Blue & Yellow (Xanh Lam Và Vàng)

Chương 30

Có vẻ bộ phim này đang nổi đình nổi đám tại các cụm rạp nên ai cũng hứng thú muốn xem, kể cả một người khô khan như tên kiệm lời trước mặt Ngọc Lam.

“Tôi nghe nói phim đó rất hay.” Cô gật gù nhận định.

“Xem rồi à?” Thư Hoàng nhướng mày.

“Không. Nghe xung quanh bàn tán là biết độ phủ sóng rộng rãi, chứng tỏ phải hay mới được nhiều người biết đến chứ.”

Phân tích rất hợp lý. Người nào đó khẽ “Ừm” một cái rồi lại rơi vào im lặng, dường như không hứng thú lắm với thể loại này.

Ngọc Lam muốn hỏi Thư Hoàng sẽ đi xem bộ phim kia với ai. Lý do tại sao đến chính cô cũng không biết, chỉ là thắc mắc này thật sự khiến cô khó chịu. Nhưng đây là việc riêng của người ta, vốn không có quyền gì để hỏi. Lỡ hắn chất vấn ngược lại cũng không biết phải trả lời như thế nào. Vậy là cô đành quay về vị trí của mình, thở dài một cách lặng lẽ.

“Tôi dư một vé.”

Giọng nói vừa rồi khiến Ngọc Lam trong vòng chưa đầy mười giây liền quay xuống, tâm trạng bỗng chốc hồi hộp như lúc chờ đợi điểm thi. Tuy cô đã có một dự đoán trong đầu, nhưng sợ bản thân hoang tưởng đành giả vờ như không hiểu:

“Ừ. Thì sao?”

“Vừa rồi nghe bạn kể, dường như rất muốn xem.”

“…Ừm.” Cô thật sự muốn xem, rất rất là muốn xem.

“Suất bảy giờ rưỡi tối nay đi được không?”

Hai mắt của Ngọc Lam đang bình thường bỗng mở to, rực sáng như ngọn đèn pha. Cô nhanh chóng lấy tay che miệng lại để người trước mặt không nhìn ra được nụ cười của mình, nhưng đuôi mắt đang cong lên kia đã tố cáo tất cả. Thư Hoàng trông thấy điều này, khóe miệng nhất thời động đậy, sau đó không biết vì lý do gì chợt cúi mặt nhìn quyển sách trên bàn.

Cái con người này, thay vì cười như vậy thì nên gật đầu để cậu còn biết đường mà tính chứ.

“Tôi tưởng bạn mua hai vé là vì đã có người đi cùng rồi?” Cố dặn bản thân đừng để lộ sự hân hoan, Ngọc Lam làm một việc vô ích chính là cắn chặt răng nhằm kìm lại khóe môi đang muốn cong lên của mình, thăm dò.

“Ân mua hai vé nhưng sau đó có việc nên cho tôi.” Cậu bình thản giải thích. “Vậy có đi không?”

“Đi! Đi chứ!” Cô không suy nghĩ mà gật đầu.

Vậy là Valentine đen đầu tiên trong đời của hai con người bắt đầu bằng việc đến rạp phim. Vì Hoàng Ân đã chọn địa điểm gần nhà, cho nên Thư Hoàng không quá mất thời gian để dò đường. Suất chiếu trên vé là bảy giờ ba mươi, hiện tại kim đồng hồ mới bảy giờ, vẫn còn kịp ăn một bữa trước khi bước vào rạp.

Nhắc đến ăn, dường như cả Ngọc Lam và Thư Hoàng đều chưa có gì bỏ bụng. Mà thời điểm này, chắc chắn là cơn đói đã đến gõ cửa bao tử hòng đòi nợ. Vậy là hai người tấp vào một quán bún gần rạp phim, tranh thủ đánh nhanh rút gọn.

