Lưu Linh nói nàng và Từ Thời Cẩm là bạn bè tốt, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy không giống.
Mặc dù Từ Thời Cẩm vô cùng nổi tiếng trong nhóm tiểu thư danh môn, thường xuyên có mặt trong các buổi xã giao của giới quý tộc, mặc dù Thẩm Yến tương đối quen biết Từ Thời Cẩm, nhưng lại không hề biết nàng ta và Lưu Linh có giao hảo.
Lúc này đây, nhìn mối quan hệ giữa Lưu Linh và Từ Thời Cẩm, càng quan sát, càng cảm thấy quái dị.
Cả một sảnh đông người như thế, Từ Thời Cẩm vừa liếc mắt đã lập tức nhận ra Lưu Linh, cười hì hì chạy đến hàn huyên với nàng, hơn nữa còn không cố kỵ nhắc đến Lục Minh Sơn. Mặc dù hành động này không khác nào trước bàn dân thiên hạ tát vào mặt Lục gia, nhưng ở phương diện nào đó cũng tương đương với việc công khai lôi vết thương lòng của Lưu Linh ra.
Nàng ta… như thể hoàn toàn không hề để tâm đến cảm nhận của Lưu Linh.
Mà từ cảm xúc trú ngụ sâu trong đáy mắt nàng...người báo tin này cho Lưu Linh sự bất trung của Lục Minh Sơn, 1 năm trước, chắc chắn là Từ Thời Cẩm.
Tình bạn như vậy…
“Từ cô nương, vừa rồi hình như cô có nhắc đến Lục gia?” Tại thời điểm Thẩm Yến nhập tâm phân tích mối quan hệ khó hiểu giữa Từ Thời Cẩm và Lưu Linh, người Lục gia đến tham gia yến tiệc đã đứng ngồi không yên, đi qua bên này.
Từ Thời Cẩm quay người, giả bộ kinh ngạc vạn phần, giọng nói mang ý khiển trách, không vui: “Thì ra là công tử nhà họ Lục. Ta và A Linh đang nói thầm chuyện riêng của nữ tử, sao công tử có thể nghe lén như vậy?”
“...” Đám người trong nhất thời rơi vào trầm mặc, sau đó bắt đầu xì xào.
Nói thầm?
Giọng nàng ta lớn như thế, hơn nữa còn chẳng chút cố kỵ, nếu cuộc trò chuyện vừa rồi được coi là ‘nói thầm’ thì khái niệm ‘nói thầm’ trong thiên hạ trước giờ hoàn toàn sai lầm hết.
Một giọng nữ khác ở bên cạnh Từ Thời Cẩm lạnh lùng vang lên: “Đó là tại cô nói thầm ảnh hưởng đến người khác.”
Từ Thời Cẩm phản ứng rất nhanh, lập tức tỏ vẻ hối lỗi, liên tục nói bản thân ‘không phải’.
Nàng ta giống như thực tình cảm thấy mình dùng từ không đủ uyển chuyển mà chân thành xin lỗi, tân khách nhao nhao xúm lại hóng chuyện.
Đám người Lục Gia sắc mặt càng ngày càng xanh xám khó coi, thực sự xấu hổ, nhưng lại không thể tranh chấp với Từ Thời Cẩm vì thế đành đen mặt đến phía sau sảnh bái kiến Lục lão Tướng quân.
Mấy người có mặt tại sảnh trong lòng không khỏi cảm thản --- quả nhiên là người nhà họ Lục! Phong cách làm biết đầu đuôi bất nhất, không khỏi khiến người khác khinh thường, ghét bỏ.
Giống như tất cả các buổi trùng phùng giữa bạn bè lâu năm không gặp, sau khi chào hỏi qua loa những tân khách đến, Từ Thời Cẩm vứt lại cục diện cho huynh đệ, thúc bá trong nhà, vui vẻ dẫn Lưu Linh đến gặp thái gia gia của nàng, sau đó đưa tỷ muội tốt ra hậu hoa viên nghỉ ngơi.
Đôi khuê mật một khắc trước còn thân thân thiết thiết trước mặt đám người, hiện giờ khi chỉ còn 2 người, nét mặt phút chốc đóng băng.
Trên hành lang quanh co trong hậu viện yên tĩnh, Lưu Linh vịn lan can thưởng thức phong cảnh hữu tình trước mặt, thần sắc an bình, nét mắt hài lòng.
