Tuyệt thực vô dụng thôi.
Không phải vì vốn dĩ Yêu Nguyệt không để tâm đến ta, mà là bởi ta không thể chịu đói thêm nữa.
Dạo gần đây luôn có nhân sĩ võ lâm tới thăm, ngày nào nàng cũng vô cùng bận rộn ở tiền viện. Kẻ chống lưng cho tiệm cơm nọ cũng tới, ta nghe đâu đó là người nhà quận vương hay quốc công gì đó, vương gia họ Lý nhà cách vách cũng phái người ghé hỏi thăm sức khỏe ta, đến tận bây giờ ta mới biết việc ói mửa trong một quán ăn lại có thể có tầm ảnh hưởng to tát đến như vậy, tuy nhiên, Yêu Nguyệt đã dùng hình thức thô bạo để đuổi tất cả bọn họ đi, hơn nữa chỉ mới đuổi một tốp mà sau này không còn ai dám lại cửa nữa.
Ngày thứ tư, ta nhịn không nổi bèn tự động giải trừ tuyệt thực, đêm đó Yêu Nguyệt còn đến ăn cùng ta, lại còn gắp cho ta món mà ta ưa thích.
Một hôm, Yêu Nguyệt tới, ném cho ta một chiếc mặt nạ, "Yến Nam Thiên đã tỉnh, ta sai người đưa hắn tới kế cận hang Kẻ Xấu, chúng ta đi dẫn Giang Tiểu Ngư tìm hắn."
Yến Nam Thiên tỉnh rồi? Yến Nam Thiên đã tỉnh sớm hơn so với nguyên tác, chẳng lẽ vì y thuật của Dương Lỗi xịn hơn Vạn Xuân Lưu sao? Nhớ đến Dương Lỗi, ta lại nhớ luôn cả việc anh chàng đã hạ độc ta tới hai lần, bèn hỏi Yêu Nguyệt, "Sao Vạn Xuân Lưu lại phải hạ độc ta một lần nữa?" Mà rõ ràng ban đầu anh ta còn không muốn động thủ với ta.
Yêu Nguyệt liếc ta một cái, đáp, "Tâm tư của loại tiểu nhân thì người thường sao có thể suy đoán?"
Ta còn muốn hỏi tiếp, song ánh mắt Yêu Nguyệt đã dần dà có chút giận dữ, vậy nên ta thức thời ngậm miệng.
Thông qua Giang Tiểu Ngư, ta nghĩ tới Vô Khuyết, lúc bị đuổi đi, Yêu Nguyệt không cho ta ghé thăm thằng bé, ta liền nhờ Tử Kinh hai lần mang đồ sang cho nó, Vô Khuyết cũng từng viết một bức thư gửi ta, bảo thằng bé vẫn ổn, Yêu Nguyệt để hoa nô sở hữu võ công cao nhất trong cung dạy học cho nó, nó học cũng khá, còn bảo thêm, hình như Giang Nam rất lắm côn trùng, dặn ta phải cẩn thận.
Không biết giờ này Vô Khuyết sao rồi.
Cả hai bọn ta đều không còn ở cung Di Hoa, không biết thằng bé có còn phải chịu sự huấn luyện nghiêm khắc như trước hay không, cũng không biết nó có ăn nhiều cơm hay không, buổi tối có mơ thấy ác mộng hay không.
Có điều Yêu Nguyệt muốn đợi tới thời điểm thằng bé quyết đấu với Giang Tiểu Ngư nên chắc sẽ không bạc đãi nó đâu.
Nhắc đến quyết đấu... ta nhìn Yêu Nguyệt một cái, tính cách của nàng đã thay đổi rất nhiều, song vẫn không có nghĩa là ảnh hưởng tới từ Giang Phong với nàng đã tiêu tán? Nàng... đã có thể buông bỏ thù hận hay chưa? Liệu Vô Khuyết và Tiểu Ngư Nhi có thể tránh trận quyết đấu hay không? Mặc dù trong bản gốc, Tiểu Ngư Nhi sẽ biết được chân tướng thông qua cái chết giả, song ta đã chuyển kiếp tới đây, Vạn Xuân Lưu cũng đã chết, không biết liệu sẽ có thay đổi nào không...
