Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 125: Muội yên tâm, ca sẽ giúp muội báo thù

Dịch: Tiểu Băng

Điện Thái Tử Tấn quốc.

Lý Ngọc bỗng sững ra.

Thái Hòa công chúa ngừng khóc, ngơ ngác nhìn Lý Ngọc: "Ca, huynh sao vậy?"

"Muội muội, ta hỏi muội, Tấn quốc Học phủ lần này, có người nào tên là Diệp Bình không?"

"Dáng người rất tuấn tú, cỡ bằng ca của muội."

Lý Ngọc nghiêm túc hỏi.

"Diệp Bình? Hình như không có, còn người đẹp trai hơn ca, thì có không ít."

Thái Hòa công chúa nghiêm túc trả lời.

Lý Ngọc: "..."

"Ca, hình như ta đã nghe thấy cái tên Diệp Bình này ở đâu đó. A, ta nhớ ra rồi, Phương Lỗi sư huynh có nhắc tới hắn, hạ thấp hắn chẳng đáng một đồng, hắn làm sao hả?"

Thái Hòa công chúa tò mò, ban đầu nàng còn chưa nhớ ra Diệp Bình là ai, nhưng sau đó nàng đã nhớ ra.

"Hạ thấp không đáng một đồng?"

Lý Ngọc khẽ nhíu mày.

"Đúng thế, Phương Lỗi sư huynh nói, Diệp Bình chỉ là một kẻ bán danh mua tiếng, nếu để huynh ấy gặp được, huynh ấy sẽ khiến cho Diệp Bình biết, thế nào mới gọi là thiên tài, nhìn ra Phương Lỗi sư huynh rất phản cảm với Diệp Bình."

"Ca, ca biết Diệp Bình hả? Hắn có giống như lời Phương Lỗi sư huynh nói hay không?"

Thái Hòa công chúa càng lúc càng hiếu kì.

Nàng không ngu, biết ca ca này của mình, tuy tu vi tư chất kém, nhưng là Thái Tử Tấn quốc, nên quen biết với rất nhiều thiên tài, người được huynh ấy chú ý như vậy, nhất định là bất phàm.

"Hừ, ếch ngồi đáy giếng."

Nghe Phương Lỗi nói sư phụ mình như vậy, Lý Ngọc không khỏi hừ lạnh, nhìn Thái Hòa công chúa nói.

"Muội muội, ca nghĩ ra ý rồi. Ca sẽ báo thù dùm cho muội, nhưng muội phải đi tìm mẫu hậu, kiếm thêm một danh ngạch giúp ta, chỉ cần muội làm được, ca bảo đảm, nhất định sẽ báo thù rửa hận cho muội."

Lý Ngọc nghiêm túc nói.

Người khác có lẽ không biết Diệp Bình, nhưng Lý Ngọc y thì biết rõ.

Thực lực của Diệp Bình, tuyệt đối là xuất sắc. Lúc trước bên ngoài lan truyền, chuyện Diệp Bình đại hiển thần uy, đánh tan ba ngàn đệ tử Ma Thần Giáo, y đều tin là đúng, dù có vẻ không hợp thói thường nhưng y vẫn tin.

Sau này lại có tin đồn, nói cái gì mà Diệp Bình là chất nhi của Trần Chính, khiến cả Tấn quốc mắng chửi um lên, y rất không đồng ý, còn đi tìm Tấn quốc quốc quân nói chuyện, kết quả, không ngờ phụ hoàng y đã biết chuyện Diệp Bình.

Y mới hiểu vì sao Trần Chính lại bảo Diệp Bình là chất nhi của mình, nên y không thắc mắc gì nữa.

Hôm nay, muội muội ruột bị ăn hiếp, đương nhiên Lý Ngọc sẽ không đứng ngoài khoanh tay nhìn.

Không phải vì muội muội của y là thân thể ngàn vàng, không được phép ra tay với nó, mà chủ yếu là vì đệ tử Ngũ Đại của Tấn quốc Học phủ đúng là quá đáng, một nữ nhân xinh đẹp như vậy mà đánh bầm dập mặt mũi người ta.

