Chúc Khanh Hảo

Chương 32

EDIT: BRANDY

Lưu Linh hy vọng Thẩm Yến có thể cùng nàng đi qua đêm nay, cho dù là làm cái gì, thì nhất định nàng vẫn muốn chàng ta làm bạn bên người.

Tốt nhất là có thể cùng ngắm sao, thưởng trăng, nói chút chuyện tình cảm nam nữ phong hoa tuyết nguyệt.

Nhưng sau khi thấy người nào đó l04 thể từ bồn tắm đi ra, Lưu Linh đột nhiên quyết định nếu có thể trực tiếp bế Thẩm mỹ nhân lên giường ngủ một giấc là tốt nhất.

Mà Lưu Linh miễn cưỡng cũng coi như có thể làm được.

Chỉ là nàng dùng một phương thức kỳ quái để đạt được mục đích ban đầu đã vạch ra --- Nàng đột nhiên chảy máu mũi… đến mức ngất đi.

Thẩm Yến vội vàng ôm nàng lên giường, đích thân chăm sóc Lưu Linh.

Tình huống thế này quả thực không thích hợp để đại phu đến thăm khám. Thẩm Yến nghiêm mặt nhanh chóng đi ra ngoài, gọi mấy thị nữ của nàng vào chiếu cố quận chúa.

Cũng may kỹ năng sinh tồn của Thẩm đại nhân cực kỳ xuất sắc, có thể thuần thục giải quyết tình huống khó xử hiện tại.

Nhưng toàn bộ quá trình sắc mặt Thẩm đại nhân đều đen xì như than, tâm tình khó chịu ra mặt. Đám Linh Tê, Linh Bích sợ chọc giận đại nhân đến thở cũng không dám thở mạnh, gấp gáp thu dọn thỏa đáng sau đó ba chân bốn cẳng đứng bên ngoài canh gác.

Có Thẩm đại nhân ở đây, các nàng nào dám can đảm đòi hỏi quyền lợi?

Mỗi lần quận chúa nói ra ngoài tìm Thẩm đại nhân, mọi người đều không cần nói cũng tự biết đêm nay quận chúa không trở về.

Ánh nến ấm áp, chàng mặt không đổi sắc, vắt khăn ấm, muốn đặt lên trán Lưu Linh. Đúng lúc này giai nhân bên dưới khẽ chớp mắt, tỉnh dậy.

Một chiếc khăn mặt bất ngờ rơi thẳng mặt nàng, phát ra tiếng động rất lớn.

Đột ngột bị tập kích, khuôn mặt Lưu Linh thoáng rát lên…

Tên khốn này đúng là một gã lạt thủ tồi hoa… (*)

(*) Lạt thủ tồi hoa: không biết nhẹ tay, phá hư cái đẹp

Lưu Linh cảm thấy Thẩm Yến có chút khác lạ, nàng giật khăn mặt xuống, chuyên chú quan sát Thẩm Yến, rốt cuộc cũng xác định điểm không đúng ở đâu: “Òa, sao ăn mặc chỉnh tề thế?”

Thường phục màu trúc xanh nhã nhặn, giản dị, một dải lụa màu tối qua loa búi tạm làn tóc đen như mực, chân đi giày thêu tường vân nhẹ nhàng, thoải mái. Một chút tóc toán loạn sau gáy. Mặt mày tuấn tú, khí thế hiên ngang.

“Ha ha” Thẩm Yến ngữ điệu bình tĩnh hỏi lại nàng: “Ta cũng không hiểu tại sao nửa đêm nửa hôm lại phải mặc quần áo chỉnh tề như thế này. Người hiểu không?”

“Ta cũng không hiểu.” Lưu Linh muốn chống người ngồi nghiêm chỉnh đối đáp với chàng, nhưng do mất máu nên đầu vẫn hơi choáng váng, chỉ cần khẽ động đậy liền cảm thấy xây xẩm mặt mày, vì thế chỉ đành suy yếu nửa nằm nửa tựa trên giường.

Thẩm Yến liếc nhìn nàng một cái, biết không nên tiếp tục chủ đề này. Chàng thở dài một hơi, bưng một bát thuốc đến, chân khẽ đá ghế, ngồi xuống bên giường, lặng lặng bế bổng Lưu Linh lên, động tác nước chảy mây trôi, nhẹ nhàng như một con diều hâu bắt gà, chẳng nói chẳng rằng, bón thuốc cho nàng.

“...” Động tác của Thẩm mỹ nhân thô bạo như vậy, êm tai thì nói là quá khuôn mẫu, cứng ngắc, khó nghe hơn chút thì chính là ngược đãi bệnh nhân.