Do Thư Hoàng đã mời vé xem phim, nên Ngọc Lam không thể nào mặt dày để cậu mua nước. Cô nhanh nhẩu gọi một phần bắp và hai phần nước ngọt, sau đó tiến vào khu vực rạp ổn định chỗ ngồi.

Vì là ngày lễ cho nên hầu như các dãy ghế đều chật kín người. May mắn Hoàng Ân đã đặt vé khu vực VIP cho nên không khó khăn lắm khi di chuyển. Sau một lúc mò mẫm trong bóng tối, cuối cùng bọn họ cũng tìm được số ghế trên vé đã ghi.

“Tôi chỉ gọi một phần thôi, vì họ bán nhiều sẽ ăn không hết được. Rất lãng phí.” Chìa phần bắp rang sang giữa hai ghế, cô giải thích. Thư Hoàng cũng không ý kiến gì, chỉ thuận tay bóc lấy một mẩu cho vào miệng.

Cả khán phòng chợt tắt hết đèn, cảnh tượng như bị cúp điện. Màn hình hiện lên vòng tròn đếm ngược ba, hai, một. Tiêu đề “Me Before You” được phóng to hết mức có thể, báo hiệu phim đã bắt đầu.

Thư Hoàng thừa nhận rằng bản thân không phải tuýp người lãng mạn và có tâm hồn bay bổng, cho nên thể loại này không khiến cậu hứng thú. Chỉ duy nhất một câu nói của nhân vật Louisa Clark khiến cậu phải nhìn chăm chăm vào màn hình không chớp mắt.

“I have become a whole new person because of you (Em đã trở thành một người hoàn toàn khác bởi vì anh).”

Trái với vẻ hờ hững của người ngồi cạnh, Ngọc Lam dường như chăm chú đến mức không cảm nhận được có một khoảnh khắc khi cô lấy bắp rang, bàn tay đã vô tình nắm lấy ngón tay út của Thư Hoàng cũng đang mò mẫm trong túi thức ăn thơm mùi bơ kia. Thư Hoàng có lẽ vì tôn trọng sự tập trung của cô cũng không lên tiếng nhắc nhở cho đến tận một phút.

Kết thúc phim, hầu hết cả rạp ai cũng cầm trên tay tờ khăn giấy bởi cái chết của nhân vật nam chính và mối tình đã ra hoa nhưng không thể nào kết trái cùng nữ chính. Đến cả Ngọc Lam cũng đầm đìa nước mắt, nói trong nghẹn ngào:

“Sau này tôi sẽ không xem những bộ phim có kết thúc đoản hậu nữa.”

“Không phải người ta hay nói những thứ dở dang luôn là những thứ đẹp nhất sao?” Thư Hoàng trông bộ dạng sụt sùi của cô, bất chợt hỏi.

“Thế thì tình yêu của tôi sau này không cần quá đẹp, chỉ cần đừng dở dang là được rồi.” Ngọc Lam chớp chớp đôi mắt đỏ nhìn cậu. Ánh đèn từ màn hình hắt ra không đủ sáng để cô có thể thấy rõ được biểu cảm người trước mặt. “Không cần phải có những kỷ niệm suốt đời không quên hay ly kỳ kịch tính như phim, chỉ cần ngày ngày đều có thể nhìn thấy mặt. Vậy là đã đủ lắm rồi.”

Cô chưa từng yêu, cho nên không biết cảm giác biệt ly người thương đau đớn ra sao. Nhưng chỉ xem phim thôi đã đủ khiến bản thân thấy nhói lòng khi chứng kiến cảnh kẻ ở người đi. Nếu sau này gặp được một nửa của mình, không mong tình cảm giữa hai người sâu đậm đến mức chết đi sống lại, chỉ mong cùng nhau lâu dài nhất có thể.

Nói trắng ra là, cô cực kỳ, cực kỳ sợ sự chia ly.

Thư Hoàng xém chút nữa là mỉm cười với suy nghĩ đơn giản của Ngọc Lam. Con người kia không chỉ lương thiện đến ngu ngốc, cả tình cảm cũng không mưu cầu nhiều cho bản thân. Chỉ cần mỗi ngày đều nhìn thấy mặt, vậy là đã đủ rồi?

