói chuyện với Nhạc Linh.
Sắc mặt Nhạc Linh nhợt nhạt, khí sắc yếu ớt, nhìn không được tốt cho lắm.
Nàng ta có xuất thân bình thường, kém hơn rất nhiều so với những kiều nữ lá ngọc cành vàng trời sinh cao quý như Từ Thời Cẩm và Lưu Linh.
Từ Thời Cẩm chẳng cần động tay động chân chỉ cần dùng lợi ích làm mồi nhử, lập tức có thể khiến Nhạc Linh vì nàng ta làm mọi chuyện.
Còn Nhạc Linh có tự nguyện không? Đương nhiên có.
Nàng ta vất vả lắm mới từ vũng bùn chật vật leo được lên, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Nhạc Linh rũ mắt, văn văn nhược nhược nói: “Từ cô nương, chuyện cô an bài, ta nhất định sẽ không chống đối. Ta chỉ hy vọng, sau này Từ cô nương có thể trả tự do cho ta, đừng quản chuyện của ta và Minh ca nữa.”
“À cái đó phải xem ngươi có bản lĩnh sống đến khi đó không đã.” Từ Thời Cẩm nghiêng đầu nhìn nàng ta, nhẹ nhàng nở nụ cười, một tay giữ chặt tay đối phương, khiến nàng ta khẽ run lên một cái.
Nhạc Linh không lớn hơn Lưu Linh là bao, dung mạo cũng được xem là thiếu nữ mỹ mạo, nhưng đôi tay này, từng đốt thô to, lòng bàn tay đầy vết chai. Đó là minh chứng cho cuộc sống vất vả, nặng nhọc của một hạ nhân.
Không biết Nhạc Linh đã trải qua quãng thời gian khổ sở ra sao, nhưng nàng ta đã đến cái tuổi này, dù có chú ý chăm sóc bảo dưỡng da tay, cũng không còn kịp nữa.
Trái tim Từ Thời Cẩm thoáng dịu lại, trên mặt vẫn là nụ cười xán lạn, người khác không hiểu thấu: “Nhạc cô nương chắc chắn Lục Minh Sơn sẽ không biết chân tướng? Sau khi hắn ta biết sự thật, sẽ không giết cô đó chứ? Ta cũng không muốn bức cô vào đường cùng, dù sao, Lục gia cũng chẳng phải nơi đơn giản. Cô chưa từng tiếp xúc với các đại gia tộc, tốt nhất nên cẩn thận một chút.”
Nàng chưa từng tiếp xúc với đại gia tộc lớn như Lục gia.
Nàng đương nhiên chưa từng tiếp xúc.
Đại thế gia lớn như vậy, là thứ cả đời nàng cũng không thể tưởng tượng ra nổi, mới để cho Minh ca rời đi. Chỉ có một người với thân phận cao quý như quận chúa mới có thể cho Minh ca của nàng lòng tin kiên định, chỗ dựa vững chắc.
Cho nên nàng mới bị bỏ rơi.
Nhưng nàng có lòng tin.
Nhất định một ngày sẽ lấy lại những thứ thuộc về mình.
Huống hồ lần trước gặp lại Lục Minh Sơn sau núi, nàng giật mình phát hiện: Thứ của nàng, hiện tại đã không còn giống trước đây nữa.
Những gì đã từng có với nhau năm xưa, còn quan hệ gì đâu?
Ánh mắt Nhạc Linh phức tạp, khẽ ngước lên nhìn Từ Thời Cẩm: “Chuyện xưa giữa ta và Minh ca, nếu cô không nói, quận chúa cũng không biết. Nhưng tại sao cô nương lại biết? Cô không phải người bạn tốt nhất của quận chúa sao? Thế thì tại sao lại muốn lừa nàng ấy? Cô cũng muốn lợi dụng quận chúa, đúng không?”