Lưu Linh nàng tốt xấu gì cũng là quận chúa, người bên cạnh trước giờ đều đối xử với nàng hết mực cung kính, khúm núm, dùng thái độ, ngôn từ, động tác nhẹ nhàng nhất hầu hạ, dỗ dành nàng.

Cuối cùng âm kém dương sai rơi và tay Thẩm Yến, lại bị chàng xoay qua, nắn lại, bế lên đặt xuống không chút nể nang.

Nhưng Lưu Linh vẫn nhịn xuống, không bộc phát tính xấu -------- cũng không phải nàng là kiểu người thích ngược đãi, mà là nếu là tình huống bình thường, Thẩm Yến sẽ không chịu ở bên cạnh chăm sóc nàng.

Hơn nữa dù chàng ta có ra sức ‘ngược đãi’ nàng chăng nữa, thì có vẻ hiện giờ trong lòng chàng ta cũng chẳng có gì vui vẻ cho lắm?

Một đêm tốt đẹp như vậy, còn có mỹ nhân làm bạn, tại sao tâm tình Thẩm mỹ nhân lại xấu ra mặt thế?

Lưu Linh vắt óc nghĩ chủ đề nói chuyện, chàng bón thuốc cho nàng xong, quay người tìm khăn lau miệng cho Lưu Linh.

Đúng lúc này, Lưu Linh vươn tay nắm chặt tay áo chàng, cố gắng làm ra vẻ mặt ủy khuất, nũng nịu nói: “Thẩm đại nhân, ta đẹp không?”

Trước khi đến đây nàng đã cố ý ăn mặc thật đẹp, mục đích đương nhiên là để quyến rũ Thẩm đại nhân.

Trừ khi nàng tự tìm đường chết, bằng không đa phần Thẩm Yến đều phối hợp với nàng. Hiện tại cũng thế.

Vì ‘hưởng ứng’ lời Lưu Linh, Thẩm Yến khách khí nhìn nàng một lát, cuối cùng thở dài cảm thán từ tận đáy lòng: “Ừ, rất đẹp.”

Lưu Linh nhướn mày “Ồ” lên một tiếng, lập tức thu lại vẻ đáng thương, bày ra bộ dạng băng sơn mỹ nhân, cao cao tại thượng nhìn chàng: “Máu chảy thành sông, hai lỗ mũi nhét hai cục khăn giấy to đùng, nhìn  vẫn ‘rất đẹp’ đúng không?

Thẩm Yến rốt cuộc cũng bật cười, trên gương mặt vì mất máu mà trở nên tái nhợt của nàng, thấp thoáng nét cười, ôn nhu nói: “Đây là lỗi tại huynh.”

Ánh mắt chàng có sự không thể lý giải nổi, và chút hoảng hốt, chăm chú nhìn Lưu Linh, chậm rãi gật đầu, đáp: “Ai bảo ta ở trong phòng mình tắm rửa, còn c0i quần áo chứ.”

Chàng nghiêm túc, khí thế nói mát Lưu Linh.

Lưu Linh cúi đầu, nín cười, nhẹ đưa tay ra rung rung ống tay áo chàng, tỏ vẻ yếu thế, cầu xin Thẩm đại nhân thương tiếc, đừng so đo với nàng nữa.

Thẩm Yến rũ mắt, nhìn những ngón tay tinh tế trắng muốt như bạch ngọc níu lấy áo mình, không nói tiếp nữa.

Nàng muốn thăm dò phản ứng của Thẩm Yến, cố tình dựa sát vào người chàng. Thẩm Yến vẫn ngồi yên ngay ngắn không đẩy ra, cũng chẳng đáp lại.

Lưu Linh ôm lấy eo chàng, vui vẻ cười: “Lần sau lúc ta đi tắm, cho huynh nhìn lại không phải là hòa à. Huynh là nam nhân của ta, để cho ta xe thì có làm sao? Đây là hình thức ca ngợi dáng người của huynh một cách khoa trương mỹ miều nhất đấy! Huynh nên cao hứng mới phải.”

Thẩm Yến lần nữa phục sát đất trình độ tư duy thượng thừa của nàng. Nhìn thái độ của Lưu Linh hiện tại, có phải chàng còn cần tạ ơn nàng vì đã nghiêm túc, ‘quên mình’ thưởng thức dáng dấp chàng?

Thẩm Yến đứng dậy, “Được rồi. Vậy nàng nghỉ ngơi đi, ta còn có việc phải ra ngoài. Đêm nay… nàng trở về không tiện lắm, cứ lại đây ngủ.”

Thẩm Yến muốn đi?

Lời này như sét đánh giữa trời quanh, Lưu Linh ngẩn người nhìn chàng.

Thẩm Yến liếc nhìn mỹ nhân trong ngực, chàng chưa hề nói đêm nay chàng không phải ra ngoài mà.

