Hắn hoàn toàn không hề để ý những lời Nhị sư huynh Hứa Lạc Trần vừa nói với mình.
Thậm chí hắn còn nghĩ, chính vì Nhị sư huynh không có kiên nhẫn, không chịu nổi sự cô đơn lạnh lẽo, nên mới bị tiểu sư đệ làm cho tức giận.
Nhưng lại không dám làm nghịch ý Chưởng môn, nên mới cứ mãi rầu rĩ không vui, hôm nay cố ý tới tìm mình, chính là muốn dụ lừa mình để mình đừng đi dạy cho tiểu sư đệ, không thôi lỡ mình dạy được, càng làm lộ rõ huynh ấy vô năng.
Vương Trác Vũ đột nhiên cảm thấy, cả tông môn, Đại sư huynh là một phế vật, trông thì ngon mà không dùng được, sau này khó có thể kế thừa sự nghiệp, Nhị sư huynh ích kỉ hẹp hòi, lại còn không chịu nổi đả kích, dễ ghi hận.
Lão Tứ lão Ngũ thì khỏi nói, thường xuyên không thấy bóng dáng đâu.
Đại sư tỷ thì khỏi bàn, khó thành châu báu, Tiểu sư muội thì còn quá nhỏ, hơn nữa cũng không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, khó mà nhận nổi chức vị Chưởng môn.
Nghĩ tới nghĩ lui, hình như chẳng còn ai có thể kế thừa chức chưởng môn?
Hít!
Vậy chả phải chỉ còn có một mình ta sao?
Vương Trác Vũ nhíu mày.
Nhưng ta không muốn làm Chưởng môn.
Vương Trác Vũ không muốn làm Chưởng môn, hắn chỉ thích sống một cuộc sống đơn giản mà thôi.
"Nhưng lỡ sư phụ bắt ta phải làm thì sao? Lỡ người quỳ xuống trước mặt ta cầu ta làm Chưởng môn thì sao?"
"Nếu đồng ý, thì ta không muốn, nếu không đồng ý, thì chẳng phải là vong ân phụ nghĩa hay sao, dù sao một ngày làm sư phụ cả đời làm cha mà."
"Ài, được rồi, được rồi, chờ tới lúc đó đi rồi tính. Nếu quả thực trong tông môn không còn ai có thể ủy thác trách nhiệm, thì lão Tam ta đành cố mà chấp nhận vậy."
Không thể không nói, Diệp Bình có tướng mạo vô cùng được, làm người ta có một cảm giác hiền hoà tự nhiên, dễ chịu.
"Tiểu sư đệ, ít ngày nữa sư huynh có việc quan trọng phải đi giải quyết, nên định trước khi đi, tới dạy cho đệ trận đạo vô thượng."
"Nhưng tiểu sư đệ, vì việc sư huynh phải đi giải quyết là rất quan trọng, nên học được bao nhiêu thì phải xem bản lĩnh của đệ."
Vương Trác Vũ nói thẳng.
Khoảng chừng mười ngày nữa, hắn sẽ phải xuống núi tham gia kì thi chung thẩm, nên chỉ có mười ngày để truyền thụ trận pháp chi đạo cho Diệp Bình.
Mười ngày, đương nhiên theo Vương Trác Vũ là không thể đủ, vì hắn không hề nghĩ Diệp Bình là thiên tài.
Nói một câu khó nghe.
Theo Vương Trác Vũ, trận đạo vô cùng tinh diệu, hơn nữa cực kỳ rườm rà, kiếm đạo và đan đạo không thể nào so sánh được.
Kiếm đạo và đan đạo, chỉ cần có tay là được. =))
Nhưng trận pháp chi đạo thì không, nó dính đến rất nhiều rất nhiều thứ.
Quả thực không phải chỉ có tay là được.
"Đa tạ Vương sư huynh, sư đệ nhất định sẽ học tập chăm chỉ, không làm sư huynh thất vọng."
Diệp Bình rất hứng thú với trận pháp, nên đầy chờ đợi.
"Ngồi đi."
Vương Trác Vũ ngồi bệt luôn xuống đất.