“A Linh không biết, đó là vì con người nàng ấy chỉ phăm phăm đi thẳng về phía trước, không quan tâm ai, cũng chẳng để việc gì vào mắt. Sở dĩ ta biết, đương nhiên là vì ta đã cho người đi điều tra. Lục Minh Sơn yêu ngươi, đây không phải việc không thể tra ra. Từ xưa đến nay ta vốn đã không ưa Lục Minh Sơn, Lục gia và Từ gia trước giờ đã không thể chung sống hòa thuận. Cho nên… A Linh không thể ở cùng Lục Minh Sơn được. Huống hồ cô lại chẳng khác nào một quả bom nổ chậm, không biết lúc nào sẽ phát nổ. Chờ đợi chẳng bằng hành động trước, so với việc sau này cô đột nhiên nhảy ra trước mặt A Linh, khiến A Linh bị k1ch thích, chẳng bằng xuất hiện sớm một chút, trong sự khống chế của ta. Làm tổn thương A Linh? Sao có thể? Ta không muốn nàng ấy chết sớm thế. Phải sống đến cuối cùng chứ.”
“Cho nên, cô nương làm vật là xuất phát từ ý tốt?” Nhạc Linh giật mình.
Từ Thời Cẩm cười, thản nhiên đáp: “Không hẳn,... nhưng mà nếu nói một cách dễ hiểu, qua loa, thì cũng có thể coi là thế.”
Nhạc Minh trầm mặc hồi lâu, thấp giọng hỏi: “Cô để cho ta đến bên cạnh quận chúa, không sợ ta sẽ làm nàng ấy tổn thương sao?”
Từ Thời Cẩm bật cười, cười đến dịu dàng, nhu hòa, không nói thêm gì nữa. Chỉ ánh mắt thôi cũng đủ để chứng minh tất thảy điều nàng muốn đáp lại: Tổn thương A Linh? Chỉ bằng ngươi? Sao có thể?!
Lòng Nhạc Linh đau như bị dao đâm, cắn chặt răng, ép mình không được để lộ ánh mắt ủy khuất, bị làm nhục.
Những cô nương này trời sinh đã tôn quý, số mệnh tốt, đương nhiên xem thường nàng. Ngay cả việc làm tổn thương họ nàng cũng không đủ tư cách.
Lưu Linh cũng vậy, Từ Thời Cẩm cũng thế. Các nàng luôn luôn tỏ vẻ cao cao tại thượng, nắm mọi thứ trong lòng bàn tay, cao quý hơn người, coi kẻ khác như con sâu, cái kiến.
Nhưng các nàng ta không biết dù hèn mọn, thấp kém, nhưng một khi nàng thực sự nhẫn tâm, cũng có thể khiến mấy kẻ mắt để trên đầu như các nàng sống không bằng chết.
Nhạc Linh siết chặt tay, tận lực đè nén cảm xúc, nhỏ nhẹ đáp, cố gắng không để đối phương biết được điều mình nghĩ: “Ta sẽ theo lời Từ cô nương mà hành động.”
Nhạc Linh đứng bên cửa sổ, bình tĩnh nhìn Từ cô nương và đám thị nữ cầm đèn rời đi, dần dần hòa vào màn sương mù dày đặc. Bóng lưng thiếu nữ kia trang nhã, cao quý, vạt áo phiêu dật, trong ung dung có tiêu sái, phóng khoáng.
Tiếng côn trùng nho nhỏ vang lên, Nhạc Linh vu0t ve bụng mình, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên cao.
Ánh trăng trong vắt, sáng vằng vằng, đẹp đẽ thanh khiết, như thể với tay lên là chạm tới.
Trời trong, trăng sáng, Lục Minh Sơn giờ đang ở đâu? Chàng có biết nàng đang ở nơi nào, có biết quận chúa đang ở đâu không?
Tình yêu một khi đã dính đến những thứ khác thì chẳng còn sự thuần túy, tinh khiết nữa.
Nhạc Linh thầm cảm thán trong lòng: Đã nhiều năm trôi qua như vậy, coi như còn yêu, có thể yêu bao nhiêu chứ?