Từ Thời Cẩm cảm thấy vô vị, chống tay lên cằm ung dung mở miệng: “Việc Lục Minh Sơn phản bội cô, có vẻ cô đã chấp nhận được rồi. Theo suy đoán của ta, cô chắc chắn sẽ đáp lễ lại hắn ta tương xứng, đó là phản bội hắn ta.”
“Cô viết thư cho ta, chẳng phải cũng vì mục đích này sao? Thích xem kịch vui đến vậy ạ?” Lưu Linh không mặn không nhạt hỏi lại,
Sau lưng một tiếng cười thoải mái truyền đến: “Đúng! Rất vui! Ta xưa nay vốn không ưa gì gã Lục Minh Sơn… À, chính xác là, người đối tốt với cô, ta đều không thích. Chuyện khiến ta vui vẻ nhất chính là nhìn thấy cô sống khổ sở, mệt mỏi. Cô biết mà.”
Lưu Linh xoay người nhìn Từ Thời Cẩm, đôi con người cong cong, thản nhiên đáp lại: “Kỳ thực ta cũng như vậy, thích nhất là thấy cô sống không thoải mái. Người bằng hữu thân thiết nhất của ta, hình như đến bây giờ, còn chưa chịu gả đi nhỉ?”
Sắc mặt Tử Thời Cẩm hơn cứng lại, không còn vẻ mặt cợt nhả, ung dung như ban nãy nữa.
Nàng cau mày nghe Lưu Linh nửa thật nửa giả, tán dương mình: “Sáu năm trước việc cô cầu xin ta giúp cô vào cung, chắc cô còn chưa quên, đúng không? Hay là người đã thay lòng? Từ cô nương của chúng ta, đâu thể cả đời không gả đi?”
“... Chúng ta vẫn nên nói về chuyện của Lục Công tử đi, dù sao việc này cũng xem như lửa xém đến lông mày rồi. Nếu cô hi vọng hắn ta không xuất hiện quấy rầy cô, thì nhất định cần ta hỗ trợ đấy.” Mỗi câu mỗi chữ của Từ Thời Cẩm đều đầy uy hiếp.
Lưu Linh khẽ cười, nhẹ nhàng nói: “À, ta không quan tâm chuyện đó lắm. Ta thích nói về vấn đề tình cảm của cô hơn. Nhiều năm không gặp, chưa hỏi rõ ràng cuộc sống của cô gần đây, là bằng hữu thân thiết nhất của cô, ta thực sự cảm thấy hổ thẹn. Không biết người Từ gia có biết việc của cô không? Mối quan hệ giữa cô và vị kia…”
“...Lưu Linh! Cô đúng là vẫn đáng ghét chẳng khác gì trước đây! Đồ độc ác!” Từ Thời Cẩm lạnh nhạt nói.
“Cô cũng vậy thôi!” Lưu Linh dửng dưng đáp lại.
Hai người đồng loạt xoay mặt sang chỗ khác, không thèm để ý đối phương.
Lưu Linh cảm thấy vô cùng phiền chán.
Quả nhiên cách Nghiệp Kinh càng gần, những thứ đau đầu, ngột ngạt kia lại quấn lấy nàng càng chặt.
Ánh mắt khẽ lướt qua người thiếu nữ bên cạnh, thần sắc nàng thoáng hoảng hốt, nhớ lại vô số những chuyện xưa trước kia.
Từ Thời Cẩm là khuê mật thân thiết của nàng.
Nhưng người bạn này, không những không phải nàng tự nguyện muốn, thậm chí còn liên quan đến những thống khổ, mệt mỏi trong quá khứ của nàng.
Chỉ cần thấy Từ Thời Cẩm nàng sẽ lại nhớ đến những chuyện trước kia, tâm tình nháy mắt khó chịu, bực bội.
Bởi vậy, kỳ thực nàng không hề thích gặp gỡ Từ Thời Cẩm.
Năm Lưu Linh 5 tuổi, thế nhân đều nói nàng hại chết mẹ ruột, phụ thân tuyên bố muốn gi3t ch3t nàng.
Nàng bị chính người cha ruột thịt và thế nhân dồn ép đến mức hoàn toàn suy sụp.
Ngoại tổ phụ xót cháu gái, đón nàng tới Nghiệp Kinh, khi đó tinh thần Lưu Linh đã vô cùng bất ổn.
