Hắn không ngờ, mê tung trận mình đầy tự tin bố trí, mà Diệp Bình thoát khỏi dễ dàng như vậy!
Không hợp lý.
Ngươi giở trò?
Vương Trác Vũ thật sự bối rối.
Hắn không ngờ Diệp Bình phá được mê tung trận của mình.
Tuy mê tung trận không phải là trận pháp vô cùng lợi hại, nhưng nếu gặp phải người không hiểu trận pháp, thì không thể nào phá được, không thể vây cả đời, nhưng ít nhất cũng dư sức nhốt mười ngày nửa tháng.
Thế mà chưa tới nửa khắc, Diệp Bình đã nghênh ngang đi ra!
Con mẹ nó rất không hợp thói thường.
"Sao đệ thoát ra được?"
Trông thấy Diệp Bình đi tới, Vương Trác Vũ hồi thần, nhìn Diệp Bình đầy nghi hoặc.
"Hồi sư huynh, sư đệ dựa vào văn lạc của trận khí, tìm ra sinh môn, rồi đi ra."
Diệp Bình trả lời với vẻ vô cùng đương nhiên.
Vừa rồi, chỉ vừa mở mắt, hắn đã nhìn ra trận khí ở chỗ nào ngay, sau đó căn cứ vào vị trí của trận khí, suy diễn một chút, liền nhìn thấy trận văn.
Thấy được trận văn, thì rất dễ tìm ra sinh môn.
Nên mới ra khỏi trận nhanh như vậy.
Nhưng Diệp Bình vô thức cho rằng, đây là Vương sư huynh đang cố ý nhường mình. Dù sao đây chỉ là một bài kiểm tra nhỏ, không phải là chiến đấu thật sự, đương nhiên sẽ không bố trí trận pháp gì rất mạnh để đối phó mình.
Vương Trác Vũ kinh ngạc.
Không biết tại sao, trong đầu hắn chợt hiện ra lời Nhị sư huynh và mình đã nói với nhau.
Tiểu sư đệ, là một thiên tài tuyệt thế?
Không đúng.
Không đúng.
Phá được trận không có nghĩa là là thiên tài tuyệt thế, mê tung trận không phải là trận pháp gì rất khó, có lẽ là do may mắn mà thôi. Mình phải thử lại lần nữa.
Vương Trác Vũ không tin, một nơi như Thanh Vân Đạo Tông mà có được một thiên tài tuyệt thế!
Hắn không tin.
Căn bản không tin!
Hơn nữa Diệp Bình phá được trận, không có nghĩa Diệp Bình là thiên tài, phá được trận có rất nhiều nhân tố.
Nhưng muốn chứng minh Diệp Bình có phải thiên tài hay không, rất đơn giản.
Chính là bảo Diệp Bình bày trận cho mình xem.
Nghĩ tới đây, Vương Trác Vũ lập tức nói.
"Không ngờ sư đệ quả thật có thiên phú, vậy sư huynh sẽ không dùng cách thức bình thường để dạy đệ nữa. Đệ thử bố trí một trận pháp, cho sư huynh nhìn xem."
Vương Trác Vũ nói.
"Bày trận? Nhưng mà sư huynh, hiện giờ đệ chỉ biết mỗi trận pháp thời gian thôi, không biết trận pháp nào khác hết."
Diệp Bình thành thật trả lời.
Hiện giờ hắn mới chỉ biết đúng một loại trận pháp thôi à.
Trận pháp thời gian?
Vương Trác Vũ lại sững ra.
"Là cái lần trước huynh dạy đệ đó."
Thấy Vương Trác Vũ có vẻ không hiểu, Diệp Bình liền giải thích.
Vương Trác Vũ hết hồn.
Ta dạy?
Ta dạy mi trận pháp thời gian hồi nào?
Khoan đã!
Vương Trác Vũ nhanh chóng nhớ ra.
Hắn im bặt.
Hắn không biết Diệp Bình nói là thật hay giả.
Vì càng nói càng quá mức, không hợp thói thường.
Từ một quyển tâm đắc ta viết bậy viết bạ, mà mi cũng nắm giữ được trận pháp thời gian?
Mi đã có bổn sự này, sao còn muốn ta dạy mi làm gì? Không bằng mi tới dạy ta đi?
Vương Trác Vũ hồi thần, hít sâu một hơi, hắn mặc kệ Diệp Bình có biết trận pháp thời gian hay không, chỉ vào trận pháp trụ cột bách khoa toàn thư, nói.