Ai dà, rõ ràng mong muốn hai đời của ta chỉ là sống an lành chứ đâu có muốn bị cuốn vào vòng xoáy phức tạp nhường này đâu...
"Than thở cái gì? Nhớ tới ai à?" Thanh âm sắc bén của Yêu Nguyệt đột nhiên chen vào, cắt đứt nỗi niềm của ta.
Ta vội lắc đầu, "Nghĩ đến tỷ tỷ..." Nhận ra lời này có chút kỳ quặc, ta lại hấp tấp bảo, "Tỷ tỷ... gần đây tỷ ăn có ngon miệng hay không?"
Yêu Nguyệt nhìn ta bằng ánh mắt khá là sâu xa, "Ta ăn có ngon hay không, chẳng lẽ ngươi không biết?"
Ôi chao... Dạo này bọn ta hay ăn chung, bữa nào ta cũng gắp cho Yêu Nguyệt rất nhiều món nàng không thích ăn.
Ta thay y phục xong đeo mặt nạ, Yêu Nguyệt vẫn diện toàn thân vàng đất như cũ, chúng ta đi đêm, sáng thì nghỉ cho nên mấy ngày sau mới đến động Kẻ Xấu.
Yêu Nguyệt đặt Yến Nam Thiên vào một hang núi, lúc chúng ta đến nơi thì đã không trông thấy ông ta đâu nữa rồi.
Bọn ta dùng linh giác thăm dò một lúc xong cùng tiến về phía một ngọn đồi sát cạnh.
Võ công của Yến Nam Thiên không hề kém, dù ông ta đã tàn tật thì nhất định vẫn có thể đột phá, chúng ta không dám đến quá gần mà chỉ đứng nhìn từ xa, thấy hai bóng người một nhỏ một lớn ở trên đồi, người nhỏ thì đang tập luyện, người lớn đứng chỉ điểm.
Luyện đến khi trời về chiều, Yến Nam Thiên hỏi Tiểu Ngư Nhi rằng có muốn cùng ông ta rời đi hay không, Tiểu Ngư Nhi từ chối. Yến Nam Thiên bảo ông ta sẽ ở lại thị trấn gần đó, còn dặn Tiểu Ngư Nhi ban đêm nhớ lên đồi tìm ông ta. Tiểu Ngư Nhi vui vẻ đồng ý.
Yến Nam Thiên để Tiểu Ngư Nhi trở về trước, còn mình thì ngồi tĩnh tọa một hồi rồi mới xoay người hướng về phía khác.
Chờ Yến Nam Thiên xa khuất bóng, Yêu Nguyệt đột ngột hỏi ta, "Tinh Nhi, ngươi có thấy rõ chiêu thức của hắn hay không?"
Ta dám chắc rằng nàng muốn biết võ công Yến Nam Thiên dạy Giang Tiểu Ngư đã nằm ở giai đoạn nào để về dạy Vô Khuyết cho nên không dám nói nhảm, lập tức luyện lại hết một lượt những chiêu thức ban nãy - trí nhớ ta tốt, chỉ nhìn một lần là nhớ mà.
Yêu Nguyệt bảo, "Ngươi thử với ta một chút đi." Vừa dứt lời, nàng đã ra chiêu, "Vạn vật quy trần," Ta dùng chiêu thức của Yến Nam Thiên để hóa giải. Yêu Nguyệt lại giành trước một bước, ta nhất thời không biết nên dùng chiêu gì, nàng phải hơi chậm lại, ta mới tranh thủ nghĩ ra chiêu hóa giải.
Cứ thế mãi, ta phát hiện ra thứ võ công Yến Nam Thiên dạy đêm qua tương khắc với bộ chưởng pháp 'Đạp tuyết tầm mai' của cung Di Hoa.