Hôm nay là Thái Hòa công chúa dưỡng thương mấy ngày rồi mới dám tới tìm y, chứ nghe các thị nữ nói, hôm trở về đó, mặt của Thái Hòa công chúa sưng phù như mặt heo.

Đánh thì cứ đánh, nhưng sao lại cứ phải đánh vào mặt người ta, còn là đánh nữ nhân như vậy, cộng với đây còn là muội muội của y, dù về tư hay công, làm ca ca, nhất định phải báo thù này.

"Thật như vậy? Ca, nếu ca có thể báo thù giúp ta, chưa nói tới thứ gì khác, đám khuê mật của ta cho ca tha hồ chọn, ca thích người nào cũng tặng cho ca làm phi tử hết."

Thái Hòa công chúa nghe vậy, vô cùng vui mừng.

Lý Ngọc không tỏ vẻ cao hứng lắm, chỉ nhìn Thái Hòa công chúa nói.

"Muội muội, thù này là ca ca tiện tay báo thù cho muội, ca còn có một mục đích khác nữa, nhưng dù là thế nào, muội báo được thù hả được giận thế là được, nhưng có chút việc muội phải nhớ."

"Muội là một công chúa, từ nhỏ đã được mọi người cưng chiều, phụ hoàng cưng chiều muội, ta cưng chiều muội, dẫn tới tạo nên tính tình vô pháp vô thiên của muội hiện giờ. Muội tới Tấn quốc Học phủ, là để chứng minh thiên phú của mình, thực lực của mình, chứ không phải chứng minh địa vị của muội."

"Cho nên, sau này, ở Tấn quốc Học phủ, dù muội có bị hiếp đáp thế nào, dù muội có là người có lý hay không, ca cũng sẽ không giúp muội nữa."

"Ca biết suy nghĩ của muội. Muội muốn thông qua Tấn quốc Học phủ, thoát khỏi vận mệnh công chúa xuất giá, nhưng nếu muội vẫn tiếp tục cái thói tùy hứng như thế, cứ gặp phải chuyện là tới tìm ta, tìm phụ hoàng nhờ giải quyết, thì muội có tới Tấn quốc Học phủ cũng không có ý nghĩa gì hết."

"Muội sẽ không thể thoát khỏi vận mệnh của mình đâu, biết chưa?"

Giọng Lý Ngọc như chém đinh chặt sắt.

Từ xưa đến nay, công chúa các quốc gia, tám phần đều phải đi lấy chồng ở xa, để thiết lập quan hệ ngoại giao cho hai nước, hoặc là để ổn định đại thần trong triều đình, tạo thành quan hệ thông gia, đối với các công chúa, đây là điều bất hạnh.

Nếu may gặp được người trong lòng thì còn đỡ, nhưng loại thông gia quan hệ chính trị như thế này có mấy ai gặp được người trong lòng mình.

Lý Ngọc nhìn ra được, vì sao Thái Hòa công chúa lại đòi vào Tấn quốc Học phủ, nàng muốn làm gì, nhưng chính vì nhìn ra được Thái Hòa công chúa muốn cái gì, nên Lý Ngọc mới phải nói.

Chứ nếu không, thì y đã để mặc cho muội muội mình muốn làm gì thì làm, dù sao cũng chỉ là vui đùa một chút, không phải là đi tôi luyện thật sự.

Thái Hòa công chúa nghe xong, im bặt sững ra.

Nàng kinh ngạc nhìn Lý Ngọc.

Qua thật lâu sau, Thái Hòa công chúa mới nghiêm túc trả lời.

"Ca, ta hiểu rồi."

"Nhưng, ca, ta chợt phát hiện, ca như trở nên thành thục hơn, cứ như đột nhiên thay đổi thành một người khác vậy."

Thái Hòa công chúa không ngờ, ca ca trước nay luôn vô cùng cưng chiều mình, hôm nay lại nói ra những lời như vậy, nhưng nàng hiểu rõ, chính vì mình là muội muội ruột của Lý Ngọc, nên Lý Ngọc mới nói.

