Blue & Yellow (Xanh Lam Và Vàng)

Chương 31

Tin tức thầy Trần Phong mang đến cho lớp hôm nay khiến tinh thần không những của 12A2, mà cả giáo viên bộ môn Hóa cũng phấn khởi và tự hào.

Thư Hoàng đạt giải ba kỳ thi quốc gia, cả 12A1 cũng có Linh Đan đoạt giải. Những môn như Văn, Toán, Anh, Lý cũng gom về kha khá thành tích khiến phòng giáo viên rôm rả từ đầu buổi đến giờ, nét mặt ai nấy cũng tràn ngập sự hãnh diện.

“Chúc mừng!” Ngọc Lam giơ hai ngón cái lên, mỉm cười. Cô biết sự cố gắng không ngừng nghỉ, cộng với nếp nhăn trên não tên trước mặt, nhất định cũng phải mang được gì đó về cho trường lẫn bản thân.

“Cảm ơn!” Tâm trạng Thư Hoàng lúc này không tệ, bèn cong khóe môi lên tạo thành một nụ cười mỉm, dù không rạng rỡ như lần trực nhật khi đó, nhưng cũng khiến Ngọc Lam cảm thấy bồi hồi bởi những lần có thể nhìn thấy tên kiệm lời kia cười, dường như chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Vì tin mừng này, Thư Hoàng trong ngày trở thành trung tâm của tập thể. Mọi người đều dành những lời chúc mừng cho lớp phó, không quên gạ gẫm “Ăn mừng đi”. Cuối cùng, thầy Trần Phong thấy cậu học trò cưng bị cả lớp dồn đến chân tường đành tung ra thêm một tin vui khác không kém vừa rồi.

“Đảo Bình Hưng?” Nghe đến ba chữ này, bốn chục cặp mắt đang bình thường bỗng chốc mở to như bánh xe bò.

Vì là năm cuối, cho nên chủ nhiệm của những con người nơi đây cùng với chủ nhiệm hàng xóm 12A1 đã quyết định vào Ngày Thống nhất và Ngày Quốc tế Lao Động, khi đợt thi giữa kỳ còn chưa đến, tổ chức riêng chuyến tham quan đảo Bình Hưng dành cho hai lớp.

Đảo Bình Hưng là một đảo nhỏ thuộc tỉnh Khánh Hòa, nổi tiếng với vẻ đẹp hoang sơ còn chưa thương mại hóa, thậm chí được mệnh danh là một trong các tiểu Maldives của Việt Nam. Biển xanh đến mức có thể nhìn thấy những thứ dưới mực nước tận hơn một mét, không khí trong lành và cảnh đẹp mê hồn đến độ nhiều người phải truyền tai nhau rằng nếu du lịch ở đây thì nên trú lại một tuần mới tận hưởng được hết nơi này.

Tình yêu thương của mọi người dành cho thầy Trần Phong đột ngột dâng cao, đến khi nghe khoản tiền phải đóng để tham gia chuyến đi chỉ xấp xỉ một triệu do quỹ lớp vẫn còn thì tất cả đều hú hét như thể hôm nay là ngày tuyệt vời nhất trên đời.

“Tại sao lớp mình lại đi cùng với 12A1 ạ?” Lớp phó văn thể mỹ đại diện tập thể nêu lên thắc mắc. Dù hai lớp có tình hàng xóm khá thân thiết bởi đều là hai lớp đầu khối, có nhiều giáo viên bộ môn dạy chung nhưng đến mức tổ chức đi riêng như thế này thì có vẻ là hơi thân quá.

“Em biết nè, liên quan đến cô Giang chủ nhiệm đúng không thầy?” Một tình báo viên lên tiếng cho hay. Tất tần tật những sự kiện trong trường nếu muốn biết đều có thể moi được từ miệng tên này.

Chữ “Ồ” được bốn mươi cái miệng lên tiếng hết sức đồng thanh. Thầy Trần Phong lườm mắt về phía bạn học vừa lỡ dại phanh phui bí mật kia, khóe miệng động đậy hơi cong lên. Bảo sao dạo này thầy hay lượn qua lượn lại bên cửa lớp 12A1 thế, ra là có mục đích hết cả. Mà cũng bình thường thôi, thầy đã ba hai tuổi, còn cô Giang cũng hai tám rồi. Trai chưa vợ, gái chưa chồng, có ý với nhau là điều hết sức bình thường.