Yêu Nguyệt không vui, dọc đường trầm mặc.
Ta nhớ lại mấy quyển tiểu thuyết của Kim Dung trước kia từng đọc, phàm là tương khắc võ công thì khi phối hợp lại nhất định sẽ không chê vào đâu được bèn bảo Yêu Nguyệt, "Tỷ tỷ, chúng ta cùng tập luyện đi, tỷ thấy thế nào?"
Mắt Yêu Nguyệt sáng lên.
Nàng dùng 'Đạp tuyết tầm mai', ta xài chiêu thức của Yến Nam Thiên, hai người chúng ta cùng phối hợp, thêm cả chiêu thức bổ sung, quả nhiên uy lực thăng tiến không ít.
Hiếm lắm Yêu Nguyệt mới khen ta một câu, "Tinh Nhi, ngươi thế mà cũng có chút thông minh."
Ta bật cười tự đắc. Yêu Nguyệt cười huých ta một cái rồi phi thân bay đi.
Trời sáng thì chúng ta nằm ngủ bên nhau. Hình như Yêu Nguyệt đang mơ, nàng cứ lật tới lật lui, ta bị đánh thức, ở đây thì sáng như ban ngày, ta thấy gò má của nàng được ánh mặt trời sưởi ấm, giai nhân diễm lệ khả ái như thế, ta lại không nảy sinh một chút sợ hãi nào mà chỉ cảm thấy hết sức mệt mỏi. Giống như thể ta là một con chim nhỏ đã thuần dưỡng với đôi cánh tàn phế, không dám xa rời vị chủ nhân của mình, ta... sợ tương lai.
Đến tối, chúng ta tới một hang núi ở kế cận. Ta mang theo một bọc lớn đựng bánh ngọt, Yêu Nguyệt ngầm cho phép ta hành động, trong lúc chờ đợi, ta còn thuận tay bốc hai miếng lên ăn.
Giờ Tý, Tiểu Ngư Nhi và Yến Nam Thiên cùng đi đến.
Không hàn huyên, Tiểu Ngư Nhi dứt khoát biểu diễn một lượt những chiêu thức thằng bé được học hôm qua. Thiên phú của nó tốt lắm, ngoại trừ tuổi nhỏ nên một số chiêu không thể vận toàn lực, còn lại thì tất cả cơ hồ không hề sai một li.
Yến Nam Thiên vô cùng hài lòng, ông ta lại chỉ dạy thêm, rồi lại dạy một bộ chưởng pháp.
Yêu Nguyệt siết chặt nắm đấm, tất cả chúng ta đều nhận ra, bộ chưởng pháp này là một bộ công pháp hoàn toàn tương khắc với bộ chưởng pháp của cung Di Hoa.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, ta và Yêu Nguyệt lại cùng tập luyện từng chiêu một, trừ việc phối hợp hai bộ chưởng pháp ra, bọn ta còn đặc biệt suy nghĩ cách hóa giải võ công của Yến Nam Thiên.
Yêu Nguyệt ghi lại toàn bộ phương pháp hóa giải vào trang giấy.
Ta không biết nữa, Vô Khuyết bị Tiểu Ngư Nhi giết hay Tiểu Ngư Nhi bị Vô Khuyết giết, dù là bên nào cũng khiến ta khổ sở, cho nên thời điểm ta nhìn Yêu Nguyệt viết xong sai người đưa về cung Di Hoa dạy cho Vô Khuyết, ta đã không làm gì.
Chúng ta ở đây, quan sát Yến Nam Thiên dạy Tiểu Ngư Nhi trong ba tháng.
Sau ba tháng, Yến Nam Thiên nói Giang Tiểu Ngư đã học đủ rồi, còn dư lại một vài thứ ông ta muốn thằng bé từ từ lĩnh ngộ, còn ông ta phải đi Giang Nam một chuyến, dặn Giang Tiểu Ngư phải luyện công sao cho thật giỏi.
Tiểu Ngư Nhi gật đầu đồng ý trông như một người đã trưởng thành.