Nếu đổi thành công chúa khác, Lý Ngọc nhất định sẽ không nói ra những lời này.

"Hắc, muội muội, ca soái không?"

Nhưng chỉ một khắc sau, hình tượng to lớn vững chãi thành thục Lý Ngọc vừa xây dựng được đã hoàn toàn sụp đổ, y lại nhe răng ra cười cợt với Thái Hòa công chúa.

Thái Hòa công chúa: "..."

"Được rồi, ta đi trước, chuyện danh ngạch, ca không phải lo, có việc ta sẽ tìm ca."

Thái Hòa công chúa vui vẻ hẳn, không làm phiền Lý Ngọc nữa, rời khỏi điện Thái Tử.

Thái Hòa công chúa đi rồi.

Trong điện chỉ còn một mình Lý Ngọc.

Y nhìn theo Thái Hòa công chúa, thần sắc vô cùng bình tĩnh.

Chờ Thái Hòa công chúa đi rồi, Lý Ngọc mới đi ra khỏi điện, nói với thái giám tùy tùng.

"Lập tức điểm danh tám trăm quân cận vệ, bổn điện hạ phải đi xa một chuyến."

Nói xong, Lý Ngọc đi ra ngoài.

Ba ngày sau.

Trời còn chưa sáng.

Dưới chân núi Thanh Vân Đạo Tông.

Thái Hoa đạo nhân đầy mệt mỏi đi về tông môn.

Suốt một tháng này, ông đã đến Thanh Châu Cổ Thành.

Và biết được ba chuyện.

Thứ nhất, đại đồ nhi Tô Trường Ngự của ông đã được người ta thổi thành thần ở Thanh Châu Cổ Thành.

Thứ hai, Tô Trường Ngự chưa có chết, sau nhiều phen nghe ngóng, lần này Thanh Châu tử thương chỉ có mấy trăm tu sĩ, hơn nữa đều là tán tu, trong đó tuyệt đối không có Tô Trường Ngự, vì nếu có, toàn bộ Thanh Châu đã biết.

Thứ ba, đi Thanh Châu Cổ Thành thật con mẹ nó quá tốn kém.

Biết được Tô Trường Ngự chưa chết, Thái Hoa đạo nhân thật sự thở phào.

Tuy không biết vì sao Tô Trường Ngự vẫn chưa về tông môn, nhưng Thái Hoa đạo nhân tin rằng, với vận may của Tô Trường Ngự và trí tuệ của hắn, hắn có đủ sức để tự bảo vệ bản thân.

Nhất là hắn có số rất may mắn.

Thái Hoa đạo nhân luôn nhớ mãi, năm đó Thanh Vân Sơn Mạch xảy ra một nạn lũ lớn, nghe nói là hai cao nhân tuyệt thế đấu pháp, gây nên tai họa ngập trời.

Số người mất mạng nhiều không đếm xuể, thế mà Tô Trường Ngự nằm trong một cái chậu gỗ, lại cường ngạnh sống sót.

Từ ngày hôm đó, Thái Hoa đạo nhân đã biết, Tô Trường Ngự có mạng rất cứng, dù chỉ là phế vật, nhưng nhất định sẽ sống rất dai.

Trận đại nạn đó, đã chết không biết bao nhiêu lê dân bách tính, không biết đã chết bao nhiêu tu sĩ, thế mà Tô Trường Ngự chỉ là một đứa trẻ con còn nằm trong tã lót, lại bình yên vô sự mà sống sót.

Mạng như vậy còn chưa cứng, thì mạng nào mới cứng?

Nên khi không còn nghe được tin tức có giá trị nào khác, Thái Hoa đạo nhân bèn quay về tông môn.

Để xem thử Tô Trường Ngự đã trở về hay chưa.

Nếu đã trở về, vậy là tốt nhất, nhưng nếu vẫn chưa, thì ông cũng sẽ ở lại tông môn chờ. Ông tin rằng sớm muộn gì hắn cũng sẽ trở về.

Nhưng ngay khi Thái Hoa đạo nhân vừa mới về tới tông môn.

Ông liền choáng váng.