Mọi người tủm tỉm, lòng cảm thấy vui lây với thầy. Riêng Ngọc Lam, niềm vui của cô xen lẫn bất ngờ, bởi ngay khi cả lớp đang rôm rả bàn về chuyến đi Bình Hưng sắp tới thì di động trong túi lại rung lên báo hiệu tin nhắn.

‘Tí nữa khoan ăn tối nhé, mình mời. Sẵn tiện kể cho bạn nghe một chuyện vui.’

Có vẻ hôm nay là một ngày mà theo như dân gian vẫn hay nói chính là ngày đại cát, bởi đầu ngày mà Ngọc Lam đã nhận nhiều tin tức tốt lành đến như vậy rồi.

Lần đầu tiên Ngọc Lam đến nhà ăn một mình vào giờ giải lao. Trước đây khi còn Ái Vy, cô cũng chỉ xuống đây vài lần vì bị nài nỉ, sau đó vì ngại đám đông mà chẳng bén mảng nơi này nữa. Sau hội trại, đúng là Ngọc Lam đã mạnh dạn hơn rất nhiều. Cô bắt đầu chủ động chào hỏi vài bạn cùng lớp ngồi gần mình, thi thoảng có bài tập không hiểu cũng nhờ người ta giải đáp mỗi khi Thư Hoàng vắng mặt. Tiếp xúc vài lần, Ngọc Lam dần cảm thấy mọi việc có lẽ không nghiêm trọng như cô đã nghĩ. Đến con ốc sên cũng chẳng thể nào ở mãi trong vỏ mà không di chuyển được.

Thật ra, cô đến đây là có chủ ý. Mục đích nhằm mua hai hộp sữa đậu nành được bán trong ngăn tủ lạnh kia, xem như một phần thưởng nhỏ cho thành tích lần này của Thư Hoàng. Nỗ lực của cậu cả lớp đều nhìn thấy, nhất là vào khoảng thời gian diễn tập chuẩn bị cho hội trại. Gương mặt cậu lúc đó hiện lên nét mệt mỏi, hốc mắt trũng sâu, quầng thâm rõ rệt. Để cân bằng giữa ba việc thi học kỳ, tham gia hội trại, thi cấp quốc gia, thật sự rất khó.

“Một mình bạn có thể uống hai hộp à?” Giọng nói phía sau đột ngột cắt ngang suy nghĩ của Ngọc Lam. Cô quay đầu lại, thấy Linh Đan đang cầm trong tay lon Coca tự khi nào.

“A… không phải, có một hộp là của Hoàng.” Ngọc Lam cười cười giải thích.

“Hoàng không thích đậu nành. Bạn mua cái này không chừng sẽ phải uống hết thật đó!” Linh Đan chớp chớp hàng mi, nhiệt tình lên tiếng nhắc nhở, mắt nhìn người trước mặt cực kỳ phức tạp.

Thư Hoàng không thích đậu nành? Ngọc Lam hồi tưởng lại lúc cả hai cùng đi đến quán tàu hũ mà cô chỉ đường. Rõ ràng tên đó ăn trông rất ngon miệng, chẳng có vẻ gì là không thích cả. Nhưng Linh Đan lại là bạn lâu năm của Thư Hoàng, không lý nào lại nói sai sự thật.

Rốt cuộc tên kiệm lời kia có thích đậu nành hay không? Sữa cũng đã lỡ mua rồi.

“Sao bạn lại nghĩ đến việc mua thứ này cho Hoàng vậy?” Linh Đan lộ vẻ tò mò, sự thân thiện chưa bao giờ rời khỏi khuôn mặt. Nhìn hộp sữa trong tay Ngọc Lam, tưởng tượng đến cảnh Thư Hoàng nhăn mặt từ chối, xem ra rất thú vị.

