Chúc Khanh Hảo

Chương 30

EDIT: BRANDY

Lưu Linh thường xuyên có loại cảm giác này --- nàng thích nhân thế hững hờ, quyến luyến hơi ấm giữa người với người.

Nhưng khi thử hòa mình vào cuộc sống đời thường bình dị ấy, nàng lại cảm thấy trơ trọi, lẻ loi, và lạc lõng.

Đó là một thế giới không dành cho nàng.

- ---------------------

Vốn dĩ chẳng nghĩ gì, nhưng đột nhiên Thẩm Yến lại để ý, còn cho thị nữ gửi lời hỏi thăm nàng, khiến đống tro tàn lạnh ngắt, thê lương trong tim Lưu Linh như chậm rãi sống dậy, như có vó ngựa phi nhanh, bất chấp sóng gió mà tiến về phía trước.

Nàng chăm chú nhìn Thẩm Yến đối diện, đôi mắt sáng rực rỡ, gió mang theo hương thơm đặc trưng của mùa thu, thổi bay góc áo thêu Phi Ngữ của chàng.

Trẻ đẹp, tỏa sáng, chàng ngồi ngay ngắn chỉnh tề giữa đám công tử thế gia quần là áo lượt, không khoa trương nhưng cũng đủ khiến các cô nương không thể rời mắt. Chàng hơi tựa lưng về phía thành ghế, những ngón tay mảnh khảnh nhàm chán chơi đùa với ly rượu trên tay. Đột nhiên Thẩm Yến như cảm nhận được gì đó, nhướn mày,  ánh mắt nhàn nhạt, khẽ liếc nhìn Lưu Linh.

Sâu trong con ngươi sâu thăm thẳm đó là chút hơi ấm khó lý giải, nàng chưa kịp phân tích cái nhìn đầy ẩn ý ấy, chàng đa nhanh chóng nhìn qua chỗ khác.

Chàng sở hữu một đôi mắt thâm thúy, lại lạnh lùng, cao ngạo nhưng xa cách, khiến cho đám con em quý tộc muốn cùng chàng kết giao, chỉ cần thoáng cùng chàng chạm mắt, lập tức bị khí thế kia áp bách, vô thức trốn tránh, không dám cùng chàng đối mặt.

Không khí yến hội vì sự xuất hiện của người mang thân phận mẫn cảm Cẩm Y Vệ - Thẩm Yến mà có chút quỷ dị.

Thẩm Yến chẳng cần nói gì, cũng chẳng cần làm gì, chỉ cần khí định thần nhàn ngồi đó cũng trở thành tiêu điểm.

Toàn bộ ánh mắt trong sảnh đều như có như không hướng về phía chàng.

Nào có ai chưa nghe qua đại danh Cẩm Y Vệ?

Thời điểm Tiên hoàng mới lên ngôi, trong lòng còn nhiều nghi kỵ, không biết những trung thần từng theo phò tá mình có thể tiếp tục sử dụng nữa hay không, bệ hạ vì thế mà ngày đêm trằn trọc.

Ông có thể lật đổ huynh đệ, chiếm lấy long ỷ, thì chẳng có lý do gì những người xung quanh không thể giam cầm ông ta, trở thành hoàng đế?

Chính vì tâm tư này của hoàng đế mà Cẩm Y Vệ và Chỉ Thiêm Sự thuận theo thời thế ra đời.

Ngày trước toàn bộ Cẩm Y Vệ đều do đích thân hoàng đế thân tuyển, có rất nhiều Cẩm Y vệ là những người được hoàng đế lựa chọn, bồi dưỡng từ khi còn nhỏ, hơn nữa đều tránh những thế gia quý tộc lớn. Cẩm Y Vệ được trao quyền lực vượt qua quyền hạn của các cơ quan tư pháp thông thường, đồng thời bỏ qua các thủ tục hành chính rườm rà, được tự bắt giữ, tra tấn và hành quyết ‘tham quan’, nhưng mục đích chính là loại bỏ những kẻ có quan điểm chính trị đối lập với hoàng đế.

Giết người, rồi lại giết người. Tiên hoàng làm nhiều thành nghiện, ban cho Cẩm Y Vệ vô vàn đặc quyền đặc lợi.