Ngoại tổ phụ thương tiếc muốn tìm cho nàng một người bạn đồng trang lứa, ở bên cạnh chơi đùa, khuyên bảo Lưu Linh.
Lúc ấy trong đám con cháu thế gia, chỉ có Từ Thời Cẩm và Lưu Linh là cùng cảnh ngộ. Đều là những tiểu nữ tử mất mẹ từ sớm. Nàng ta và Từ gia náo loạn mấy phen, suýt chút nữa bức điên Từ Thời Cẩm.
Hai tiểu cô nương dưới tình cảnh trớ trêu đó gặp mặt, an ủi đối phương, cùng nhau xoa dịu vết thương lòng.
Ban đầu, có một thời gian, quả thực tình bạn của họ cũng đi theo hướng đó.
Lưu Linh rất nhanh đã hồi phục tinh thần, bước ra khỏi đau khổ, hoảng loạn, trở thành người bằng hữu thân thiết nhất của Từ Thời Cẩm, hai vị tiểu thư gắn bó như hình với bóng, đi đâu cũng có nhau.
Nhưng âm kém dương sai, sau khi cả hai bình phục tâm tình, cũng dần dần cảm thấy ngứa mắt đối phương.
Lưu Linh và Từ Thời Cẩm quá giống nhau. Các nàng đều có thể từ đối phương nhìn thấy hình bóng của bản thân.
Cả hai đều là những nữ tử yêu bản thân vô hạn, vị kỷ, vô tâm, lạnh nhạt.
Tính cách giống nhau, nhưng cách sống của cả hai lại theo hai thái cực hoàn toàn trái ngược.
Một người quanh năm chỉ muốn sống trong thế giới của bản thân, không chào đón bất kỳ kẻ xâm phạm nào; một lại yêu thích đùa giỡn tình cảm người khác trong lòng bàn tay, say mê chơi đùa nhân tâm, ôm ấp giấc mơ quyền lực.
Lưu Linh không chào đón Thời Cẩm bước vào thế giới của nàng, Từ Thời Cẩm lại không thèm để ý nhất quyết muốn tính toán Lưu Linh cho bằng được.
Mà việc hai nàng trở thành bằng hữu tốt, vốn là ý tứ của trưởng bối.
“Tiểu Cẩm à, Trường Nhạc quận chúa thân phận cao quý, là hậu duệ của Hoàng tộc. Mặc dù phụ thân nàng ta và bệ hạ có chút xa cách, nhưng một nhà ngoại tổ phụ của quận chúa lại là ngoại thích được bệ hạ coi trọng nhất. Từ gia chúng ta vừa vặn thiếu những thứ này. Cựu thần về hưu tình cảm đương nhiên sẽ nhạt dần, bệ hạ tương lai chắc gì còn nhớ đến Từ gia ta. Vì thế Tiểu Cẩm con hãy đến làm bạn với quận chúa, trở thành người thân thiết nhất với nàng. Cố gắng giữ gìn mối quan hệ này.”
Ngoại tổ phụ của Lưu Linh cũng nhắn nhủ với nàng tương tự.
“Tính cách con quái gở, lại còn căng thẳng với phụ thân con đến mức này. Sự sủng ái yêu thương của đế vương trước nay chính là thứ khó dò nhất, cũng là thứ dễ thay đổi nhất, vì thế chẳng có sự cam đoan nào chắc chắn trong tương lai cả. Ta đã lớn tuổi, chỉ sợ không thể bảo vệ con cả đời, cũng không thể suy tính cho con mãi được, lại sợ con có khúc mắc với ta, oán trách ta… Từ gia không giống chúng ta, gia tộc đó không dựa vào Hoàng tộc, có đủ sức tự bảo vệ bản thân. Con giao hảo với Từ Thời Cẩm, được nhiều hơn mất.”
Cuối cùng vì muốn tốt cho hai đứa trẻ, trưởng bối trong nhà đều chờ mong quan hệ này.
Nếu không phải như thế, Lưu Linh và Từ Thời Cẩm đã sớm mỗi người một ngả.
Cả hai đều là kẻ cao ngạo, sinh ra trong phú quý lại chịu đủ mọi cô đơn, cùng thấy được sự kém cỏi, lúc sa sút nhất cuộc đời nhau. Nhìn thấy đối phương, như thể đang soi gương, đồng thời cũng nhìn thấy quá khứ không muốn nhắc lại của bản thân.