Lần đầu trong đời, cậu nghe có người nói những lời này với mình.



Dường như ông trời cũng cảm động với kết thúc phim, cho nên khi hai chiếc xe vừa rời rạp không lâu liền lập tức hứng một trận nước mắt của thượng đế, toàn thân ướt như chuột lột. Mưa ngày một lớn, Thư Hoàng đề nghị Ngọc Lam ghé nhà mình để trú cho đến khi tạnh. Xét về địa lý, nhà cậu chính là nơi gần nhất có thể đến lúc này.

“Có được không? Kỳ lắm không?” Theo như Hoàng Ân từng nói thì nhà của Thư Hoàng chỉ bao gồm hai người với nhau. Đột ngột xuất hiện một người con gái như cô thì…

“Yên tâm. Ân và tôi dù không phải người tốt, ít ra cũng không đến mức biến thái.” Như đọc được suy nghĩ trên gương mặt Ngọc Lam, Thư Hoàng lên tiếng trấn an, dù câu nói này không có tác dụng cho lắm.

Ngọc Lam biết Hoàng Ân lẫn Thư Hoàng đều là người tử tế. Nếu có ý đồ thì đã bỏ qua nhiều cơ hội lắm rồi, huống hồ đúng là không thể trong tình trạng này mà đạp xe về nhà được.

Sau một hồi suy nghĩ, cô quyết định theo Thư Hoàng đến chung cư nơi mà cậu đang sống.

Không cần nói cũng biết Hoàng Ân trố mắt cỡ nào khi vừa mở cửa, thấy sau lưng Thư Hoàng là con nai vàng với dáng vẻ nhút nhát, cả hai đều ướt từ đầu đến chân. Anh nhanh chóng mời khách vào nhà, tìm một bộ quần áo rộng để Ngọc Lam thay tạm, lôi trong phòng ngủ ra một cái máy sấy cũ đã lâu không dùng, đưa cho cô sấy khô tóc. Sau khi lém lỉnh cười Thư Hoàng một cái liền xuống bếp pha ấm trà gừng rồi rót vào tách sứ, đẩy đến trước mặt Ngọc Lam, đon đả:

“Em cứ tự nhiên, đừng ngại. Mọi người đều quen biết nhau, hơn nữa ở đây ngoài tụi anh ra không có ai khác.”

“Cảm ơn anh.” Đón lấy tách trà từ Hoàng Ân, cô gật đầu, tâm trạng có phần thoải mái hơn sau câu nói, sau đó đảo mắt một vòng xem cách bày trí phòng. Không thể không dành tặng lời khen ngợi cho sự sạch sẽ và ngăn nắp của hai thanh niên này, dù không có bàn tay phụ nữ giúp đỡ.

Từng nghe có người nói: Nếu bạn biết thu xếp nơi ở riêng của bản thân một cách hợp lý, có nghĩa là bạn đã sẵn sàng để học cách sắp xếp cuộc đời mình. Xem ra cũng không sai.

Thư Hoàng sau khi phơi hai bộ đồng phục đẫm nước mưa lên sào, bản thân liền vào phòng tắm. Giây phút tiếng cửa đóng lại, Hoàng Ân lập tức bắt tay vào quá trình thăm dò con nai vàng trước mặt. Anh nở nụ cười niềm nở nhất có thể, nhỏ giọng:

“Hai đứa xem phim có vui không?”

“Phim hay lắm ạ! Cảm ơn anh vì tấm vé.” Ngọc Lam sực nhớ, ríu rít thể hiện thành ý.

Hoàng Ân nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt không còn chứa đựng ý cười, thay vào đó là sự nghiêm túc. Anh dường như nghĩ ngợi điều gì, cuối cùng nhìn sang cửa phòng tắm đang đóng rồi lại quay về với khuôn mặt ngơ ngác của Ngọc Lam.