Cẩm Y Vệ phụ trách ‘Nghi Loan Ti” (phục vụ nghi lễ cho hoàng tộc) và bảo vệ kinh thành, sau đó Hoàng đế lại tiếp tục cho ‘Nghi Loan Ti’ sát nhập  thành ‘Thân quân Đô úy phủ’  (cơ quan chưởng quản nghi trượng kiêm thị vệ cho hoàng đế) ban cho Cẩm Y Vệ càng nhiều quyền lực hơn.

Dần già Cẩm Y Vệ trực tiếp phụ trách trị an kinh thành, trừng trị tham quan, hỗ trợ Hình bộ tra án, tuần tra truy bắt tội phạm, đảm nhiệm chức năng tình báo, giám thị bách quan, đến cả xác thực thông tin Ngự sử đưa lên hay giải quyết các tranh chấp của bách tính,... đủ các chuyện lông gà vỏ tỏi tất cả đều có bàn tay của Cẩm Y Vệ.

Tóm lại rất nhiều vấn đề vốn do các cơ quan cấp cao phụ trách và có cơ cấu chuyên môn sẵn đều bị hoàng đế hoặc vô tình, hoặc cố ý tạo điều kiện cho Cẩm Y Vệ tham gia, kìm kẹp, giám sát hoạt động.

Bởi vì Cẩm Y vệ chính là đội ngũ Hoàng đế tự mình tuyển chọn. Trong Cẩm Y Vệ người tài không hiếm, lại một mực trung thành với bệ hạ, nghe điều động trực tiếp từ người, nói không ngoa chính là chó săn của hoàng đế. Nhờ vào hiệu suất làm việc nhanh gọn của Cẩm Y Vệ mà rất nhiều công việc được tỉnh lược tối đa, bỏ qua những thủ tục rườm rà không cần thiết, đạt kết quả nhanh nhất, tốt nhất có thể.

Thành tích càng nổi bật bệ hạ càng cao hứng, ít nhất còn tốt hơn đám thùng cơm vô dụng triều đình đang phải nuôi, thế là tích cực bồi dưỡng nhân tài đưa vào Cẩm Y Vệ.

Vì thế địa vị của Cẩm Y Vệ càng ngày càng cao.

Đám đại thần nhéo mũi, nhẫn nhịn. Chà, Tiên đế đa nghi, cho nên vương triều mới nặng trọng hình, ưa dùng pháp trị. Nhìn thái tử điện hạ nho nhã, dịu dàng, đương nhiên sẽ không thích thể chế tàn nhẫn này đúng không? Chờ đổi hoàng đế là được, chờ một thời gian nữa cuộc sống sẽ tốt thôi.

Khó khăn lắm nhịn được đến ngày Tiên Hoàng băng hà, tân đế đăng cơ. Tân hoàng lật giở lại hồ sơ, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn không bỏ được ‘cây đao’ tốt như Cẩm Y Vệ.

Hiệu suất làm việc thế này buông tay thực quá đáng tiếc.

Tân hoàng giằng co cùng cựu thần hồi lâu, cuối cùng Cẩm Y Vệ vẫn sừng sững tồn tại, dù quyền thế bị giới hạn, tuy nhiên hoàng đế sẽ mở rộng giới hạn tuyển chọn, lấy cả những anh tài từ các thế gia, tham gia vào Cẩm Y vệ.

Đám đại thần dù tức giận nhưng cũng biết dù thế nào cũng khó có thể xóa sổ Cẩm Y Vệ, vậy thì chỉ đành thay đổi chiến thuật, đánh trực tiếp vào nội bộ tổ chức này.

Đột nhiên được Đương quyền Cẩm Y Vệ - Bắc Trấn phủ ty - Thiên hộ đại nhân - Thẩm Yến đến tận nơi chúc thọ, bản thân Từ lão Tướng quân cũng cảm thấy có điểm lấn cấn trong lòng.

Bởi vì Cẩm Y Vệ chia làm 2 ty: Nam Trấn phủ ty chuyên lo chuyện nội bộ’ bên trong’. Bắc Trấn phủ ty chuyên lo giải quyết các vấn đề ‘bên ngoài’. Thế nhân mỗi khi nhắc đến Cẩm Y Vệ đều tim đập chân run, bởi nhóm ‘chó săn’ của Hoàng đế này thủ đoạn tàn nhẫn, máu lạnh vô tình, nhưng trên thực tế toàn bộ những lời đồn đại đó đa phần là để chỉ người của Bắc Trấn Phủ ty.

