Blue & Yellow (Xanh Lam Và Vàng)

Chương 32

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng. Mới đó mà đã cận kề ngày ba mươi tháng tư, đồng nghĩa với việc du lịch đảo Bình Hưng cũng sát nút đến nơi. Không cần nói, vẻ mặt mong chờ và háo hức hiện hữu trên gương mặt từng người, bao gồm hai lớp đã được đề cập trước đó.

Bây giờ chỉ mới mười một giờ bốn mươi phút khuya, nhưng thành viên của 12A1 và 12A2 đều đã có mặt đầy đủ tại bến xe khách. Theo như lịch trình thì mười hai giờ sẽ bắt đầu soát vé và lên xe, mười hai giờ mười phút xe tiến hành lăn bánh. Chủ nhiệm của hai lớp căn dặn mọi người tranh thủ hai mươi phút còn lại nhanh chóng giải quyết nỗi niềm riêng trước khi quá muộn. Vì hợp đồng là thuê xe du lịch bốn mươi lăm chỗ, nên mỗi lớp sẽ ngự trị trong một xe giường nằm. Tổng chuyến đi chỉ gói gọn trong hai xe để tiện theo dõi. Đến giờ, thầy Trần Phong và cô Trúc Giang lùa học sinh lên xe như lùa bầy cừu non vào chuồng. Tất cả nhanh chóng giành cho mình một chiếc giường. Xe bắt đầu rời bến, nhằm hướng về Khánh Hòa mà tăng tốc.

Sau gần tám tiếng, cuối cùng tất cả cũng dừng tại Bãi Kinh, sau đó đi tàu qua đảo. Lúc này, đồng hồ đã điểm tám giờ sáng.

Dù đã nghe cả lớp bàn luận về cảnh đẹp của hòn đảo này trước đó vài tuần, nhưng đến khi thấy tận mắt, Ngọc Lam mới nghĩ lời khen ngợi dành cho nơi cô vừa đặt chân đến thật sự không khoa trương tí nào. Ngọc Lam ngó qua cửa sổ tàu, nhìn lên cao mới thấy, xung quanh lúc này là những hòn đảo bao quanh trông vô cùng hùng vĩ. Ngó xuống mặt biển, cách đáy tàu gần hai mét vẫn có thể thấy được những sinh vật nhỏ dưới mực nước trong vắt màu xanh trời, thi thoảng bị mờ đi bởi từng đợt sóng đập vào mạn tàu. Xa xa là những chiếc thuyền thúng đang di chuyển bởi bàn tay thuần thục của người dân địa phương - những người mang trong mình hơi thở vương mùi nắng, gió và chút vị tanh đặc trưng của biển.

Không khí trong lành khiến Ngọc Lam cảm thấy tinh thần thư thái, khẽ đưa mắt quan sát lớp. Trên gương mặt mọi người cũng lộ ra biểu cảm hưng phấn không kém gì cô. Có người đưa tay xuống nước, cảm nhận sự lành lạnh truyền đến dây thần kinh. Có người giơ điện thoại ra chụp nhằm ghi lại khoảnh khắc này. Có người chỉ dán mắt vào từng đợt sóng thôi cũng đủ khiến bản thân thỏa mãn… Muôn vàn cách tận hưởng những niềm vui khác nhau, chẳng mấy chốc đã đến đảo.

Bình Hưng chỉ là một đảo nhỏ, nhưng thuộc dạng “nhỏ mà có võ” bởi khi vừa đặt chân lên bến, ấn tượng đầu ngoài vẻ sạch sẽ, Ngọc Lam còn thấy những hàng bán tôm hùm bày ra trước mắt san sát nhau. Thầy Trần Phong tranh thủ chia sẻ kiến thức cho đám học trò rằng người dân trên đảo sống chủ yếu bằng nghề khai thác thủy sản, đặc biệt là nuôi loại tôm này.

“Giá một kilogram chắc là phải hơn cả tuần tiêu vặt của mình.” Tổ trưởng tổ ba nuốt nước bọt, ánh mắt thèm thuồng. Khi được cô Trúc Giang thông báo bữa trưa hôm nay sẽ có món tôm hùm nướng, vẻ thèm thuồng kia như được thả phanh, chỉ còn thiếu điều khắc ba chữ “Tôi muốn ăn” lên trên mặt.