Yến Nam Thiên quay trở về thị trấn.
Yêu Nguyệt quyết định phải tiếp tục theo dõi Yến Nam Thiên, nàng không hỏi xem ta có muốn đi hay không, chỉ sai người chuẩn bị hành lý cho ta.
Ta biết đây là một loại mệnh lệnh, cũng không phản kháng.
Theo dõi loại nhân vật có cấp bậc như Yến Nam Thiên, chúng ta không thể nhàn nhã mang theo tùy tùng như trước kia, bọn ta mỗi người gói một ít hành lý, ta vẫn luôn giữ túi đồ ta mang từ khi rời khỏi cung Di Hoa bên mình nên chuẩn bị rất nhanh, Yêu Nguyệt thấy ta nhét ngân phiếu và giấy tờ nhà đất vào trong ngực, mỉm cười tủm tỉm, "Có thể xem Tinh Nhi là tài chủ rồi, có vẻ như ta không cần thiết phải mang tiền theo nữa."
... Việc tỷ nhớ ra ngoài cũng cần mang theo tiền đã làm ta cảm động lắm rồi...
Chúng ta phái mười lăm người bám theo Yến Nam Thiên từ xa, ông ta vừa rời khỏi thị trấn, chúng ta đã biết, xách bọc hành lý lên, khinh công xuất phát.
Yêu Nguyệt mặc lại trang phục vàng đất, mang theo mặt nạ khắc rồng màu vàng, ta lại mặc lan sam đen, đeo một chiếc mặt nạ ta đã tiện tay mua ngoài chợ, Yêu Nguyệt tỏ ra rất khinh bỉ nó, nhưng nàng cũng chẳng nói gì.
Hừ, cái con người này chẳng có kinh nghiệm theo dõi của người cổ xưa tí nào.
Dọc đường Yến Nam Thiên rất vội vàng, thậm chí bỏ cả ăn, người bọn ta dần dà dính đầy bụi bặm, cách đám thị nữ cũng ngày càng xa.
May thay Yêu Nguyệt đã thông báo trước những nơi có đệ tử cung Di Hoa, chỉ cần vào thành thì chúng ta luôn có người tiếp ứng, mấy ngày trước mắt tạm có thể cho qua.
Ai dè Yến Nam Thiên đột nhiên đổi hướng, đi thẳng về một nơi hoang dã vắng vẻ, ông ta chạy một ngày một đêm, cuối cùng đặt chân vào một hang núi.
Hang núi ở phụ cận thì rất nhiều, chúng ta tìm một cái cách Yến Nam Thiên tầm bảy, tám chục trượng có mặt tiền hướng về phía cửa hang của ông ta; cửa hang động cũng xum xuê cây cối, không sợ bị ông ta phát hiện.
Lúc đi vào thì bỗng một con heo rừng xông về phía chúng ta, trong hang thì nhỏ, lại chẳng thể lui ra, ta né tránh, vạt áo choàng bị xé rách, một cước đá ra lại hụt, con heo quay đầu tiếp tục tấn công, ta lại né tránh, đánh ra một chưởng phong, con heo thế mà cũng có tí khôn, xoay người nhắm Yêu Nguyệt, ta thầm kêu thành tiếng, Yêu Nguyệt trợn mắt nhìn ta, một chưởng phi ra hoàn toàn hủy diệt con vật này, nàng lại liếc ta thêm một cái, không cần nhìn, ta cũng biết trong mắt nàng nhất định viết hai chữ 'vô dụng'.
Nhưng mà đây là lần đầu tiên ta gặp phải một cuộc đối đầu nằm ngoài dự đoán thế này, trước kia dù là với nhân sĩ võ lâm, dẫu sao chiêu thức cũng có chút quy luật, đây con vật kia lại chỉ là một dã thú, trong lòng ta vẫn có chút xót thương.
Đánh nhau một trận, trời đã tối.