"Thế này đi. Sư huynh mới đưa cho đệ bách khoa toàn thư trận pháp trụ cột, có mười hai loại trận đồ khác nhau, đệ tự mình nghiên cứu cho tốt. Chờ đệ nghiên cứu xong, sư huynh lại tới tìm đệ, xem xem thiên phú của đệ."
Vương Trác Vũ nói. Không biết trận pháp khác cũng không sao cả, dù sao trong bách khoa toàn thư trận pháp trụ cột có mười hai loại trận pháp, tùy tiện học một loại, để nhìn xem thiên phú ra sao cũng được.
"Dạ sư huynh."
Diệp Bình nhẹ gật đầu, hắn mừng rỡ. Bây giờ mà bảo mình bày trận, đương nhiên là không được, chỉ biết có mỗi một cái, chẳng bằng học thêm mấy cái, như thế, mới dễ giúp Tam sư huynh đánh giá được.
"Vậy được, Diệp sư đệ, đệ coi sách thật kỹ, chờ mấy ngày nữa sư huynh lại tới tìm đệ."
Nói xong, Vương Trác Vũ định rời đi, để Diệp Bình lại một mình tha hồ nghiên cứu, đợi tới khi sắp xuống núi đi dự kiểm tra, lại tới một chuyến là được.
"Dạ, sư đệ cung kính tiễn sư huynh."
Diệp Bình cung kính tiễn Vương Trác Vũ rời đi.
Chờ Vương Trác Vũ đi rồi, Diệp Bình lập tức cầm bách khoa toàn thư trận pháp trụ cột lên, bắt đầu nghiên cứu.
Bách khoa toàn thư trận pháp trụ cột, có chừng mấy trăm vạn chữ.
Bắt đầu từ khởi nguyên của trận pháp, sau đó nói tới lý thuyết, nói rất kĩ, dù có một số kiến thức Diệp Bình đã biết, nhưng khi được học một cách có hệ thống như thế này, hắn vẫn cảm thấy vô cùng có ích.
Vương Trác Vũ rời đi.
Diệp Bình nghiêm túc đọc sách.
Nhờ khả năng đọc nhanh như gió, và trí nhớ siêu phàm, chỉ sau một ngày, Diệp Bình đã ghi nhớ hết trăm vạn chữ kia vào trong đầu.
Lúc này, Diệp Bình đã có rất nhiều tri thức về trận pháp.
Nhưng hắn biết, ghi nhớ và hiểu rõ là hai việc khác nhau, trận pháp chi đạo, không phải học bằng cách nhớ là có thể lĩnh ngộ, cần phải dùng đầu óc đi tìm hiểu lý giải sự huyền ảo, diệu kì của trận pháp.
Nên Diệp Bình đọc sách xong, thì không đi tìm Tam sư huynh ngay, mà vẫn ngồi ở sau núi, từ từ thể ngộ, thử lý giải trận pháp, chứ không phải chỉ ghi nhớ thuộc lòng trận pháp.
Cũng ngay lúc này.
Hoàng Cung Tấn quốc, trong điện Thái Tử.
Những tiếng khóc từ trong điện vọng ra, thái giám và thị nữ ngoài cửa đều cau mày.
"Hu hu hu, ca, không biết đâu, ca phải giúp ta báo thù này."
"Ta có bao giờ bị hiếp đáp như vậy đâu. Tới Tấn quốc Học phủ, chẳng làm gì sai hết, đã bị đánh một trận rồi."
"Đám mất nết kia đúng không phải là người, mặc kệ nam hay nữ, thân phận ra sao, đều đánh cho gần chết, khuôn mặt như hoa như ngọc của ta suýt chút nữa là biến dạng luôn!"
"Hu hu hu hu!"
Trong điện.
Một nữ tử cực đẹp, đang ngồi ở trong đại điện gào khóc, mặc kệ hình tượng của mình.
Đứng đối diện nàng là Lý Ngọc.
"Muội muội, muội muội ngoan của ta, đừng khóc nữa được không? Ta vốn đang vui vẻ, muội khóc như vậy, làm ta khó chịu lắm."
Trong đại điện, Lý Ngọc đau cả đầu.
Cô gái trước mắt, là muội muội ruột của y, cùng phụ thân và mẫu thân, là Thái Hòa công chúa của Tấn quốc.
Là muội muội ruột của Thái Tử, đương nhiên Thái Hòa công chúa vô cùng được cưng chiều, từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai ăn hiếp bao giờ.
Nhưng mới thời gian trước, muội muội ruột này lại nhất định đòi vào Tấn quốc Học phủ, không ai khuyên can được.