Sau nửa tiếng hoàn tất thủ tục nhận phòng tại nhà nghỉ đã đặt trước đó nửa tháng, đoàn người theo lịch trình thuê tàu đến một quán ăn kết thành bè nằm lênh đênh giữa biển. Lần lượt các món đặc sản được bày lên: Tôm hùm nướng, cầu gai chưng trứng, bánh căn mực, cháo bào ngư, cá kình sốt chua ngọt và những đồ ăn vặt linh tinh khác. Tiếng xuýt xoa của những cái miệng đang mong đợi được nếm thử khiến hai vị giáo viên nhìn nhau cười vui vẻ. Đến khi món đã được dọn lên đầy đủ, thầy Trần Phong hô to hai chữ “Động đũa”, thì cảnh tượng cứ như tái hiện lại nạn đói năm 1945, càn quét một cách triệt để đến từng sợi râu tôm.

Ngọc Lam cách rất xa đĩa tôm hùm bởi chọn ngồi ở mép bàn, cô nuốt nước bọt liên tục vì tiếc. Chưa đầy mười giây, trong chiếc đĩa chỉ còn sót lại vài cái vỏ tôm do người nào đấy lột bỏ vào.

Chậm tay hơn người ta, lại ngồi xa hơn người ta, đành ăn cầu gai thôi! Sau vài phút tự nhủ, cô ngậm ngùi cầm lấy cục cầu gai trước mặt. Vậy nhưng, khi vừa động tay vào, thì chiếc đũa của Thư Hoàng đã nhanh hơn một bước hất ngón tay Ngọc Lam ra, sau đó hiển nhiên đoạt nó ngay trước mắt cô. Cuối cùng, vờ như không thấy vẻ thảng thốt của người đối diện, kẻ cướp đoạt tráo trở kia thong thả cho một muỗng vào miệng.

“Tôi gắp trước mà…” Ngọc Lam trừng mắt một cách bất lực. Trong đĩa rõ ràng còn rất nhiều, sao tên này cứ canh me trúng thứ mà cô đụng đến thế.

“Tôi thích cái này. Đổi đi!” Người nào đó vô cùng biết điều, sau khi cướp món cầu gai chưng trứng đi, liền để một con tôm hùm nướng vào đó thay thế. Thật ra Thư Hoàng cũng không có cơ hội lấy kịp tôm ở cự ly xa như vậy, tất cả là nhờ thầy Trần Phong đã gắp qua, xem như thưởng cho thành tích vừa rồi.

Không cần nói cũng biết Ngọc Lam cực kỳ hài lòng với sự trao đổi này. Cô nhanh chóng lấy lại vẻ đắc ý, lột vỏ tôm trong tíc tắc, chấm một ít muối tiêu chanh rồi cắn một cái. Trời ơi! Nó mới tuyệt làm sao.

Cả Ngọc Lam lẫn Thư Hoàng đều chọn ngồi phía ngoài cùng nơi chiếc bàn hình chữ nhật có sức chứa gần cả trăm người, nghĩa là những gì vừa diễn ra giữa cả hai hoàn toàn không lọt vào tầm nhìn những người khác, nếu họ không chú ý. Dĩ nhiên, xung quanh chúng ta luôn có ít nhất một hoặc hai người vô tình liếc qua như một sự ngẫu nhiên. Đối với Mỹ Linh và Linh Đan, chắc chắn là không nằm trong trường hợp “vô tình nhìn thấy”, bởi hai đôi mắt ấy đã đặt móc neo vào vị trí cuối bàn từ trước khi bắt đầu khai tiệc.



Trở về nhà nghỉ sau bữa ăn, tất cả sẽ nghỉ ngơi khoảng hai tiếng nhằm chuẩn bị quần áo, bảo hộ làn da các kiểu để sẵn sàng cho hoạt động tắm biển. Đã gọi là đi biển thì làm sao có thể bỏ qua tiết mục này được chứ.