“À, Hoàng đạt giải ba kỳ thi quốc gia, nên mình mua xem như khích lệ bạn ấy. Vì trong lớp bạn ấy cũng hay giúp đỡ mình.” Cô thành thật. “Sẵn tiện, chúc mừng bạn cũng đã đạt giải. Mình có nghe chủ nhiệm nói.”

“Cảm ơn. Hoàng hơi cọc tính, đôi khi sẽ khiến người khác không vui. Nếu bạn ấy bắt nạt bạn, cứ đến tìm mình. Mình sẽ đòi công bằng cho bạn. Lần sau nên mua Coca, Hoàng thích món đó.”

Dứt lời, Linh Đan ngẩng cao đầu, cùng lon Coca trên tay rời khỏi nhà ăn. Nhìn theo bóng người vừa khuất, Ngọc Lam có phần ngưỡng mộ cô bạn thân của Thư Hoàng không chỉ vừa giỏi vừa dễ thương, đến cả dáng đi cũng toát lên vẻ gì đó hơn hẳn những bạn khác.

Nghĩ đến cuộc trò chuyện vừa nãy, Ngọc Lam quyết định cất hai hộp sữa vào hộc bàn, chưa có ý định đưa cho người ngồi sau. Với bản tính thắc mắc là phải hỏi, cô không kìm lòng được mà quay xuống:

“Bạn không thích đậu nành à?”

“Ân nói bạn biết à?” Thư Hoàng đưa mắt nhìn cô, bất chợt thấy trong hộc bàn của trước mặt có hai hộp gì đó trông rất giống Vinasoy mà Hoàng Ân hay mua vào mỗi tuần.

“Không phải. Vậy là bạn không thích đậu nành thật?” Nghe câu hỏi vừa rồi, Ngọc Lam chắc chắn lời của Linh Đan là đúng. “Vậy sao bạn lại đồng ý ăn tàu hũ khi tôi rủ những hai lần?”

Thật ra, Thư Hoàng cực kỳ, cực kỳ ghét đậu nành. Đây là điều mà Hoàng Ân lẫn Linh Đan đều biết. Thời gian còn ở cô nhi viện, bữa ăn hôm nào có tàu hũ thì hôm ấy cậu đều nhường thức ăn hết cho hai người bạn của mình, bản thân sẽ ăn cơm trắng với nước tương một cách ngon lành.

Vậy nhưng, câu nói chuẩn bị thốt ra từ miệng cậu lại như cú tự vả cho sự chán ghét món đậu nành của bản thân:

“… Không phải không thích, chỉ là không quen vị.”

“Thật không?” Ngọc Lam tròn mắt hỏi lại một lần nữa, đáp lại là cái gật đầu xác nhận từ phía người đối diện.

Chỉ chờ có vậy, khóe miệng cô cong lên, tay lôi ra từ trong hộc bàn hộp sữa đưa đến trước mặt Thư Hoàng.

“Phần thưởng cho giải ba.”

Khẽ nhìn lướt qua vật vừa được đặt trên bàn mình, Thư Hoàng thầm nghĩ suy đoán trong đầu nãy giờ đều hoàn toàn chính xác. Từ lúc thấy ngăn bàn của cô có hai hộp Vinasoy kèm theo câu hỏi liên quan đến đậu nành, cậu đã ngờ ngợ trong đó có một phần dành cho mình.

Sau khi cảm ơn Ngọc Lam, Thư Hoàng đem phần thưởng nhỏ kia cất vào hộc bàn. Tâm trạng vì vậy mà có chút lâng lâng tan chảy.

“Bạn thích Coca à?” Chợt nhớ đến lời nói trước khi đi của Linh Đan, cô lại chèn thêm một câu hỏi.

“Bạn đã gặp Đan à?”

Sau khi trở về từ nhà ăn thì xuất hiện những câu hỏi này, khả năng Linh Đan tiết lộ việc trên có vẻ cao hơn Hoàng Ân. Nếu vừa rồi Thư Hoàng trả lời thành thật, kẻ phiền phức ngốc nghếch kia không chừng sẽ giấu nhẹm mà uống hết cả hai hộp sữa. IQ không đến nỗi tồi, nhưng EQ con người Ngọc Lam lại ngấp ngưỡng ở mức chạm đất. Cậu chắc chắn như vậy.