Yêu Nguyệt sợ trận vừa rồi đả động đến Yến Nam Thiên nên đặc biệt lại gần cửa động thăm dò một chút, thấy bên kia sáng lên ánh lửa, nàng mới quay lại, bụng ta kêu không hề đúng lúc vài tiếng, Yêu Nguyệt nhìn ta, giật mình - nàng không mang thức ăn theo.
Cũng may kinh nghiệm đi đường của ta khá là phong phú, ta lôi ra bọc gói mấy cái bánh bột ngô.
Ta mò thêm một túi gia vị, đây là món tương ta tự mình nghiên cứu, mặn mặn cay cay, nhất là khi nêm nếm với cơm. Tỉ mẩn rải một lớp tương lên chiếc bánh, đưa cho Yêu Nguyệt, nàng do dự duỗi tay, hồi lâu mới nhấc cái bánh bột ngô lên, nhìn chằm chằm một hồi lâu xong đột nhiên hỏi một vấn đề thật không tài nào giải thích nổi, "Đoạn thời gian ngươi rời khỏi cung Di Hoa toàn ăn thứ này dọc đường sao?"
"Ừ, khi đó không có kinh nghiệm nên cũng không mang theo tương, giờ thì tốt rồi."
Vừa nói chuyện, ta vừa rót tương cho chiếc bánh của mình xong bắt đầu ăn.
Đây là đại pháp ăn bánh bột ngô ta sáng tạo ra khi còn học đại học ở kiếp trước, thêm một chút vị cay, thoạt trông đơn sơ vậy thôi, nhưng khi ăn lại ngon vô cùng, hồi trước học đại học ta cũng hay ăn lắm.
Chuyển kiếp lâu như vậy, trí nhớ của kiếp trước đã trở nên mơ hồ cực điểm, thế mà với việc ăn uống, ta vẫn còn ghi nhớ rõ ràng như thế.
Ta nhanh chóng chuẩn bị tấm bánh thứ hai, thế nhưng tự dưng Yêu Nguyệt đưa ta chiếc bánh của nàng, "Ta không ăn."
Nàng luôn bắt bẻ như thế, ta cũng không cảm thấy quá kỳ lạ, sau khi ăn no, ta mới nhận ra, nàng mắc bệnh yêu sạch sẽ nghiêm trọng, ở bên ngoài thì rất ít khi ngồi xuống, vậy nên ta tự giác đẩy con heo rừng kia ra ngoài hang, lượm thêm mấy chiếc lá lớn bên ngoài, phủ một lớp quần áo ở phía trên, bảo Yêu Nguyệt, "Tỷ tỷ ngồi xuống đi."
Yêu Nguyệt nhìn đống quần áo, rồi lại nhìn ra ngoài, cuối cùng nàng vẫn ngồi xuống xếp bằng.
Ta lại tìm thêm chút lá cây, cũng phủ quần áo, ngồi xuống bên cạnh Yêu Nguyệt, lười tĩnh tọa nên chỉ dựa vào vách núi.
Trăng sáng dần lên cao, ánh trăng xuyên thấu vào trong hang, ngoài kia tối nên chỉ trông thấy bóng đen của những chiếc lá cây, ngoài cây ra, toàn bộ núi non bên ngoài trông như những bóng đen không nhúc nhích, những tảng sáng kéo dài khiến thoạt trông giống như loại quỷ ảnh cao trăm trượng, vô số những âm thanh lộp bộp từ xa truyền tới, cảm giác toàn bộ màn đêm trở nên vô cùng u ám.
Ta rùng mình, chà nhẹ vào người Yêu Nguyệt, nàng hỏi, "Làm sao thế?"
Ngại thú nhận với nàng là ta đang sợ hãi, ta đáp, "Đêm có chút lạnh."
Yêu Nguyệt đột nhiên đứng dậy, lấy từ bọc một bộ trang phục của nàng, trùm lên người ta.
Ta cảm động bởi sự quan tâm tức thời của nàng, ý nghĩ vừa chuyển, ta cũng lấy một bộ y phục của ta từ chiếc túi, trùm lên cho nàng.