Vậy nhưng, Ngọc Lam chính là một ngoại lệ. Cô thoa kem chống nắng, đi dọc bờ cát trắng và nhặt vỏ sò, vỏ ốc rồi nhìn chúng một cách vui vẻ. Trông thấy bạn cùng lớp đang gọi mình í ới cùng xuống tắm, Ngọc Lam chỉ cười cười rồi lắc đầu, đi về phía biển sâu hơn một chút, sâu đến độ sóng biển ập vào gần đến đầu gối. Cuối cùng, khi nắng trở nên gay gắt hơn, Ngọc Lam quyết định quay về ghế ngồi, tình nguyện làm nhiệm vụ cao cả: Giữ đồ cho mọi người chung với Thư Hoàng.

“Sao bạn không xuống biển với lớp?” Cô đội cái nón lát lên đầu, quay sang hỏi nam sinh từ đầu buổi đến giờ không có ý định hòa mình vào dòng nước.

“Chẳng có gì thú vị.” Đôi mắt phượng nheo lại do ánh nắng mặt trời phản chiếu xuống nước tạo nên những đốm sáng trông rất chói, miệng lười biếng trả lời. “Còn bạn?”

“Ngày nhỏ tôi theo gia đình đi tắm biển, bị sóng đánh ra xa bờ suýt thì chết đuối. Sau lần đó tôi không dám xuống biển nữa, cảm giác lúc đó cứ ám ảnh.” Ngọc Lam phóng ánh nhìn đến đường tiếp giáp giữa trời và biển, cất giọng chậm rãi, tâm trí hồi tưởng lại sự kiện hãi hùng khi đó.

Thư Hoàng không hỏi thêm bất cứ điều gì. Cậu thu quang cảnh trước mặt trong con ngươi nhỏ bé của mình, lòng nghĩ ngợi những chuyện vẩn vơ.

Sợi dây xích của quá khứ, hóa ra có sức nặng đến mức đè nát sự can đảm của một người.

Chợt từ phía xa, một dáng người nhỏ bé đang đi về phía cả hai, không ai khác chính là Linh Đan.

“Ủa, hai người không xuống biển hả?” Lắc lắc mái tóc ướt của mình, Linh Đan hỏi. Đáp lại là hai cái lắc đầu giao lưu từ người đối diện.

“Mình sẽ ở đây giữ đồ cho mọi người.” Ngọc Lam nói.

Ý kiến này có vẻ không tồi, Linh Đan gật đầu tán thành, sau đó quay sang Thư Hoàng. Bàn tay nắm lấy tay áo cậu mà kéo, nhẹ giọng: “Hoàng ra chơi cùng mọi người nhé. Thi thoảng hai lớp mới có dịp đi chung với nhau để thắt chặt tình đoàn kết mà. Mình nói đúng không Lam?”

Người bị nhắc tên sau khi chưng hửng vài giây liền “Ừm” một cái đồng tình. Mục đích của chuyến du lịch lần này đúng như Linh Đan đã nói, chính là để 12A1 và 12A2 đã thân lại càng thân. Nhưng trông thái độ này, cả lần hai người nói chuyện riêng với nhau hôm hội trại nữa. Ngọc Lam chợt phát hiện, cô bạn lớp bên và Mỹ Linh, về việc liên quan đến Thư Hoàng có đến bảy phần tương đồng.

Nếu ví sự nhõng nhẽo của phái nữ là một trong những vũ khí chết người chỉ xếp sau nước mắt, thì ý chí của Thư Hoàng lại vững chắc như một chiếc khiên. Cậu chớp mắt vài cái, giọng đầy kiên nhẫn:

“Đan ra với lớp đi. Mình hơi say nắng, muốn ngồi nghỉ thôi.”

Đến sức khỏe cũng bị lôi ra làm lý do, Linh Đan dĩ nhiên không thể mè nheo mà níu áo người kia thêm. Cô bèn ngồi xuống chiếc ghế kế bên Thư Hoàng, chân duỗi dài, bình tĩnh đáp:

“Mình cũng muốn nghỉ trong đây một chút vì trời nắng.”