Nàng vu0t ve bụng nhỏ, nắm tay siết chặt lại, cho đến tận khi cảm thấy đau đớn mới nhẹ nhàng buông ra.
Một đêm tĩnh lặng.
Hôm sau, trời còn chưa sáng, Lưu Linh bị thị nữ ngoài cửa nhẹ giọng gọi dậy trong cơn mơ mơ màng màng.
Nàng vô thức nghịch nghịch mấy lọn tóc --- Thẩm Yến nói sẽ ngồi cùng nàng một đêm, hiện giờ nàng vừa tỉnh lại, đã chẳng thấy người đâu.
Lưu Linh chẳng phải kiểu người quan tâm thanh danh, ngẫu nhiên có vài thứ nàng cảm thấy cần cố kỵ, nhưng nổi hứng lên lại cảm thấy gì cũng chẳng quan trọng.
Thanh danh của nàng vốn đã cực kỳ tệ rồi, nhưng Thẩm Yến cũng chẳng phải kiểu nam nhân nhiều chuyện.
Đoán chừng muốn có được trái tim của Thẩm đại nhân, còn phải vượt qua một chặng đường dài, đầy gian truân.
Từ miệng thị nữ nàng biết được, các nàng chọn thời điểm này đánh thức quận chúa dậy cũng là do Thẩm đại nhân phân phó trước đó. Thẩm Yến đã tính toán tốt thời gian, để thị nữ hầu hạ Lưu Linh rời giường, sau đó thần không biết quỷ không hay trở về viện của quận chúa.
Cho dù có bị người khác nhìn thấy, chỉ cần khống chế số người biết dưới 10 người trở xuống, không cần Thẩm Yến nghĩ biện pháp, Từ Thời Cẩm cùng sẽ vì vị khuê mật tốt nhất này mà giải quyết ổn thỏa.
Bằng sự hiểu biết của Thẩm Yến về Từ Thời Cẩm. Cô nương này vốn cũng chẳng phải kẻ lương thiện gì, nhưng mấy việc có thể thuận tay xử lý thế này, nàng ta cũng chẳng để ý lấy lòng.
Lưu Linh nghe nói Thẩm Yến đã sắp xếp xong xuôi cho mình, trong lòng hơi cảm thấy kỳ quái, khó hiểu. Từ trước đến nay nàng chưa từng có kinh nghiệm trải qua tình cảnh mình làm việc xấu nhưng có người đứng ra, giúp mình xử lý hậu quả.
Nếu như có một nhân vật như Thẩm Yến sớm xuất hiện trong cuộc đời Lưu Linh, có lẽ chất lượng sống của nàng so với hiện tại sẽ nâng cao hơn hiện tại rất nhiều.
Đương nhiên Thẩm Yến máu lạnh, lãnh bạc như thế, chắc chắn sẽ không vô duyên, vô cơ giúp nàng. Hiện tại chàng chủ động giúp Lưu Linh là bởi vì trong lòng Thẩm Yến có nàng.
Lưu Linh cao hứng nghĩ: Theo đuổi Thẩm đại nhân quả là lời nhiều hơn lỗ.
“Quận chúa, người, người, cái này…” Trong khi những thị nữ khác sửa sang lại phòng ốc, giường chiếu, Linh Tê, Linh Bích vừa cầm lược lên chải đầu cho quận chúa liền phát hiện một điểm cực kỳ cổ quái.
Lưu Linh nhìn qua tấm gương đồng, nheo mắt nhìn xuống dưới cổ, ‘Ba’ một tiếng, chiếc gương đồng rơi mạnh trên mặt bàn, hù cho đám thị nữ sợ hãi, run rẩy đồng loạt quỳ xuống.
Thẩm Yến.
Nàng biết ngay mà! Chàng làm gì có lòng tốt đến thế.
Mỹ nhân trong gương mặt hoa da phấn, xinh đẹp tuyệt trần, mỗi tấc da, mỗi đường nét đều tinh tế đến hoàn mỹ. Nhưng lúc ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy trên cổ viết mấy chữ nhỏ: Trường Minh du ký. Do làn da quá trắng, 4 chữ kia càng trở nên chói mắt, nổi bật.