Đây là bộ phận chấp chưởng hình ngục, chuyên phụ trách truy bắt tội phạm, xử tử tham quan, kẻ nào kẻ nấy đều là thứ khát máu, nghiện giết chóc, thích dùng hình, vô cảm, tàn nhẫn.

Người bình thường nhìn thấy quân của Trấn Bắc phủ ty đều không khỏi cảm thấy bối rối, lo lắng.

Nhưng không chỉ có vậy.

Huynh trưởng của Thẩm Yến là Thẩm Dục - đương nhiệm Chỉ Huy sứ của Cẩm Y vệ.

Từ lão tướng quân sao có thể không khách khí với người này?

Ông thật sự khó hiểu, mình rõ ràng đa cáo lão hồi hương, dứt khoát không đoái hoài đến chuyện triều chính vì sao Thẩm Yến còn tìm đến tận cửa?

Mặc dù trong yến tiệc Thẩm Yến cực kỳ khách khí nói với Từ lão tướng quân, y đang trên đường chấp hành nhiệm vụ, trong lúc hồi kinh đi qua Trữ Châu vừa vặn đúng thời gian Từ lão tướng quân mừng thọ muốn đến chúc mừng. Căn bản không phải tra xét gì cả, nhưng vẫn khiến đám thế gia có mặt bán tín bán nghi, dẫn đến việc trong bữa tiệc không ít người đến tìm Thẩm Yến uống rượu hàn huyên.

Nói cho cùng, có thể tạo mối quan hệ tốt với Cẩm Y Vệ lợi nhiều hơn hại.

Lưu Linh bực bội phát hiện tầm mắt bị đám đông ngăn trở, người đến càng lúc càng nhiều, ai cũng lôi lôi kéo kéo muốn làm quen với Thẩm Yến, gây khó khăn trong việc ngắm nhìn mỹ nhân của nàng….

Thẩm Yến đột nhiên tháo Tú Xuân Đao bên thắt lưng đặt lên bàn, lưỡi đao hướng về phía đoàn người đang xúm đông xúm đỏ đến. Hành động ngang nhiên cảnh cáo này khiến cho đoàn người thoáng chấn động, không ai dám cả gan đến gần chào hỏi Thẩm đại nhân nữa, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim bối rối chuồn về chỗ.

Thẩm Yến day day ấn đường, hỏi thị nữ bên cạnh: “Vừa rồi nàng nói gì?”

Nàng nhớ ngài đó.

Chỉ đơn giản mấy chữ ấy thôi.

Thẩm Yến ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía Lưu Linh.

Thiếu nữ xinh đẹp đối diện xoay xoay chiếc ly Hà Diệp (*) bằng thanh ngọc trên tay, bắt gặp ánh mắt lãnh đạm như sương khói của chàng, chỉ nhàn nhạt cúi đầu nhấp một ngụm rượu. Cần cổ giai nhân thon dài trắng nõn, tóc đen huyền như ca (*), sắc mặt trắng tựa trăng rằm. Một vẻ đẹp thuần khiết, hoàn mỹ như tiên nữ trong tranh bước ra, kinh diễm, rực rỡ. Vệt rượu nhàn nhạt dính trên môi son đỏ thắm,mỹ nhân nhẹ mỉm cười không cần uống rượu vẫn làm lòng người chếnh choáng men say.

(*) Ca ở đấy là bài hát, khúc nhạc. Có lẽ ý Thẩm Yến là suối tóc của Lưu Linh không những đẹp còn cực kỳ mềm mại làm say lòng người. Ôi cái sự so sánh của cổ nhân.

Nụ cười nhẹ nhàng, trong veo như suối.

Ánh mắt này thực sự quá mị hoặc.

Thẩm Yến ngây người nhìn nàng, toàn bộ cơ mặt nhất thời bị kéo căng. Chàng thấy Lưu Linh nâng chén rượu trong tay đưa cho thị nữ đứng hầu bên cạnh, giữa hàng trăm tiếng ồn ào, hỗn tạp thanh âm nàng trong trẻo, thong dong: “Đem chén rượu này cho Thẩm đại nhân, nói là ta mời đại nhân.”

Ở thời đại này nam nữ khác biệt, mặc dù phong tục tập quán nơi đây không quá nghiêm khắc, ngặt nghèo, nhưng cũng chưa đến mức có thể thoải mái công khai tình chàng ý thiếp giữa chốn đông người.