Vậy là, hình ảnh một nam bị kẹp giữa hai cô gái nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người gần đó. Nhưng trừ Ngọc Lam ra, hai kẻ còn lại đều ai không bận tâm. Thấy sự im ắng có phần khiến không khí gượng gạo, Linh Đan mở lời với người bên cạnh:

“Hoàng, hôm nào tụi mình lại đi siêu thị, mở tiệc cùng Ân ăn mừng việc đạt giải đi.”

“Cũng được.” Nhắc đến chuyện này, tâm tình Thư Hoàng có chút cao hứng liền đồng ý.

“Làm những món Hoàng và Ân thích ha?” Cô mỉm cười, cố ý nói to. Chủ đích của hành động này chính là muốn cho người còn lại cũng nghe được.

Bằng chất giọng nhàn nhạt, chữ “Được” cất lên không có tí cảm xúc hân hoan hoặc mong đợi từ miệng của một kẻ hết sức kiệm lời. Sau đó, dường như bản thân nhớ ra chiếc ghế bên cạnh nãy giờ hầu như không lên tiếng dù chỉ là âm thanh ừ hử, bèn quay mặt sang hỏi:

“Bạn đi không?”

Ngọc Lam đang trong tâm trạng lạc lõng vì cuộc nói chuyện dường như không dành cho mình, đột ngột được hỏi đến liền “Hả” một tiếng.

“Tôi hỏi là bạn muốn qua nhà tôi tổ chức ăn mừng không, Ân mấy ngày nay cũng hay nhắc bạn.” Thư Hoàng lặp lại, vế sau được cậu thêm thắt vào. Vốn Hoàng Ân chỉ nghĩ đến Linh Đan thôi là đã hết thời gian, làm gì còn tâm trí nhắc đến tên một người con gái khác. Lý do cho sự thêm thắt này chính là để con nai vàng nhút nhát kia không cảm thấy ngại mà đồng ý đến thôi.

Ngọc Lam không khỏi bất ngờ bởi lời mời mang tính ngẫu hứng này. Nghe Hoàng Ân thường nhắc tên mình, cô có chút vui vẻ trong lòng. Nhưng kế hoạch này ban đầu không nghĩ đến sẽ có thêm mình, chỉ bao gồm ba người từng chơi thân với nhau. Nếu cô mặt dày nhận lời, có phải là kỳ cục lắm không? Nghĩ vậy, Ngọc Lam ra sức nói giảm nói tránh:

“Tôi sẽ chờ chầu liên hoan của bạn với lớp sau.”

Giây phút đưa ra quyết định, sắc mặt đang u ám của Linh Đan trở nên sáng bừng hẳn. Biểu cảm đó không may vô tình lọt vào mắt cô, khiến bản thân Ngọc Lam cảm thấy dự đoán về người Linh Đan đã từng kể trên sân thượng và người mà Mỹ Linh theo đuổi có lẽ là một.

Cảm giác thắt ngực lại bỗng dưng xuất hiện, Ngọc Lam nghĩ bản thân nên ngâm mình dưới biển để bình tĩnh lại, hy vọng cái lạnh của nước sẽ giúp cô xóa tan sự khó chịu này. Vậy là cô đứng dậy, cười cười:

“Hai người ở lại nhé, mình ra ngoài kia.”

“Không phải khi nãy bạn nói sẽ không xuống nước sao?” Thư Hoàng lập tức nảy lên thắc mắc, đôi mày hơi cau lại.

“Tôi đổi ý rồi. Trời bắt đầu nóng lên, ra đó là hợp lý nhất.” Không đợi tên trước mặt kịp phản ứng, Ngọc Lam đi nhanh về phía biển.

12A2 thấy bóng dáng cô tiến đến liền nhanh chóng vây lấy, bắt cô tham gia đủ thứ trò. Đắp cát lên người, nâng cô lên rồi quăng xuống biển, bịt mắt bắt dê dưới nước. Sự khó chịu cũng theo đó mà tan đi.

Đôi mắt phượng trên bờ dõi theo, thấy con ốc sên ngày nào đang dần thoát khỏi lớp vỏ và chầm chậm tiến về phía trước, vô thức động đậy khóe môi. Cậu cũng muốn ra đó, nhưng nếu vậy thì nhiệm vụ giữ đồ còn biết giao cho ai, đành yên vị ngắm biển như dự định ban đầu.