Giờ thì hay rồi, gia nhập Tấn quốc Học phủ, còn chưa dùng tới thân phận công chúa để làm mình làm mẩy, đã bị đánh cho một trận.
Lý Ngọc vừa phiền muộn vừa tức giận.
Phiền muộn là vì cảm thấy muội muội này của mình ăn no rửng mỡ, tự nhiên đòi vào Tấn quốc Học phủ.
Tức giận là vì cảm thấy, dù sao cũng là công chúa Tấn quốc, vậy mà người của Tấn quốc Học phủ quá không nể mặt, ra tay đánh thật, hơn nữa còn đánh không nhẹ.
Nhưng đây là quy củ của Tấn quốc Học phủ, là Thái Tử, đương nhiên y biết, hơn nữa y còn biết, phụ hoàng sẽ không quản loại chuyện này, bị đánh là coi như mình không may, dù có là công chúa được yêu chiều nhất cũng vô dụng.
Vì Tấn quốc Học phủ hoàn toàn mặc kệ địa vị của quốc quân Tấn quốc. Muốn bồi dưỡng ra nhân tài ưu tú, thì không thể nuông chiều, đây là danh ngôn của Tấn quốc Học phủ.
Nên mặc xác ngươi là ai con của người nào, Thái Tử thì cũng đánh.
"Ta mặc kệ, ta mặc kệ, dù sao ca nhất định phải báo thù cho ta, bằng không ta sẽ công bố hết những chuyện xấu của ca cho cả thiên hạ biết, ta bị bêu xấu, ca cũng đừng hòng sống tốt."
Thái Hòa công chúa nổi máu ngang ngược, ép buộc Lý Ngọc ra tay.
"Bà cô của ta ơi, cần gì muội phải khổ như thế chứ, ca của muội là ta bị bêu xấu, chẳng lẽ muội vui được sao?"
"Hơn nữa, muội bắt ta đi báo thù, ta báo thù bằng cách nào? Đâu phải muội không biết, ca của muội đâu phải là thiên tài tu hành!"
"Hơn nữa chẳng lẽ trước khi vào Tấn quốc Học phủ, muội không tìm hiểu quy củ ở đó hay sao? Đừng nói ta, dù có cả phụ hoàng ra mặt, muội cũng phải chịu trận đòn này thôi."
Lý Ngọc buồn bực.
Điểm xấu của việc có muội muội ruột là, chuyện xấu gì của mình nó cũng biết, hơn nữa còn không kiêng dè gì cả, nếu đổi thành những cô công chúa khác, dù vẫn là muội muội của mình, nhưng có ai mà không nịnh bợ mình? Chỉ có một mình muội muội ruột này là dám uy hiếp Thái Tử đương triều như vậy.
"Ta không nghe, ta không nghe, ta không nghe, nếu ca không giải quyết được, chúng ta cùng xong đời với nhau. Dù sao sau này ta cũng phải lập gia đình, sau này ca cũng trở thành hoàng đế, chẳng ai ở Tấn quốc nhớ lỗi của một cô công chúa, nhưng bọn họ đều sẽ nhìn chằm chằm vào ca."
Thái Hòa công chúa hồn nhiên xuất bệnh công chúa ra, chết sống nhất định đòi Lý Ngọc phải báo thù cho mình.
Lý Ngọc đau đầu kinh khủng.
"Muội muốn ta phải làm sao?"
Lý Ngọc hỏi.
"Tìm người tới Tấn quốc Học phủ, đánh bẹp hết đám đã dám đánh ta xuống."
"Chuyện đó muội đừng mơ. Đừng nói là không có loại người này, cho dù là có, thì kỳ tuyển sinh của Tấn quốc Học phủ cũng đã qua rồi, muội còn nhét được người vào à?"
Lý Ngọc lắc đầu, chủ ý này nói cũng như không.
"Người ta sẽ tìm mẫu hậu, bảo phụ hoàng cho thêm người vào. Phụ hoàng có đặc quyền mà, nhưng còn người đó là ai, thì ta mặc kệ, ca phải giải quyết chuyện đó."
Thái Hòa công chúa nghiêm túc nói.
Mắt nàng còn sưng đó, không phải do khóc, mà là bị đánh tới bây giờ vẫn chưa hết sưng.
"Muội muội, muội đừng tùy hứng nữa được không, đâu phải muội không biết quy củ của Tấn quốc Học phủ, một người đánh một đống hả? Cả Tấn quốc... Ách!"
Lý Ngọc từ chối ngay tức khắc, nhưng đang nói, thì chợt khựng lại.