Mời nam nhân một ly rượu, còn dùng chính ly rượu mình uống, trên thành ly vẫn còn nguyên dấu son môi, hành động này của quận chúa thật sự quá hào phòng.

Từ Thời Cẩm ngồi một bên, im lặng thích thú quan sát tất thảy. Nàng ta sớm đã đoán được tình huống này, Lục Minh Sơn phản bội Lưu Linh, lấy tính cách của A Linh, chắc chắn sẽ trong thời gian ngắn nhất tìm một nam nhân thay thế tên kia.

Có điều nàng không ngờ tốc độ của Lưu Linh lại nhanh đến thế, hơn nữa còn dây vào nhân vật khó chơi như Thẩm Yến.

Từ Thời Cầm cầm quạt tròn che nửa mặt, cảm thấy cực kỳ thích thú.

Nàng không chờ được ngày thấy chính tay Lưu Linh vứt bỏ Thẩm Yến, liệu Thẩm đại nhân có đích thân ra tay hạ sát A Linh không đây?

Nếu có thể chết ở một nơi đáng chết, ví dụ như trong vòng tay Thẩm đại nhân, chưa chắc đã không phải 1 loại giải thoát.

Ánh mắt Từ Thời Cẩm thoáng trùng xuống, híp mắt quan sát  Lưu Linh, thần sắc có chút phức tạp, ---- A Linh thật sự có ý định này sao?

Không sợ hãi, không bận tâm, vì vốn nàng ấy đã muốn chết.

Đối với sinh mạng của mình, Lưu Linh chẳng bận tâm, chẳng đoái hoài, cũng chẳng trân trọng.

Từ Thời Cẩm biết, Lục Minh Sơn cũng biết.

Hắn ta biết rõ ràng, nhưng vẫn cho Lưu Linh hy vọng, sau đó nhẫn tâm buông tay nàng ấy.

Từ Thời Cẩm cắn môi, chậm rãi nhắm mắt. Mặc dù nàng vẫn tiếp tục cười cười nói nói với đám tiểu thư xung quanh, nhưng tất cả mọi người đều có thể nhìn ra, Từ cô nương hình như có chút mệt mỏi, hờ hững.

Yến tiệc kết thúc, ca múa tận hứng, đám người nhộn nhịp rời đi.

Cảm nhận được một ánh mắt gắt gao đuổi theo sau lưng, Thẩm Yến quay đầu, nhìn về phía thiếu nữ xinh đẹp, diễm lệ, dùng ánh mắt hỏi nàng có chuyện gì?

“Sao?” Lưu Linh trả đũa, đôi con ngươi sạch sẽ, tĩnh lặng, lãnh đạm nhìn chàng: “Thẩm đại nhân có việc gì cứ nói thẳng, chớ để mọi hiểu lầm, phá hỏng thanh danh của ta.”

Da mặt con người sao có thể dày như thế chứ? Thái độ thờ ơ này là gì nữa? Giống như người vừa rồi trong yến tiệc đùa bỡn chàng hoàn toàn là do Thẩm Yến tự tưởng tượng ra.

Thẩm Yến cũng lười đôi co với nàng, loại người một khắc trước còn nhiệt tình như lửa, một khắc sau đã lạnh lùng xa cách như nàng, chắc chắn là đầu có bệnh. Mà bệnh còn không nhẹ.

Chàng hừ một tiếng, bật cười: “Muốn đi cùng ta một đoạn không?”

“Không muốn.” Lưu Linh thẳng thừng từ chối.

“...” Thẩm Yến híp mắt lại.

Ánh mắt lạnh thấu xương kia, đúng là không uổng tiếng xấu hung thần mặt lạnh vô tình của chàng trong miệng người đời. Đúng là khiến người đối diện tim đập, chân run, không giận mà uy.

Chàng im lặng, cuối cùng cũng nhịn xuống được cục tức, không đấu võ mồm với nàng. Đêm đã khuya, trời se lạnh, sương trắng bảng lảng, dưới làn tóc mây đen huyền, phủ một lớp ánh trăng thanh khiết, lành lạnh, làn da của nàng càng trở nên tái nhợt, trong suốt, như chuẩn bị tan vào hư vô.

“Vậy tùy người.”

Chàng đặt tay lên vai Lưu Linh, đẩy nàng ra sau, giọng nói bình thản: “Ta đi đây, người cứ cứ thoải mái tận hưởng đêm dài cô độc của người. Chúc may mắn.”