Ngọc Lam không ngại ngần gật đầu, lên tiếng xác nhận: “Đúng. Bạn ấy nói bạn không thích đậu nành, nhưng khi đó tôi lỡ mua rồi. Nếu bạn không thích uống, tôi sẽ đem về nhà cho buổi tối.”

“Sau này những chuyện liên quan đến tôi, đừng nghe qua miệng người khác.” Thư Hoàng nhíu mày.

“Hỏi thì bạn sẽ trả lời tôi chắc?” Cô bĩu môi lườm mắt. Từ lúc biết tên này đến giờ, hỏi mười câu thì may ra chỉ nhận được ba câu có đáp án.

Vẻ mặt của Thư Hoàng trông có vẻ đăm chiêu suy nghĩ gì đó. Cuối cùng cũng lên tiếng:

“Không. Nhưng những gì tôi trả lời sẽ an toàn và mang tính xác minh hơn người thứ ba.”



Ngọc Lam rất đói bụng, vậy nhưng nhớ lời Hải An đã dặn, cô tuyệt nhiên chỉ dám uống nước cầm hơi. Chờ đến khi bóng dáng mái tóc xoăn nhẹ xuất hiện nơi bãi giữ xe, suy nghĩ tầm thường của một con người đang cồn cào bao tử nơi cô chính là: Được ăn rồi.

Không biết cậu bạn khác trường này có chuyện vui lớn đến mức nào mà hôm nay, thay vì ăn ở nhà ăn của trường, lại hào phóng mua hai hộp sủi cảo ngon nhất nhì con đường Hà Tôn Quyền đưa đến trước mặt Ngọc Lam, lại còn là phần đặc biệt nữa chứ.

“Chỗ này mắc lắm đó!” Cô nhìn mười viên sủi cảo to oách đựng trong hộp nhựa, phủ lên trên là vài cọng cải thảo. Mùi dầu mè phảng phất khi vừa mở hộp khiến cơn đói của Ngọc Lam như đạt đến cực hạn, không kìm được mà đưa muỗng múc một viên cho vào miệng.

Người ta có câu đắt xắt ra miếng, sự thật đúng là như vậy. Sủi cảo gần bảy mươi nghìn một phần mùi vị hẳn là khác biệt so với phần ba, bốn mươi nghìn mà cô hay ăn. Nhân bên trong là cá thác lác được quết chặt, kẹp giữa là thịt tôm rất dai và ngọt. Tất cả đều đã được ướp sơ qua lớp xì dầu, thật là thơm.

“Ngon không?” Trông thấy vẻ mặt hạnh phúc của người trước mặt khi tận hưởng đồ mà mình mua, Hải An trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Do đang bận nhai, Ngọc Lam chỉ có thể gật đầu, tay giơ lên ngón cái thay cho câu trả lời.

“Vậy…” Sau khi tiêu hóa xong viên sủi cảo, cô bắt đầu mở miệng. “Hôm nay bạn có chuyện vui gì vậy? Hình như còn là niềm vui rất lớn nữa?”

Hải An ngừng hẳn việc ăn, hít một hơi thật sâu, nhìn vào mắt Ngọc Lam, chậm rãi từng từ:

“Mình đạt giải nhì kỳ thi Hóa quốc gia.”

Vốn cậu dự định sẽ nói cho cô biết sớm hơn, nhưng khi chưa có kết quả thi thì không nên nói làm gì, nếu trượt lại chỉ tổ muối mặt. Lúc nhìn thấy tên mình trên trang web sở, Hải An mới tự tin mà đem chuyện này chia sẻ.

May mắn trong miệng Ngọc Lam hiện tại không ăn bất kỳ viên sủi cảo nào, nếu không chắc đã mắc nghẹn vì bất ngờ. Tin được không? Người hay than vãn với cô rằng Anh Văn là bộ môn khó nhằn, sợ rằng sẽ rớt tốt nghiệp nên mới phải luyện thi tại trường cô, đùng một phát lại là một thể loại không khác gì Thư Hoàng, thậm chí còn giải nhì nữa.