“Bé nai vàng này…” Anh trầm giọng.

“Vâng?”

“Hoàng là một đứa khó gần, lắm lúc làm người bên cạnh tức điên. Có nhiều việc không tiện tiết lộ, nhưng anh chỉ muốn nói với em rằng nó thật sự là một người tốt. Lâu lắm rồi nó mới có một người bạn như em, nếu có nói gì khiến em không vui, đừng để tâm quá lâu.”

Hoàng Ân không biết từ khi nào, Thư Hoàng đối với anh quan trọng như người thân trong gia đình. Người khác có thể hiểu lầm cậu là một kẻ lầm lì vô cảm, nhưng anh biết tên nhóc cùng nhà không hề muốn người con gái này nhìn mình bằng ánh mắt đó. Mà bản tính thích nói ngược điều trái với suy nghĩ dường như đã ăn sâu vào máu, không thể bỏ được.

Ngọc Lam nghe những lời này, bản thân cũng cảm thấy đồng tình. Cô không hiểu hết được con người đó, nhưng một điều hoàn toàn có thể khẳng định, mỗi khi ở bên cạnh hắn đều xuất hiện một cảm giác an toàn. Đây là điều mà cô vẫn chưa tìm được ở ai khác ngoài Thư Hoàng, kể cả Hải An.

“Anh yên tâm. Em trước giờ luôn tin con người bạn ấy.” Khẽ gật đầu mỉm cười, Ngọc Lam nhận thấy tách trà gừng này bỗng dưng lại ấm quá đỗi.

Cạch!

Tiếng cửa mở thu hút sự chú ý của hai người. Thư Hoàng từ trong phòng tắm bước ra, lông mày hơi nhíu lại nhìn mái tóc rối trước mặt, xẵng giọng:

“Để đầu ướt vào buổi tối sẽ dễ bị rối loạn tiền đình.”

Ngọc Lam “A” lên một tiếng, chợt nhớ nãy giờ lo tán gẫu mà quên luôn việc sấy tóc. Được nhắc nhở, cô nhanh chóng đi về phía máy sấy đã được cắm sẵn điện, sấy khô phần tóc phía trước mái đầu. Mọi việc đều dễ dàng cho đến lúc loay hoay với những lọn tóc nằm gần ở gáy cổ. Thật là… trước giờ chẳng mấy khi sấy tóc vì toàn gội đầu buổi sáng. Hôm nay trời xui đất khiến thế nào lại mưa chứ!

“Có cần hỗ trợ không?” Thư Hoàng nhìn dáng vẻ lóng cóng của cô, nhất thời cảm thấy không vừa mắt mà lên tiếng.

“Có phiền không?” Ngọc Lam chớp hàng mi, vẻ mặt áy náy nhìn cậu. Trước mặt ân nhân đã từng cứu mình là Hoàng Ân, không nên thể hiện sự dày mặt làm gì.

“Làm như trước giờ bạn chưa từng phiền đến tôi ấy.” Người nào đấy nhướng mày bóc trần sự thật khiến cô trừng mắt, tay giật lấy chiếc máy sấy, nghiêm túc bật công tắc.

“Ngồi yên.”

Bàn tay Thư Hoàng luồn vào mái tóc dài đen huyền, tay còn lại cầm máy sấy lắc đều nơi cổ tay để không bị hỏng tóc. Sự tiếp xúc giữa năm ngón tay và da đầu của Ngọc Lam truyền đến dây thần kinh của cô cảm giác mãnh liệt khiến tim đập nhanh một cách khó hiểu, nhất thời giật mình.

“Nhiệt độ nóng quá hả?” Thấy biểu hiện kỳ lạ, Thư Hoàng lập tức chuyển công tắc về mức nhỏ nhất.

“… Có một chút.” Không để người phía sau nghĩ ngợi nhiều, Ngọc Lam tát nước theo mương, ậm ừ.

Lạ quá, gần đây cô cứ hay bị tình trạng trên, đặc biệt là khi ở gần tên kiệm lời này.