Có thể thoải mái viết linh tinh lên người nàng, ngoại trừ người kia, làm gì còn kẻ thứ 2.
Nàng cũng vừa mới biết Thẩm Yến tự Trường Minh -- Thực ra nghĩ lại cũng dễ hiểu, tên của chàng chỉ có một chữ Yến, lấy trong câu "Thiêm tửu hồi đăng trọng khai yến" (*), nhũ danh nếu không phải cùng nghĩa thì cũng sẽ mang ý trái ngược với tên, nhưng mà ----
(*) Tỳ Bà Hành- Bạch Cư Dị. Dịch nghĩa: Chong đèn, thêm rượu, còn dành tiệc vui.
Nhưng mà, cho dù thế nào, cũng không thể tùy ý lấy cổ nàng làm giấy viết lung tung được.
Đây là hành vi làm nhục cô nương!
Lưu Linh cuối cùng cũng hiểu nụ cười ẩn ý tối qua của chàng ta có ỹ nghĩa gì.
“Quận chúa, hình như…. hình như không xóa được….” Linh Bích khó khăn cầm khăn ướt giúp quận chúa tẩy vết mực, nhưng lau thế nào cũng không sạch, trước ánh mắt bừng bừng sát khí của quận chúa, nàng ta sợ đến mức sắp bật khóc đến nơi.
Lưu Linh chậm rãi tiếp nhận sự thực này, cười lạnh một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài: “Lau không sạch thì thôi, y dám viết, chả lẽ ta không dám đi ra ngoài? Ta sợ cái gì chứ?”
“Quận chúa, người không thể như thế này được!” Chúng thị nữ vội vàng ngăn cản quận chúa đại nhân có vẻ đã tức giận đến mức mất lý trí nhà mình, vẫn là Linh Tế nhanh chóng bắt được trọng điểm: “Quận chúa nếu người cứ như vậy đi ra ngoài, không sợ… không sợ Thẩm đại nhân biết được, sẽ đánh người sao?”
“...”
Bước chân Lưu Linh thoáng dừng lại, sau đó suy nghĩ một lát, khóe miệng lộ ra nụ cười.
Nụ cười này rất nhạt, lại xuất hiện trên gương mặt lãnh đạm đến vô cảm của nàng, khiến người khác cảm thấy dung mạo đẹp đẽ kia có sinh khí hơn, không còn bộ dạng khó tiếp xúc như trước.
Lưu Linh nói: “Được rồi, không đùa y nữa, nếu y mà bị ta chọc đến mức phát khóc thì còn gì vui nữa.”
“...”
Đám thị nữ nghe quận chúa phân phó đi lấy áo choàng dài, nhanh chóng lĩnh mệnh, trong lòng thầm nhủ: Thẩm đại nhân sao có thể bị quận chúa chọc đến mức khó được? Người sợ y tìm người tính sổ thì đúng hơn. Thẩm đại nhân đáng sợ như thế, vậy mà quận chúa không những có thể mặt không đỏ, tim không đập trêu chọc người ta, còn nhảy nhót tưng bừng đúng là cũng chẳng dễ dàng gì.
Mà vừa rồi, lúc quận chúa khẽ mỉm cười, nụ cười ấy thật ngọt ngào, thẹn thùng, e ấp như những thiếu nữ cùng trang lứa. Mặc dù chỉ vài giây ngắn ngủi nhưng đối với những thị nữ quanh năm hầu hạ người như họ, thật là hiếm thấy.
Chưa từng có thời điểm nào quận chúa có vẻ thiếu nữ ngượng ngùng.
Nàng ấy sống cực kỳ tỉnh táo, lý trí, cho dù lúc đối mặt với Lục công tử, quận chúa luôn biết kế tiếp mình muốn gì, cần gì.