Nhìn theo bóng lưng tiêu sái rời đi của chàng, mặc dù trên mặt Lưu Linh vẫn là biểu tình vô cảm, lạnh nhạt, nhưng đáy mắt có chút ngơ ngác…

Chàng ta không thèm níu kéo dù chỉ một chút…

Không phải nam nhân đều bao dung cô nương mình thích hay sao? Không phải khi yêu tính tình sẽ thay đổi à? Không phải vẫn nói sự quyến rũ của nữ tử sẽ khiến nam tử mềm lòng sao?

Vậy mà y lại dám bỏ mặc nàng!

Trước đây Lục Minh Sơn cũng thương nàng, sủng nàng vô cùng…

Lưu Linh sững sờ một lát, gió đêm khẽ thổi, nàng cảm thấy lạnh: Đúng rồi. Thẩm mỹ nhân không phải là Lục Minh Sơn. Hai người họ là hai cá thể hoàn toàn khác biệt, cũng là 2 loại người khác nhau.

Lục Minh Sơn sẽ ôn nhu ôm nàng, thì thầm dỗ dành nàng… Thẩm Yến thì không.

Hừ kiêu căng gì chứ.

Một mình hưởng thụ đêm dài cô độc? Ta?

Không có y, ta cũng tự có cách khiến cuộc sống trở nên đặc sắc, vui vẻ!

Bởi vì thường xuyên bị Thẩm Yến đối đãi lãnh khốc, phũ phàng, cho nên rất nhanh Lưu Linh đã tiếp nhận hiện thực.

Nàng từ chối thức trắng đêm tâm sự với khuê mật thân thiết nhất - Từ Thời Cẩm, bồi đắp tình cảm tỷ muội, một mình trở về phòng ngủ.

Lại 1 đêm dài đằng đẵng

Thật ứng với lời trào phúng của Thẩm Yến, --- đêm quá dài, nàng đè nén không được sự cô đơn.

Có lẽ nên uống rượu, có lẽ nên đến ngủ với Từ Thời Cẩm, có lẽ nên…

Nàng nhắm hai mắt lại, thời gian như trở lại ngày mưa dầm, mẫu thân trầm mình xuống hồ.

Mở mắt ra, trước mặt là hình ảnh Lục Minh Sơn buông tay nàng, ôm lấy Nhạc Linh.

Đúng là âm hồn bất tán!

Vì sao không dứt khoát mất trí nhớ đi cho rồi!

Lưu Linh bật dậy khỏi giường, bực bội đi tới đi lui.

Nàng đem toàn bộ sự vui vẻ chắt lượm được trong suốt cuộc đời mình ra ôn lại, với hy vọng ổn định được tâm tình, nhưng chọn tới, chọn lui, thứ duy nhất có thể giải quyết được mớ cảm xúc hỗn loạn hiện tại, chỉ có Thẩm mỹ nhân mà thôi.

Lưu Linh sai thị nữ rót một chén rượu đầy, uống cạn để tăng dũng khí.

Nàng thầm nghĩ: Ta bị trời xui đất khiến đến tìm Thẩm Yến. Đây là trời cao an bài, ta chỉ tuân theo mà thôi. Thẩm mỹ nhân vừa rồi còn giễu cợt ta, giờ nếu ta ngang nhiên đến gõ cửa phòng chàng ta, chàng nhất định thèm để ý đến ta. Vậy thì ta có thể giả vờ say rượu, giả bộ ngất đi, ngất vào lòng chàng ta. Nếu Thẩm mỹ nhân hỏi ta, ta sẽ nói ta nhớ chàng ta, nhớ đến đau lòng. Nhớ đến mức chỗ nào cũng đau, không muốn rời xa chàng ta. Trong mấy vở kịch tình yêu nam nữ chẳng phải đều dùng lời thoại này sao? Ta phải nghĩ trước lời thoại trong đầu, làm sao để có thể chỉ vài lời đã khiến Thẩm mỹ nhân động lòng.

Nàng đứng trước cửa phòng Thẩm Yến, thuận tay hái chút hoa trên đường để tặng Thẩm mỹ nhân.

Vừa vặn Thẩm Yến đúng lúc đang ở trong phòng… tắm rửa.

(*) Ly Hà Diệp, Hà Diệp Bôi.

- -----oOo------