Nhìn hai kẻ trước mặt, Hoàng Ân rủa thầm trong lòng. Anh tự hỏi mình đã làm gì nên tội để rồi bị bắt phải chứng kiến cảnh tượng thân thiết của đôi trẻ này.



Hải An thẫn thờ nhìn quyển sách trước mặt. Thật ra cả buổi trời cậu vẫn chưa đọc được đến mười trang. Xung quanh là bốn người bạn thân cùng lớp với bốn chiếc laptop khác nhau đang trong trận đấu bạch kim của trò Liên Minh Huyền Thoại. Cả bọn đều đang tập trung ở thư viện trường.

“Bị gái từ chối đi chơi thôi mà? Không có người này thì còn người khác.” Nhìn gương mặt ủ rũ của bạn mình, một người trong nhóm động viên.

“Mày làm sao mà hiểu được. Người ta là đang yêu, đang yêu!” Một người khác nheo mắt, tay vẫn hoạt động liên tục trên bàn phím.

“Tao thấy thằng bạn kia tối đó cũng sốt sắng không kém An đâu, không chừng có đối thủ nha.” Người thứ ba trong nhóm lên tiếng.

“Đã thua về cự ly rồi, thì phải lấy cường độ bù vào chứ.” Người cuối cùng cũng góp giọng.

Hải An nhớ lại vẻ mặt Thư Hoàng tối hôm trước quán karaoke. Sự hớt hải hiện rõ trên gương mặt, nhịp thở gấp gáp như đã chạy rất nhanh, mồ hôi bịn rịn trên trán. Tất cả đều bộc lộ sự lo lắng dành cho người trong xe.

Quan trọng hơn là, nguyên nhân dẫn đến việc Ngọc Lam khóc nếu có liên quan đến tên đó, chứng tỏ giữa hai người đều có gì với nhau. Đây là điều khiến cậu băn khoăn, nhưng hoàn toàn không có chút lo sợ bản thân sẽ thất thế. Xét cho cùng, cậu so với hắn cũng có thể nói là tương đương. Trước khi Ngọc Lam lên tiếng chính thức, mọi thứ vẫn còn nước còn tát.

“Con gái thường thích thể loại bạn trai như thế nào?” Cậu buột miệng. Bốn cặp mắt kia lập tức bỏ dở trận đánh, mỗi người một câu.

“Đẹp trai. Nhà giàu. Học giỏi.”

“Tao thấy tụi con gái lớp mình toàn bàn đến hình ảnh giống mấy thằng trong truyện ngôn tình. Muốn gì thì làm đó, búng tay cái bóc liền gạo xay ra cám.”

“Kiểu bá đạo như hình ảnh của Tề Mặc trong Đạo Tình. Giới trẻ bây giờ thích lý tưởng hóa mà.” Một người trong nhóm là fan ruột của tiểu thuyết Trung Quốc cho hay.

“Mẹ! Thích thì nhích! Mưa dầm thấm đất, mày chưa nghe qua à? Quan trọng là phải mặt dày. Mặt! dày!”

Sau khi tổng hợp lại những ý kiến trên, rốt cuộc Hải An vẫn không thu được đáp án mình cần, bất lực đóng quyển sách trước mắt.

“Ê! Có điểm kỳ thi quốc gia trên web sở giáo dục rồi kìa! Năm nay có sớm hơn năm ngoái tận một tháng luôn.” Một người trong thư viện bỗng dưng hét lớn khiến tất cả chú ý.

“Có điểm thi rồi! An! Lên web kiếm xem mày đậu không?” Nhóm bốn người thi nhau giục Hải An, thậm chí còn nhiệt tình truy cập vào trang web sở, hối thúc cậu đọc số báo danh để tiện tra cứu.

Tại bảng điểm dành cho bộ môn Hóa, tên của Hải An chễm chệ nằm ở vị trí số hai, theo sau đó là Thư Hoàng.