Quận chúa luôn biết tính toán tốt tất thảy, không bao giờ cho phép bản thân có một chút không ổn nào.
Vậy mà từ ngày gặp Thẩm đại nhân…
Phong cách thô bạo, thẳng thắn kia của quận chúa… khiến cho đám thị nữ có hơi kinh sợ.
Có lẽ cũng không hẳn quận chúa tiếp cận Thẩm đại nhân chỉ để trả thù Lục công tử như mọi người vẫn nghĩ.
Có lẽ quận chúa thật sự có tình cảm với Thẩm đại nhân, chỉ là không ai để ý thấy mà thôi.
Cho dù đám người suy đoán ra sao, liên tiếp mấy ngày sau đó, Quận chúa đều kiên quyết mặc áo cao cổ, khiến những người xung quanh đều cảm thấy kỳ dị.
Bên cạnh hồ nước, Từ Thời Cẩm vừa ung dung cho cá ăn, vừa trêu chọc: “Giữa mùa hè nắng chang chang, cô không nóng à? Hay là giữa cô và Thẩm đại nhân đã xảy ra chuyện gì không dám cho người ta nhìn thấy?”
Hiển nhiên tin này có bị tuồn ra ngoài hay không đều nằm trong sự khống chế của Từ Thời Cẩm.
Lưu Linh đảo mắt nhìn nàng ta: “Nhìn cô rất có dáng vẻ của một người giàu kinh nghiệm đấy.”
Từ Thời Cẩm im lắng, sắc mắt lạnh lùng, nhưng rất nhanh trở lại vẻ ôn nhu, thân thiết: “A Linh, chuyện của ta, cô luôn là người hiểu rõ nhất, cần gì phải nói nhiều chứ?”
“Tư tâm của cô sẽ kéo cả Từ Gia vào vũng bùn đó. Nếu ngày đó thật sự đến, dù cô có đến cầu ta chăng nữa, ta cũng sẽ không cứu được cô đâu.” Lưu Linh lãnh đạm đáp.
Nét mặt Từ Thời Cẩm cứng lại, đong đưa cây quạt trong tay không đáp.
Từ Thời Cẩm thông minh, giỏi mưu trí, tinh thông đùa bỡn lòng người, nhưng Lưu Linh lại là người trong hoàng thất đối với mấy trò này không có hứng thú, thậm chí bởi vì điều này mà mấy lần rời khỏi Nghiệp Kinh và Giang Châu.
Lưu Linh chủ động mở miệng hỏi việc hiện tại nàng đang hứng thú: “Thẩm Yến nói lúc ở Nghiệp Kinh, y và cô cũng coi như quen biết. Cô biết y sao? Y là người thế nào?”
Từ Thời Cẩm thoáng sững sờ, quay đầu lẳng lặng nhìn Lưu Linh hồi lâu không đáp.
Lưu Linh bị nàng ta nhìn đến mức không được tự nhiên: “Sao nào?”
“A Linh, chỉ sợ chính bản thân cô cũng không nhận ra, đây là lần đầu tiên cô nảy sinh hiếu kỳ với một người, còn muốn hỏi về hắn ta.”
Từ Thời Cẩm kéo tay Lưu Linh, cảm giác được tay của nàng ấy có chút lạnh.
“Cô kết giao với người khác, xưa nay chưa từng hứng thú với chuyện cá nhân của họ. Cô không quan tâm danh tính, không thèm dò hỏi xuất thân, gia cảnh, càng không nói đến quá khứ của họ. Cái gì cô cũng không quan tâm, cái gì cũng chẳng để trong lòng… Cũng vì thế mà năm đó cô mới cứu Lục Minh Sơn.”
“Lục Minh Sơn và cô ở bên nhau 5 năm, cô cũng chưa từng thử thăm dò quá khứ của hắn ta, đương nhiên tình cảm của hắn cô cũng chẳng quan tâm. Nhưng Thẩm Yến, cô mới quen hắn được bao lâu, đã muốn hiểu rõ về hắn… A Linh, cô đặc biệt thích Thẩm Yến, đúng không?”