“Bạn nói thật?” Sợ mình nghe nhầm, hoặc người đối diện đang trêu chọc mình, Ngọc Lam hỏi lại lần nữa.

“Mình truy cập vào web sở cho bạn xem tên nhé?” Hải An nheo mắt. Biểu cảm hiện giờ của cô là điều cậu hoàn toàn có thể dự đoán được.

Ngọc Lam cảm thấy xung quanh cô toàn những quái vật ẩn mình, chỉ có bản thân là ngu ngốc chẳng biết gì. Đáng lẽ hôm Thư Hoàng đi thi, Hải An cũng nghỉ vào ngày hôm đó thì nên đặt ra dấu chấm hỏi rồi. Làm gì lại có chuyện trùng hợp đặc biệt đến như vậy chứ? Cả hôm nói với cô về tác dụng của hormone Serotonin nữa, đó đâu phải kiến thức dành cho học sinh phổ thông.

“Chân nhân bất lộ tướng, lộ tướng bất chân nhân. Gia Cát Lượng nói đúng là không sai.” Cô lườm người trước mặt, ra vẻ hờn dỗi vì đã che giấu mình khoảng thời gian lâu đến vậy.

“Vậy bạn muốn mình chuộc lỗi như thế nào?”

“Đùa thôi. Thật ra lớp mình cũng có người đạt giải ba kỳ thi quốc gia lần này. Coi như tất cả đều vui.” Ngọc Lam cười xòa. Hộp sủi cảo chỉ còn lại bốn viên dù hơi nóng vẫn chưa nguội đi là bao.

Sự vui vẻ của Hải An sau khi nghe cô tiết lộ về thành tích lớp bỗng có chút khựng lại, ánh mắt cậu trở nên đăm chiêu vài giây, sau đó mạnh dạn hỏi:

“Người bạn nói, có phải tên Thư Hoàng không?”

“Đúng Đúng. Sao bạn biết?” Ngọc Lam trố mắt ngạc nhiên.

“Bạn ấy thi chung phòng với mình. Cái hôm mà… hôm mà mình mua kem cho bạn, trước đó có thấy bạn ấy ở bãi giữ xe.” Hải An cố gắng tránh đề cập đến việc cô khóc, giải thích. Biết tin Thư Hoàng đạt giải ba, nghĩa là cậu vẫn có phần nhỉnh hơn, trong lòng không tránh khỏi cảm giác hả dạ.

Ngọc Lam “À!” lên một tiếng. Thì ra giữa người với người lại có nhiều sự hữu duyên kỳ lạ đến như vậy. Ánh mắt sáng rực của cô khi nghe đến tên của người bạn cùng lớp thật sự quá lộ liễu, lộ liễu đến nỗi dù Hải An có muốn vờ như không thấy cũng không được. Mà biểu hiện này, đối với cậu mà nói, giống như một sự gián tiếp dần đẩy tâm tư bản thân vào trạng thái lo lắng, hoang mang.

Nhất cự ly, nhì cường độ, không lẽ chưa bắt đầu trận chiến mà đã ngã ngũ rồi? Đây là điều Hải An không mong xảy ra.

“Bạn ấy có vẻ hơi ít nói.” Cậu giả vờ tò mò, trong lòng muốn biết nhiều hơn về con người này.

“Ừ. Tính tình bạn ấy là vậy, nhưng thật sự là một người rất tốt.” Ngọc Lam vừa nói vừa cười.

“Bạn dường như rất thân với bạn ấy?” Hải An hỏi câu này bằng một giọng dồn dập.

“Vậy à?” Cô tự thắc mắc chính mình. Thời gian quen biết với Thư Hoàng chưa lâu, nhưng hình như giữa hai người đã có với nhau kha khá kỷ niệm. Lúc vui nhất, lúc buồn nhất, lúc tuyệt vọng nhất, lúc lo lắng nhất… đều bị tên đó nhìn thấy.

Nghĩ đến những việc đã trải qua cùng tên kiệm lời kia, Ngọc Lam cười trong vô thức, không để ý Hải An với ánh mắt phủ đầy sương giá đang chăm chú nhìn mình.