Diệp Bình liền ngồi xuống theo.
Hai người ngồi đối diện với nhau, Vương Trác Vũ nói.
"Tiểu sư đệ, hồi trước sư huynh có đưa cho đệ một quyển tâm đắc về trận pháp, đệ còn nhớ không?"
"Đương nhiên là nhớ."
Diệp Bình nhẹ gật đầu.
"Có lĩnh ngộ được gì không?"
Vương Trác Vũ bình tĩnh hỏi.
"Hồi sư huynh, lĩnh ngộ được một ít, nhưng mà ít lắm."
Diệp Bình suy nghĩ một chút, trả lời.
Vương Trác Vũ sững sờ.
Thứ ta viết bậy, mà ngươi cũng lĩnh ngộ ra được một ít?
Ngươi hù ta?
Sao cái tốt thì không học, lại đi học cái thứ hư hỏng này? Quả nhiên, gần son thì đỏ, gần mực thì đen, đúng là kết cục khi đi theo Tô Trường Ngự.
Vương Trác Vũ thở dài trong lòng.
Nhưng bề ngoài hắn vẫn cực kì bình tĩnh nói.
"Tâm đắc hôm đó là sư huynh ngẫu nhiên viết ra, đệ lĩnh ngộ ra một chút, coi như cũng có ngộ tính, tiếp theo sư huynh sẽ dạy đệ trận pháp chi đạo thật sự."
Nói đến đây, đôi mắt của Vương Trác Vũ trở nên sáng ngời có thần, hắn nói.
"Cái gọi là trận pháp chi đạo, rất huyền diệu khó mà giải thích, chủng loại trận pháp, là nhiều vô số kể, vả lại tác dụng của trận pháp, là vô cùng vô tận."
"Thí dụ như nói, có người từng khắc trận pháp lên cơ thể mình, hóa mình thành trận khí, giết địch chỉ bằng một ý niệm."
"Cũng có người, khắc trận pháp vào trong Pháp Khí, tăng cường uy lực của Pháp Khí."
"Không ai nói rõ được diệu dụng của trận pháp, nhưng dù bất cứ chuyện gì, cũng đều có thể dùng trận pháp."
"Tiểu sư đệ, đệ mới bắt đầu học về trận pháp chi đạo, ta đưa đệ bản trận pháp bách khoa toàn thư này, trong này ghi chép những thông tin trụ cột nhất của trận pháp chi đạo, ngày thường lúc không có chuyện gì làm, thì lấy ra mà xem."
Vương Trác Vũ lấy ra một quyển sách rất dày, đưa cho Diệp Bình.
Quyển sách này, cực kỳ dầy, mở đại ra một trang, là cỡ chữ nhỏ nhất, liếc mắt nhìn qua cuốn sách này, ít nhất cũng phải có hơn trăm vạn chữ.
"Đa tạ sư huynh."
Diệp Bình cảm kích nói.
"Tiểu sư đệ, để đệ hiểu rõ, trận pháp mạnh như thế nào, bây giờ sư huynh sẽ bố trí một khốn trận, để đệ được cảm ngộ thử, chịu không?"
Vương Trác Vũ hỏi.
Hôm nay hắn tới đây, là đã chuẩn bị kỹ càng, thứ nhất là cho Diệp Bình bách khoa toàn thư trụ cột trận pháp, thứ hai là trình diễn sở trường của mình cho tiểu sư đệ xem, để tiểu sư đệ biết thế nào là một Trận Pháp đại sư.
"Được, chỉ cần sư huynh đừng bố trí trận pháp quá mạnh là được."
Nghe thấy Vương Trác Vũ muốn đích thân bố trí trận pháp, Diệp Bình lập tức gật đầu, hắn chỉ sợ mỗi một việc, là Vương Trác Vũ bố trí trận pháp mạnh quá, sợ hắn không chịu được.
"Yên tâm, sư huynh tự có chừng mực, hơn nữa sư huynh chỉ bố trí một khốn trận, để thử xem thiên phú trận pháp của đệ mà thôi."