Đó là bởi vì Thẩm Yến cái gì cũng không nói cho nàng, cái gì cũng không.
Đó là bởi vì nàng đoán không được tâm tư của y, không biết Thẩm Yến đang nghĩ gì, vì vậy không hiểu bước kế tiếp mình nên làm gì.
Đó là bởi vì…
Nàng đương nhiên có thể tìm cho mình trăm ngàn lý do để giải thích, nhưng để làm gì? Nàng không phải người không có khả năng đùa giỡn kẻ khác trong lòng bàn tay.
Lưu Linh vẫn bình thản, lãnh đạm, nàng căn bản không bị ảnh hưởng vì sự lo lắng, kinh ngạc của Từ Thời Cẩm, nhàn nhạt đáp: “Không phải đặc biệt thích, chỉ thích bình thường mà thôi.”
Từ Thời Cẩm nhìn sâu vào mắt nàng, nhưng vẫn chẳng tài nào hiểu nổi suy nghĩ của Lưu Linh, nên đành từ bỏ.
Lưu Linh không biết gì về xuất thân của Thẩm Yến, nàng cũng chẳng hỏi, y cao ngạo như thế, chắc chắn cũng không chủ động nói cho nàng biết.
Thẩm Yến nói y và nàng không cùng 1 thế giới, càng không đi cùng một đường là nói thật.
Một người là quận chúa cao cao tại thượng, một là Thiên Hộ của Cẩm Y Vệ, nhìn qua có vẻ miễn cưỡng thích hợp, nhưng nếu thực sự muốn ở bên nhau, chỉ sợ trở ngại trùng trùng.
Lưu Linh hoàn toàn không biết gì về Thảm Yến, nhưng Từ Thời Cẩm lại biết không ít.
Nàng có thể chắc chắn khả năng Thẩm Yến cưới được Lưu Linh thấp đến mức nào. Nàng cũng biết Lưu Linh sinh ra lòng hiếu kỳ với một người là chuyện khó khăn đến bao nhiêu.
A Linh sống thật khổ. Số mệnh của nàng ấy thật khổ.
Nàng ấy xuất thân quý tộc, nhưng cho dù là phụ thân hay hầu gia, thậm chí cả bệ hạ, cũng chưa từng 1 lần toàn tâm toàn ý đối xử với nàng ấy bằng tình cảm chân thật giữa người thân với nhau.
Nàng ấy có thể trưởng thành đến hiện tại, hoàn toàn dựa vào chính bản thân mình.
Từ Thời Cẩm cũng vậy. Những gì gia tộc mang lại cho nàng đều là tổn thương. Nàng sống tới ngày hôm nay, sống tốt được đến hiện tại… đều dựa vào chính mình.
Từ Thời Cẩm luôn muốn: Trong cuộc đời của mình và A Linh ít chí ít cũng có một người có thể nhìn thấy cái bóng mờ của hạnh phúc..
Khe suối trong vắt, liễu rủ xanh rờn, mặt hồ yên ả, ngoài đình cơn mưa hoa đào theo gió đổ xuống.
Dưới ánh mặt trời vàng ươm, Từ Thời Cẩm lặng lẽ nhìn bóng dáng thanh tú in xuống mặt hồ, trong cơn mưa hoa càng trở nên mơ hồ, khó nắm bắt.
Giọng nói nàng vẫn thế uyển ước, dịu dàng: “Thẩm đại nhân sao? Ta cũng không hiểu rõ lắm. Y nói quen biết ta, áng chừng là quen biết qua hồ sơ tình báo. Mạng lưới tình báo của Cẩm Y vệ rất lợi hại. Những nhân vật chỉ cần có chút tiếng tăm ở Nghiệp Kinh, Thẩm đại nhân có lẽ đều biết.”
Đáy mắt Lưu Linh xẹt qua một tia biến hóa rất nhỏ.