Cẩm Y Vệ đến trạch viện của Từ gia không đơn thuần chỉ tới chúc thọ.

Nguyệt hắc phong cao, (*) chính là thời điểm thích hợp để Cẩm Y Vệ thần không hay, quỷ không biết, tự do hành động.

(*) “Nguyệt hắc phong cao”* bắt nguồn từ “Nguyệt hắc sát nhân dạ, Phong cao phóng hỏa thiên”, có nghĩa  Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hỏa. Khi nói tới Nguyệt hắc phong cao, có ý chỉ thời điểm thích hợp làm việc xấu.

Lưu Linh thấp giọng “A” một tiếng, ngồi tựa đầu giường, cúi đầu nhìn tay mình, không ép buộc Thẩm Yến.

Lúc này nàng mới hiểu được, Thẩm Yến ăn mặc chỉnh tề, không chỉ vì phòng ‘sói đói’, mà là chàng có việc cần ra ngoài.

Chỉ là trước khi đi thuận tiện chăm sóc nàng một chút.

Đột nhiên Lưu Linh cảm thấy lòng đau thắt lại.

Chính là cảm giác cứ ngỡ người đối với mình toàn tâm toàn ý, nhưng kết quả đối phương chỉ nhân tiện phân phát thiện ý.

Không ai… không có ai xem nàng là độc nhất vô nhị? Không có ai coi nàng là người quan trọng nhất đời mình sao?

Trên đời này, không có ai coi nàng là duy nhất, đặt nàng lên trên tất cả ư?

Nàng vĩnh viễn chỉ là thế thân, dự bị, vĩnh viễn mặc định nàng phải ‘chấp nhận’, ‘tha thứ’, ‘chịu đựng’, vĩnh viễn là ‘Ta có nỗi khổ tâm, xin người lượng thứ cho’.

Những lời đó, nàng đã nghe từ nhỏ đến lớn! Sớm đã cảm thấy chán ghét đến tận cùng! Nhưng cũng phải thôi, nàng vốn cũng đã nghĩ đến tình huống này ---- ngày trước nàng đem những thứ tốt nhất trong tay cho hết Lục Minh Sơn, còn chẳng thể giữ được chàng ta, hiện giờ nàng đem toàn bộ thứ mình có cho Thẩm Yến, chàng ta không thích cũng là điều bình thường.

Thẩm Yến đứng cạnh giường, cẩn thận căn dặn Lưu Linh những điều cần lưu ý. Kỳ thực cũng chẳng có gì nhiều để nói.

Lưu Linh chỉ bị thiếu máu, không phải bệnh nặng gì, hơn nữa còn có thị nữ bên cạnh chăm sóc.

Bầu không khí rơi vào tĩnh lặng, Thẩm Yến cũng đã phát hiện ra có chỗ không đúng, chàng nói được nửa câu thì không nói nữa. Chàng khom người, nhìn nàng, thấp giọng: “Ngoan, nghe lời. Đừng để ta lo lắng.”

“Ừ.” Lưu Linh nhàn nhạt đáp, sắc mặt lãnh đạm.

Trong lòng nàng châm chọc nghĩ: huynh sẽ lo lắng ư? Cùng lắm chỉ cảm thấy ta phiền phức, sợ ta gây chuyện mà thôi. Ta mà thèm gây chuyện sao… Kỳ thực ta chưa từng gây nên chuyện gì cả.

Trước kia ta gây ra nhiều việc như vậy… chỉ vì nghĩ là… là huynh quan tâm ta. Huynh sẽ không mặc kệ ta. Lần ta trốn đến huyện An Hoài, ta cũng chắc chắn huynh nhất định sẽ đi tìm ta, cho nên ta mới bỏ đi.

Ta suy đi tính lại, nghĩ trước nghĩ sau, luôn cảm thấy rung động là thứ cảm xúc ngốc nghếch, vô dụng nhất, nhưng lần nào cũng tính sai.

Tình yêu, rốt cục là thứ gì?

Ta thật sự muốn biết.

Lục Minh Sơn vì Nhạc Linh vứt bỏ tình cảm giữa 2 người họ. Nàng mặc dù hận hai người đó, nhưng đồng thời cũng cảm thấy hiếu kỳ, thứ cảm xúc mãnh liệt, nguyện ý từ bỏ tất thảy vì đối phương kia, rốt cuộc như thế nào?

Phải tới khi nào nàng mới có thể tận mắt nhìn thấy một lần?

Thẩm Yến đi tới cổng, lại lần nữa trở lại nhìn nàng. Dưới ánh nến vàng ấm áp, Lưu Linh yên lặng ngồi tựa vào đầu giường. Tư thế đoan chính, dung nhan nhợt nhạt nhưng mỹ lệ, ánh mắt sạch sẽ, thanh thuần như nước.