Cảm tình của nàng với Từ Thời Cẩm quả nhiên chưa bao giờ được coi là dễ chịu.
Đã 1 năm không gặp mặt, vừa gặp nói 2 câu, Từ Thời Cẩm đã thành công khiến tâm tình khiến nàng bực dọc.
Nàng ta đề cập chuyện Lục Minh Sơn trước mặt Lưu Linh, mặc dù trực tiếp vả mặt Lục Gia, nhưng mấu chốt chính là muốn thưởng thức phản ứng của Lưu Linh: cô vẫn chưa quên được Lục Minh Sơn chứ gì? À, chắc chắn không thể quên được. Ồ vậy ta an tâm rồi. Ta thích nhất là thấy cô không thoải mái. Vì để được xem màn kịch thú vị này, ta nhất định sẽ khiến tên Lục Minh Sơn kia xuất hiện.
Có lẽ sự xuất hiện của Lục Minh Sơn là cách nhanh nhất giúp nàng thoát ra khỏi tổn thương tình cảm. Nhưng phương thức bạo lực này quá mức tàn nhẫn, người bình thường sẽ không đối xử với bạn tốt của mình quyết tuyệt như thế.
Mà Từ Thời Cẩm không phải ‘bạn tốt’ bình thường, đương nhiên không cần cân nhắc đến vấn đề đó.
Lục Minh Sơn nhất định sẽ xuất hiện…
Lưu Linh nhắm mắt, móng tay c4m vào lòng bàn tay đau đớn, nhưng chút đau này sao có thể so sánh được với nỗi đau âm ỉ trong lòng nàng.
Nghĩ đến đây Lưu Linh không khỏi nhíu mày.
Nàng không muốn gặp lục Minh Sơn. Nàng đã hi vọng chàng ta vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện trước mặt mình lần nữa.
Vật không vui, người khiến mình khó chịu tốt nhất chỉ nên tồn tại trong trí nhớ, vĩnh viễn không nên xuất hiện mới tốt.
Không thì… chỉ sợ nàng sẽ đánh mất lý trí, làm ra điều không nên làm mất.
Vì chuyện liên quan đến Lục Minh Sơn, dẫn đến thời điểm diễn ra yến tiệc buổi tối, cảm xúc của Lưu Linh vẫn cực kỳ u ám.
Người chung quanh khách khách khí khí vây quanh lấy lòng nàng, nàng chỉ nhàn nhạt đáp trả không vồ vập, không thân thiết, quy củ nhưng không gần gũi.
Cả trời gió lộng. Ánh đèn rực rỡ. Bóng người phản chiếu lên rèm sa mỏng cầu kỳ, kéo dài vô tận.
Từ Thời Cẩm Ngồi cùng bàn với nàng mặt mũi tươi rói, vui vẻ cùng đám người chung quanh nói nói cười cười. Biểu hiện của Lưu Linh hoàn toàn trong dự đoán của nàng ta, chẳng có gì đáng kinh ngạc. Thậm chí tâm tình nàng ta còn thầm khoái trá: A Linh ơi! A Linh! Cô vẫn như xưa dễ dàng bị ta làm xao động.
Nàng ta thích nhất chính là tính tình này của A Linh.
Giống như, chẳng có gì thay đổi, nàng ta và A Linh vẫn như ngày đó là những thiếu nữ vô ưu, vô lo, tự do tự tại giữa đất trời.
Giống như thời gian vĩnh viễn dừng lại, chẳng có gì xảy đến, cái gì cũng chưa xảy a.
- ---------
Mưa to như trút nước, nàng cùng đường mạt lộ qùy trong cơn mưa tầm tã, khổ sở cầu khẩn Lưu Linh: “Ta không muốn lấy chồng! Cho dù họ muốn biến ta thành công cụ, cũng tuyệt đối không phải cách này! Ta nhất định sẽ không để bọn họ thỏa mãn. A Linh, chỉ cô mới có thể cứu ta… chỉ có cô…!”
Tâm tình khi đó, cả đời nàng cũng không quên được.
Thiếu nữ mặt mày lãnh đạm, cầm chiếc ô giấy dầu màu lam khói, rũ mắt nhìn người bạn tốt đang khổ sở quý gối trước mặt, chiếc dù vừa vặn che đi tầm mắt nàng. Trong đôi con ngươi hờ hững không thấy rõ cảm xúc, nàng dửng dưng nhìn tà váy dính đầy bùn đất, không mặn không nhạt đáp 1 câu: “Được.”