Từ Thời Cẩm bật cười: “Không sai, như cô dự liệu. Thẩm đại nhân biết rất rõ về Lục Minh Sơn. Người Lục gia ấy à… có liên hệ không ít với Cẩm Y Vệ. Trong tay Thẩm Yến nắm giữ thực quyền. Hắn nói quen với ta, chẳng bằng nói quen biết Lục Minh Sơn có khi còn chi tiết, gần gũi hơn.”
Từ Thời Cẩm được thể cười trên nỗi đau của người khác: “Mà hai nhân vật kia, một là hôn phu của cô, một là tình lang đương nhiệm của cô. Trái ôm phải ấp, A Linh à vận may của cô tốt thật đấy.”
“Ta lừa cô thôi. Lục Minh Sơn sẽ không tới.” Nụ cười trên môi Từ Thời Cẩm càng sâu: “Chí ít thời điểm ta rời Nghiệp Kinh, hắn ta không ở Nghiệp kinh. Sự việc trong nội bộ Lục gia ta không tiện nghe ngóng. Ta chỉ biết là, đã rất lâu hắn ta không về Nghiệp Kinh. Nhưng mà cô yên tâm, hắn sẽ đi tìm cô. Một là vị hôn thê của hắn, một là người hắn đã từng yêu sâu sắc, hai người ‘quan trọng’ vậy cùng đến, Lục công tử sao ngồi yên được?”
Cho nên, trước khi tới Nghiệp Kinh, Lục Minh Sơn nhất định sẽ đến tìm nàng.
Tâm tình Lưu Linh lập tức sa sút, tay chân phát lạnh. Tình cảm nàng dành cho Lục Minh Sơn là chân tình thực cảm, nàng quên không được. Cho nên nàng sợ hắn.
Vì sao cứ cứ phải gặp mặt nhau?
Cứ nhất định phải ngồi xuống cùng trò chuyện mới được ư?
Có bản lĩnh đi đánh người, có bản lĩnh đi trả thù, vậy tại sao lại lãng phí tinh lực vào việc ba hoa hứa hẹn?
Nàng cảm thấy thật sự phiền phức.
Cả người không thoải mái, nhưng đầu óc lại quá thanh tỉnh, nàng có thể cảm nhận rõ ràng cổ như bị bóp chặt, siết mạnh đến mức không thở nổi.
Nàng đưa tay sờ cổ, bỗng nhiên nhớ đến mấy chữ nhỏ bị ai đó viết lên.
Ngày ấy nàng bị Thẩm Yến chọc giận đến mức đầu bốc khói, bây giờ lại nhờ mấy chữ kia mà như tìm được động lực --- Có Thẩm đại nhân ở phía sau, dường như con đường phía trước không còn gian nan như nàng nghĩ nữa.
Chỉ là Thẩm mỹ nhân đã quên nàng rồi sao?
Vì lý do gì nàng không chủ động, chàng ta cũng chẳng thèm đến tìm mình?
Trong lòng nghĩ vậy, đúng lúc trở về thì gặp đực Thẩm Yến trong viện. Chàng ta không còn mặt phi ngư phục rêu rao, bắt mắt, thay vào đó là áo giao lĩnh ống tay hẹp màu đen, eo đeo đai lưng bằng da thuộc màu nâu, ngồi tựa vào cột hành lang, một chân thả dưới đất, một chân gác lên lan can. bàn tay tùy ý đặt trên gối, tư thế thoải mái, phóng khoáng, trong sự đơn giản, tùy ý lại có khí chất tiêu sái, vô song.
Thẩm mỹ nhân eo nhỏ, vai rộng, ngũ quan tuấn tú.
Chàng ta quay đầu, ánh mắt thâm thúy, sâu thẳm.
Không biết có phải ảo giác không, nhưng Lưu Linh luôn cảm thấy ánh mắt chàng ta nhìn chằm chằm vào cổ nàng hồi lâu.
Mặc dù nét mặt Trường Nhạc quận chúa vẫn giữ nguyên vẻ thờ ơ vạn năm không đổi, nhưng vành tai lại thoáng đỏ lên.