Vương Trác Vũ nói như thế.
Hắn lấy ra một hộp gỗ từ trong tay áo, trong hộp có bốn cây châm rất nhỏ.
Đây là trận khí của Vương Trác Vũ.
Loại trận khí vô cùng tiện dụng và thông thường.
"Trận!"
Vương Trác Vũ khẽ nói, đánh mấy đạo pháp lực vào bốn cây châm.
Một khắc sau, bốn cây châm bay ra cắm chung quanh, tạo thành một hình vuông, mỗi cây châm cách nhau năm thước.
"Tiểu sư đệ, đệ nhắm mắt lại, chờ một nén nhang sau hẵng mở mắt ra."
Vương Trác Vũ nói.
Thật ra trận pháp hắn bố trí chỉ là một mê tung trận cỡ nhỏ, nếu không nhắm mắt sẽ dễ dàng nhìn ra kẽ hở, nên hắn mới bảo Diệp Bình phải nhắm mắt, vì lỡ để bị Diệp Bình nhìn thấu, thì xấu hổ lắm.
"Dạ!"
Diệp Bình đáp, nhắm mắt lại.
Vương Trác Vũ không ngừng đánh pháp quyết.
Một nén nhang sau.
Mê tung trận cỡ nhỏ đã bố trí xong.
Đầu Vương Trác Vũ đầy mồ hôi.
Mê tung trận là trận pháp hắn am hiểu nhất sở trường nhất, mấy ngày nữa xuống núi dự kiểm tra, hắn cũng định sẽ dùng mê tung trận để dự thi.
"Tiểu sư đệ, mở mắt được rồi."
Vương Trác Vũ mở miệng.
Ánh mắt hắn đầy tự tin.
Loại trận pháp này, nhớ năm đó Chưởng môn không phá được.
Hắn không tin, Diệp Bình có thể phá được mê tung trận của mình.
Trong trận.
Diệp Bình mở mắt.
Chung quanh hắn, toàn là sương trắng, che khuất tầm mắt hắn.
Vương Trác Vũ ở ngoài trận, nói.
"Tiểu sư đệ, có ba phương pháp phá trận, đệ từ từ nghe ta nói."
"Phương pháp thứ nhất, là tìm được vị trí của trận khí, phá hỏng nó, hoặc dời vị trí của nó sang chỗ khác, trận sẽ tự sụp đổ, nhưng bình thường những cao thủ trận pháp đều luôn để ý tới trận khí, điều khiển chúng thiên biến vạn hóa nên độ khó không thấp."
"Phương pháp thứ hai là lấy trận phá trận. Phương pháp này, cực kỳ khó khăn, chính là bố trí trận pháp của đệ ở bên trong trận pháp của người khác, dùng trình độ trận pháp cao cường của mình gây ảnh hưởng tới trận khí của kẻ địch, thậm chí lợi dụng trận khí của kẻ địch, đảo khách thành chủ."
"Phương pháp thứ ba, là cảm nhận trận pháp, tránh khỏi trận vị. Nói ví dụ mê tung trận này, có sinh lộ và tử lộ, bước nhầm vào tử lộ, đệ sẽ không bao giờ ra khỏi trận được, nhưng nếu bước trúng vào sinh lộ, đệ sẽ thoát ra khỏi trận rất dễ."
"Ngoài ra còn một phương pháp phá trận nữa, đơn giản nhất nhưng cũng khó khăn nhất, đó là lấy lực phá trận. Đệ cảm nhận được vị trí của trận khí, thi triển đạo pháp, hoặc dùng thần thông, phá huỷ trận khí, như vậy trận pháp cũng sẽ tự sụp đổ."
"Điểm chính của bốn phương pháp phá trận này, đa phần đều là phải tìm ra trận khí trước, một người có thiên phú trận pháp hay không, thì phải xem hắn có cảm nhận được trận khí hay không. Tiểu sư đệ, những gì cần nói sư huynh đều đã nói, đệ cứ từ từ phá trận, nhưng nhất định không được gấp gáp vội vã, vì càng vội sẽ càng thấy khó...?????"