Yêu Nguyệt nói, "Ta không lạnh."
Ta ôm nàng, "Ban đêm sẽ lạnh."
Yêu Nguyệt không đẩy ta ra.
Ta lại đưa tay đi nắm lấy tay nàng, Yêu Nguyệt trở tay bắt lấy tay ta, hỏi, "Lại làm sao?"
"Tỷ tỷ, ta sợ." Ta nghĩ kỹ rồi, để ăn được đậu hủ thì mặt mũi giữ làm gì?
Yêu Nguyệt không nói gì, một lát sau, nàng vỗ tay trấn an ta, ôm ta vào trong lồng ngực.
Trong lòng ta ngũ vị tạp trần.
Nếu nói ta không có tình ý gì với Yêu Nguyệt, thì đó là điều bất khả thi, nhưng nếu nói chuyện giữa hai chúng ta có hy vọng... Ta nhìn Yêu Nguyệt, Yêu Nguyệt đã nhắm mắt, ta nhìn hồi lâu, nàng cũng không mở mắt ra, chẳng biết vì sao, ta lại biết nàng vẫn tỉnh (Yêu Nguyệt: Ngươi có thật là một người có võ công hay không ==), cựa quậy thoát khỏi tay nàng, ta xoay người lại, đưa tay phải lên định sờ mặt nàng, được nửa đường thì Yêu Nguyệt ngăn lại, nàng bất đắc dĩ phải mở mắt, hỏi, "Lại làm sao?"
Ánh trăng len vào, ta thấy rõ mặt Yêu Nguyệt, có chút sáng tỏ.
Cũng chấp nhận rồi... Chúng ta cũng có thể mà? Nàng cũng thích ta mà, đúng không?
Ta là người đến từ thế giới hiện đại, les hay gay đều là những danh từ bình thường mà, không phải sao? Cho dù đây là Yêu Nguyệt, và ta thì cũng không phải muội muội ruột thịt của nàng, ta chỉ là một linh hồn chuyển kiếp đến mà thôi... (Toàn nũng nịu bán dáng gọi tỷ tỷ, thế mà bây giờ lại không thừa nhận mình là chị em >_<)
Yêu Nguyệt lẳng lặng nhìn ta ngẩn người, đến khi ta hoàn hồn, nàng mới buông tay ta ra, ta dang hai tay, nói, "Tỷ tỷ, ôm cái." Yêu Nguyệt không lên tiếng, nàng thay đổi chút tư thế, ôm ta vào trong ngực, tay phải cũng nhẹ nhàng vỗ lưng ta rất có tiết tấu. Ta áp bên ngực trái của nàng, cảm nhận được nhịp tim đập kia, trái tim ta cũng nhảy nhót loạn xạ. Thu hết dũng khí, ta nói với nàng, "Tỷ tỷ, ta thích tỷ."
Bàn tay Yêu Nguyệt khựng lại một lát, "Ta cũng thích Tinh Nhi."
Ta nói, "Là thích rất nhiều, rất nhiều, không giống với cái thích của tỷ tỷ đâu."
Yêu Nguyệt vỗ người ta, "Đi ngủ."
Tác giả có lời muốn nói:
Thật ra thì nếu như không phải ở hang núi mà là ở nhà thì Yêu Nguyệt sẽ không bảo 'đi ngủ' mà sẽ xài tới tam bảo nữ thần 'đi tắm' ~ Có thể chắc chắn Liên Tinh sẽ chiều lòng nữ thần, mặt dày vô sỉ bám theo người ta đi tắm thôi mà ~ thế là chúng mình có thể toàn văn ngay tại đây rồi ~
....
Cơ mà tất nhiên tui sẽ không để vụ ấy phát sinh đâu ~╮(╯﹏╰)╭
Bạn Editor: Nguyên tác 'Tuyệt Đại Song Kiêu' sắp được remake kìa =))) Để biết thêm chi tiết hãy search google nhe, có Hồ Nhất Thiên đếi =)))