Nàng hít sâu một hơi, trước ánh mắt bối rối của đám thị nữ, đi thẳng đến bên nam nhân anh tuấn phía trước, ngữ khí bình tĩnh hỏi: “Thẩm đại nhân tìm ta có việc?”
“Dẫn nàng đi dạo.” Thẩm Yến đạm mạc hỏi “Muốn đi không?”
“Chỉ hai người?”
“Ừ.”
“Không phải tiện đường làm công vụ mà thuận đường dẫn theo ta?”
“Ừ.”
Lúc này Lưu Linh mới hài lòng: “Thẩm đại nhân đã có thình tình, ta cũng không nỡ từ chối.”
“Đi thôi.” Thẩm Yến đứng dậy, hất cằm ra hiệu.
“Chờ chút.” Lưu Linh bình tĩnh nói: “Ta muốn về thay quần áo.”
“...”
Nhưng trang phục của Lưu Linh hiện tại đúng là quá mức gây chú ý.
Gần 1 canh giờ trôi qua Thẩm Yến mới đợi được quận chúa thay quần áo xong xuôi đi ra.
Nàng nào chỉ thay quần áo mà còn tắm rửa qua một lần. Trước ánh mắt lãnh đạm của Thẩm Yến, Lưu Linh còn thoải mái trêu chọc: “Thẩm đại nhân, bỏ qua việc xem ta tắm rửa, chắc hối hận lắm nhỉ?”
Cô nương bình thường tích cách lạnh lùng sư sương tuyết, ở trước mặt chàng lại luôn cố tình trêu chọc Thẩm Yến.
Chẳng ai xung quanh quận chúa có thể lý giải nổi hành động này của nàng.
- --
Lưu Linh một thân váy lụa xanh nhạt, vạt áo thêu hoa quế sống động, mỗi bước chân tà váy nhẹ nhàng lay động quả nhiên phong lưu vô song, sắc nước hương trời.
Bỏ qua việc xem nàng tắm rửa? Có hối hận không?
Ồ, nếu chàng nói “Rất hối hận.” không biết cô nương này có bị hù sợ không?
Ánh mắt chàng như có lửa, chậm rãi cháy lên, chăm chú nhìn theo Lưu Linh.
Mặc dù quả thực mục đích của nàng hướng tới chính là khiến Thẩm mỹ nhân kinh ngạc vì mình, nhưng lúc này đây nàng lại chẳng nhận ra chính mình đang bị đối phương làm ngạc nhiên.
Mà trước khi nàng kịp phản ứng được. Thẩm Yến đã bước tới, sờ lên gò má lành lạnh, tinh tế của nàng, ngữ khí bình thản, tự nhiên: “Đi thôi.”
“Huynh có thể đưa ta đi dạo phố không?”
“Được.”
“Có thể mua cho ta vài món đồ không? Những người khác đều làm vậy.”
“Được.”
“Ta nghe nói Trữ Châu có vài chốn rất thú vị, huynh đưa ta đi chơi hết một lượt nhé.”
“Được.”
“Huynh có muốn…”
“Được.”
“Ta muốn…”
“Được.”
…
Trước sự dịu dàng đột xuất của Thảm Yến, có hơi không thích ứng kịp. nàng mím môi im lặng một lát, đến khi đối phương nghi ngờ quay đầu lại, mới giả bộ không thèm để ý, tiến lên đuổi theo Thẩm Yến.
Nhưng bàn tay giấu trong tay áo từ khi nào đã rịn một lớp mồ hôi mỏng, bởi vì hưng phấn mà hơi run run.
Nàng chậm chạp đi theo sau, nhìn bóng lưng cao lớn của Thẩm Yến trầm mặc nghĩ: “Thì ra y là người dễ nói chuyện như thế. Đúng là chuyện tốt.
Nàng rất thích chàng ta đối xử với mình ôn hòa, dễ chịu như hiện tại, giống như… sủng ái người thương.