Thế là, Từ Thời Cẩm vào cung làm nữ quan.
Thời gian trôi qua… cuối cùng vẫn thay đổi vài thứ.
Ngọn nến đung đưa, Từ Thời Cẩm nhìn chất lỏng sóng sánh trên tay, nụ cười càng lúc càng sâu, nhưng ánh mắt lại lành lùng, vô cảm.
Thẩm Yến đã sắp xếp ổn thỏa cho Cẩm Y Vệ mới trở lại yến tiệc, chàng theo thói quen, tìm kiếm bóng dáng mảnh mai của nàng.
Xa xa thiếu nữ kiều diễm lẳng lặng ngồi đó, ánh mắt chàng dừng lại, chăm chú dõi theo Lưu Linh.
Nàng ngồi giữa một đám đông người vây quanh, như chúng tinh phủng nguyệt. Rất nhiều người cười nói với nàng, nàng nhàn nhạt đáp lại, quy củ hợp lễ, không giống một con rối như chàng lo lắng.
Thẩm yến nhìn nàng, nhưng lại như thấy một linh hồn tiều tụy, nhợt nhạt và lạc lõng, cô đơn, mệt mỏi đến nỗi không thể chống đỡ thêm được nữa, những vẫn phải gồng mình tỏ vẻ mạnh mẽ, thản nhiên.
Nàng không muốn người đời thấy được sự chua xót trong lòng nàng, chưa từng giãi bày để tranh thủ lòng thương. Nàng cứ thế lặng ngắt nuốt xuống toàn bộ đau khổ, im lặng rơi lệ. Không biết đã phải chịu đựng như thế bao năm…. khiến một người ngồi đây vì nàng thương tiếc, đau lòng.
Chàng trầm tư hồi lâu nhìn vào chén rượu trên tay, một thị nữ đi tới khom người chia thức ăn cho chàng, Thẩm Yến thấp giọng nói với thị nữ hai câu. Nàng ta gật đầu tuân mệnh, nhanh chóng lui xuống.
Lưu Linh cảm giác mình đang ngồi trên hai thái cực băng hỏa giao nhau, cực kỳ mệt mỏi. Đột nhiên có một thị nữ quỳ xuống bên cạnh giúp nàng rót rượu, chia thức ăn.
Vốn với những việc, những người không quen nàng đều thờ ơ, không quan tâm.
Thời điểm đối phương đứng lên, đột nhiên nhỏ giọng thì thầm: “Thẩm đại nhân hỏi quận chúa, đang nhớ tới những vì tinh tú ngày đó sao?”
Một câu trêu đùa.
Lưu Linh lập tức ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, chuẩn xác tìm được người mình muốn.
Giữa biển người mênh mông, chỉ cần liếc mắt lập tức tìm được chàng ta.
Cả đời Lưu Linh độc hành trong bóng đêm, phiêu đãng giữa tăm tối, xung quanh lại cô độc, tĩnh lặng.
Người ta thường nói cứ đi thẳng về phía trước, đó chính là đường về. Lưu Linh một mạch tiến lên, nhưng chỉ nhận lấy vô số tai ương, mất mát cùng vận mệnh tàn nhẫn ném xuống người nàng.
Nàng đã đi bao lâu rồi? Đã một mình bao lâu rồi?
Đi qua những con đường bằng phẳng, êm ái, giữa những cánh đồng bạt ngàn, đồi núi trùng điệp, leo qua những dốc núi hiểm trở dọc ngang, lạc lối nơi sơn lâm vắng vẻ, u tịch.
Ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm…
Cứ vậy… nàng bôn ba cô độc. Những tưởng mình là linh hồn lạc lối, lang thang duy nhất nơi thế gian này, vậy mà trong 1 khoảnh khắc mỏi mệt, bất ngờ ngẩng đầu nhìn lên, đột nhiên gặp được dải ngân hà lấp lánh ngàn sao.
“Không, ta không nhớ.” Nàng bỗng dưng muốn khóc, thấp giọng thì thào: “Ta nhớ y.”
Rèm sa nhảy múa trong gió, che lấp thân ảnh quen thuộc của người.
“Ai ạ?” Thị nữ truyền lời nhất thời không nghe rõ hỏi lại.