Nàng lại trở nên im lặng, tĩnh lặng như một bức tranh lụa đẹp đẽ.

Người bên ngoài đều nói quận chúa Lưu Linh quyến rũ, nhưng quá mức kiêu ngạo, ngang ngược. Nào ai biết trong lòng nàng thê lương, cô độc đến mức nào.

Chính Thẩm Yến cũng không biết.

Thời điểm Lưu Linh cảm thấy chán ghét bản thân tột cùng, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân lại gần. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, khung cảnh trước mặt bị một thân hình cao lớn ngăn trở. Chàng lần nữa trở lại chỗ ngồi.

Trước ánh mắt  khó hiểu của Lưu Linh, Thẩm Yến bình thản đáp: “Ta không đi nữa.”

“Sao lại không đi?” Lưu Linh hỏi: “Không phải thủ hạ của huynh đều đang chờ huynh à? Sao huynh lỡ hẹn được?” Lúc nàng nói chuyện, Lưu Linh thậm chí còn không nghe được thanh âm của chính mình, bên tai nàng chỉ có tiếng tim đập thình thịch của chính bản thân.

“Bọn họ biết nhiệm vụ của mình, ta sẽ tự có cách thông báo cho họ.” Khẩu khí của chàng vô cùng bình thản như thể ăn cơm xong quên không đánh răng, súc miệng mà thôi. “Ta có chuyện quan trọng hơn nên mới không đi.”

Lưu Linh không nói.

Chuyện quan trọng hơn?

Chuyện quan trọng đó, chính là nàng sao?

Lưu Linh cúi đầu khẽ mỉm cười.

Thẩm Yến thong dong nói: “Nàng không cần cao hứng như vậy, ta chỉ muốn lấy chút phúc lợi từ chỗ nàng mà thôi.”

Lưu Linh hào phóng chống tay ngồi thẳng dậy, giang rộng hai tay để mặc chàng dò xét: “Tùy huynh, tất cả của ta, đều cho huynh hết.”

Nàng cố ý sử dụng câu từ ám muội, đa nghĩa. Thẩm Yến tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, khẽ cong môi cười.  

Trong lòng Lưu Linh thoáng lo lắng: Thẩm mỹ nhân cười đến là khó hiểu. Thật kỳ lạ, vô cùng kỳ lạ.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Lưu Linh liền thấy cái gọi là ‘phúc lợi’ của chàng, tức giận đến mức muốn gi3t ch3t Thẩm Yến.

Nhưng đó là chuyện của hôm sau, tại thời khắc này, Lưu Linh có Thẩm Yến bên cạnh bầu bạn, một đêm ngon giấc không mộng mị.

Mặc dù lạ giường, lạ phòng nhưng vẫn cảm thấy cực kỳ ấm áp, ngọt ngào.

Lúc bằng hữu tốt nhất của quận chúa đến tìm nàng, đám thị nữ ấp ấp úng úng nói quận chúa mệt mỏi trong người, đã đi ngủ từ sớm. Từ Thời Cẩm chỉ mỉm cười, không quan tâm, hai người là bằng hữu thân thiết, dù có bị nàng ta đánh thức, A Linh cũng sẽ không tức giận.

Nhưng thị nữ mềm rắn không nghe, nhất định không chịu cho Từ Thời Cẩm bước vào viện.

Đây không phải Từ gia ở Nghiệp Kinh, không phải địa bàn của nàng ta, gió thổi, cỏ lay không thứ gì không tỏ tường. Nhưng nhìn phản ứng của đám thị nữ, Từ Thời Cẩm cũng tự có suy đoán.

Nàng không kiên quyết xông vào nữa, cả ngày mỏi mệt, nàng cũng muốn về phòng nghỉ ngơi, hơn nữa A Linh lại không có trong phòng, vậy thì đến tìm ---- Nhạc Linh vậy.

Cả phủ yến tiệc linh đình, nhưng nơi ở của Nhạc Linh lại cực kỳ heo hút, quạnh quẽ. Nàng ta đứng trước cửa sổ ngẩng đầu ngắm vầng trăng sáng trên cao, cái bóng bóng trắng nhàn nhạt, nhỏ bé của nàng ta dường như  cũng tan vào trong ánh trăng vằng vặc.

Sau khi được thông báo Từ cô nương đến, Nhạc Linh chậm rãi xoay người, lạnh giọng lên tiếng: “Từ cô nương, cô cho ta cơ hội đi tìm Minh ca, lại chỉ điểm cho ta vị trí của quận chúa, để ta phá vỡ quan hệ giữa hai người họ. Những việc cô muốn ta làm, hiện tại đã gần như hoàn thành hết. Nhưng ta vẫn không rõ, cô thực sự muốn làm gì?”

- -----oOo------