Linh Đan thấy người cạnh mình lại rơi vào trạng thái im lặng, cô bất giác nảy sinh một thứ cảm xúc mãn nguyện. Nếu Thư Hoàng cũng ra đó, trong lòng cô không biết sẽ nổi lên bao nhiêu giông bão bởi những ngờ vực đang dần nhen nhóm. Cậu không nhận ra tình cảm của cô cũng được, không thích cô cũng được, miễn là đừng trao trái tim mình cho người con gái khác. Tất cả còn lại, lạnh lùng cũng không sao, né tránh cũng không sao, cô đều có thể chịu đựng. Linh Đan biết, đây gọi là cảm giác của sự chiếm hữu. Nhưng trong vấn đề này, hầu hết mọi người đều ích kỷ mà, không phải sao?

Suy nghĩ như vậy, cô nghiễm nhiên cho rằng quan niệm của mình về tình cảm hoàn toàn không quá đáng chút nào.

Kết thúc thời gian tắm biển cũng đã gần bốn giờ, mọi người tập trung lên tàu để về đảo, chuẩn bị cho buổi tối. Vì bãi biển cách đảo khoảng gần hai mươi phút hành trình, cho nên Ngọc Lam thay vì ngồi yên một chỗ lại có hứng thú lên boong tàu tầng hai ngắm mọi thứ từ góc nhìn trên cao, trong khi Thư Hoàng lại chuộng ngồi ở tầng trệt bởi khả năng say tàu cực kỳ cao.

Sau khi đếm đủ số lượng, tàu bắt đầu khởi hành, lướt qua muôn trùng con sóng nhỏ. Ngọc Lam nhìn phía mũi tàu, đầu liên tưởng đến hình ảnh Jack và Rose trong phim Titanic, cảm thấy có chút bùi ngùi. Nhìn một vòng xung quanh, dường như mọi người ngại lên cao nên chỉ dừng ở tầng một để ngắm cảnh. Lác đác không đến năm người ở boong tàu tầng hai, mà Ngọc Lam là một trong số đó.

Ngắm cảnh mãi cũng chán, cô quyết định đi một vòng tầng hai để tham quan. Chuyện vốn sẽ chẳng có gì nếu không chạm mặt Mỹ Linh.

Mỹ Linh với vẻ mặt thẫn thờ, nhìn xuống biển với ánh mắt xa xăm. Từ hôm xin vắng đến giờ, biểu hiện lẫn thái độ của cô vô cùng kỳ lạ. Nhớ đến việc lớp trưởng đã gọi taxi giúp mình về nhà ở quán karaoke, Ngọc Lam liền tiến đến gần chào hỏi với nét thân thiện. Nhưng đối với tâm trạng một cô gái bị từ chối tình cảm mà nguyên nhân phần lớn là do kẻ trước mặt thì lại cảm thấy nét thân thiện kia trông vô cùng chướng mắt.

“Mình xuống dưới tầng một cùng mọi người nhé? Ở đây hơi buồn.” Mỹ Linh giả lả, đáy mắt chứa đựng nét thù hằn.

“Được chứ!” Ngọc Lam cười. Cuối cùng thì sau tất cả, cô và lớp trưởng cũng đã có thể nói chuyện với nhau. Vậy là cả hai tiến về phía cầu thang, cô được nhường đi trước, trong lòng Ngọc Lam đối với Mỹ Linh lại có thêm một điểm cộng.

Giây phút cô vừa bước chân xuống được một bậc, có nằm mơ cả nghìn lần thì hẳn Ngọc Lam cũng không thể nào tưởng tượng ra được từ sau lưng, một bàn tay đẩy mạnh cô về phía trước. Và vì cầu thang này xây dựng theo cấu trúc đường cong, nên Ngọc Lam chẳng mấy chốc đã cách mặt biển rất gần. Trước khi hòa mình vào dòng nước giá lạnh, cô chỉ kịp nghe tiếng Mỹ Linh kêu lên thất thanh:

“Lam!”