Sáng hôm sau, Yến Nam Thiên dậy rất sớm.
Đương nhiên bọn ta cũng phải dậy theo.
Dường như đêm qua Yêu Nguyệt không ngủ, nàng không ăn, không uống, song trông vẫn còn rất ổn, không hề có chút uể oải.
Mặc dù ta đã ăn, đã ngủ, thế mà có vẻ rất tiều tụy, Yêu Nguyệt nhìn ta một chốc, hỏi, "Tinh Nhi, không thì ngươi quay về trước đi."
Ta phát cáu, không thèm để ý đến nàng.
Tối hôm qua thu hết dũng khí để thổ lộ, ấy vậy mà đằng kia còn không tin, ép ta đi ngủ, nay dậy rõ sớm, còn giả bộ chẳng hề hay biết gì sất, ai muốn cãi lý với nàng đây?
Đúng, bây giờ ta chính thức bị coi là đứa tận dụng quyền lợi được nuông chiều nên tỏ ra hư đốn, hay đại chúng thường gọi là mấy! đứa! con! nít! trẻ! ranh!
Nhưng muốn trêu chọc cái con người tính tình nhỏ nhen như Yêu Nguyệt thì thật quá khó khăn, khẩu khí của nàng cũng lớn, cho nên sao ta có thể không cố nắm bắt cơ hội, trêu chọc thật hăng say, trêu chọc thật cuồng nhiệt, trêu chọc thật tận hứng cơ chứ?
Quả nhiên Yêu Nguyệt hết cách với ta rồi, nàng trầm mặc đi phía trước.
Khinh công của nàng tốt lắm, ta xuất thần bám theo sau lưng nàng, vô tình lại đụng phải.
Yêu Nguyệt nhìn ta. Ta xoa mũi tức tối, "Sao tỷ dừng lại mà không báo trước một tiếng?"
Yêu Nguyệt trừng mắt, ta trợn lại không chút yếu thế, nàng thỏa hiệp, đưa tay tới định xoa mũi cho ta, ta lại hất tay không cho phép nàng đụng vào. Nàng cương quyết đưa tay trở lại nắm lấy tay ta, chúng ta cùng đi về phía trước.
Đến tối, Yến Nam Thiên tới một thị trấn nhỏ, vào quán trọ.
Người ngoài vào thị trấn này mỗi ngày có thể đếm trên đầu ngón tay, huống chi lại chỉ có một quán trọ, quả thực rất dễ bị phát hiện, chúng ta không dám đi theo, cuối cùng đành phải ở bên ngoài giương mắt quan sát.
May thay chẳng bao lâu sau Yến Nam Thiên lại đi ra, ta mừng rỡ, kéo Yêu Nguyệt vào trong thị trấn.
Yêu Nguyệt cau mày nhìn một ngôi miếu đổ nát cách khá xa chỗ Yến Nam Thiên, kéo kéo ống tay áo của ta, "Tối nay vào đấy đi."
Ta mất hứng, "Ở đây có quán trọ mà, tới đó làm gì?"
"Ngươi mà cũng nói thế được, ở quán trọ thì chắc chắn sẽ phải mất tiền."
Ta nhìn qua Yến Nam Thiên, xong lại quay sang nhìn Yêu Nguyệt, rồi chợt bật cười, Yêu Nguyệt thấy thế thì khó chịu, "Sao?"
"Tỷ tỷ có biết có một loại bất tiện trên đời này gọi là không có tiền không?"
Hiển nhiên Yêu Nguyệt không hiểu.
Ta bảo, "Tỷ hãy nhìn quãng đường mà hắn đã đi đi, chỉ ăn bánh bao, bánh nướng, xiêm y cũng chi chít những mảnh vá, đến cả chỗ nghỉ ngơi cũng toàn những nơi hẻo lánh kém tiện nghi, đã như thế, không phải một ngôi miếu đổ rất thích hợp hay sao? Người giang hồ ngao du không có tiền thì luôn sống như thế, ta cũng đã từng như vậy."
Yêu Nguyệt đột nhiên nhìn ta, "Ngươi cũng từng ở những nơi như thế?"
"Ừ." Nhưng trường hợp của ta không phải là không có tiền, mà là không tìm được đường và chỗ ở >_<
Yêu Nguyệt chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn nghe theo đề nghị đến nhà trọ của ta.
Dù sao đã hai ngày nàng không ăn uống gì, ngủ cũng không được ngon, còn chẳng được thay quần áo, những việc ấy đối với nàng mà nói, quả thực đã chạm tới cực hạn.
Dù sao thì nếu xét mục tiêu của Yêu Nguyệt là theo dõi Yến Nam Thiên thì có khi nàng cũng không quá bận tâm.
Điều đầu tiên bọn ta làm vào buổi tối là tắm táp cho thật sạch, sau đó gọi một bàn thức ăn. Đương nhiên là ta đã quét sạch hết mọi thứ, nhưng Yêu Nguyệt cũng đã xơi hơn nửa đồ, lúc nàng ngồi ngắm vẻ nhiệt tình của ta đối với thức ăn thì cũng đẩy đĩa qua, ta từ chối hết lần này đến lần khác, cũng không ăn thức ăn nàng gắp cho.
Ta đã đặc biệt đặt hai gian phòng, ăn uống no say xong, ta dứt khoát đi vào trong phòng mình, khóa cửa lại, nhảy lên giường nằm.
Một lát sau có người gõ cửa, ta nghĩ có lẽ là Yêu Nguyệt nên vờ như không nghe thấy.
Yêu Nguyệt đứng ngoài cũng không lên tiếng. Gõ mấy cái, chờ một hồi, lại gõ mấy cái, chờ một hồi nữa, sau đó nàng bỏ đi.
Ta lại chờ một lát mới đi ra mở cửa ngó thử, ngoài hành lang chẳng có ai. Đúng là chả có tí thành ý nào, ta tức tối suy nghĩ, xoay người lại, bất ngờ phát hiện Yêu Nguyệt đã ở sau lưng ta - có vẻ như nàng đã nhảy qua cửa sổ phòng.
Ta xoay mặt đi chỗ khác, không để ý đến nàng. Yêu Nguyệt gọi ta, "Tinh Nhi."
Ta đáp, "Đã khuya rồi, tỷ tỷ đi ngủ đi."
Yêu Nguyệt nói, "Ta cũng đang định đi ngủ đây." Nàng cởi y phục, nằm lên giường của ta.
Ta bực bội xoay người đi xuống lầu, bắt chước nàng, nhảy qua cửa sổ vào phòng Yêu Nguyệt, kết quả là Yêu Nguyệt đã quần áo chỉnh tề ngồi ở trong phòng nàng, quay sang cười bảo, "Cửa phòng không khóa, sao Tinh Nhi không vào từ cửa chính vậy?"
Không biết nàng học được giọng điệu đáng ghét ấy từ đâu, thật khiến ta giận muốn bốc khói: Rõ ràng là ta đang đùa với nàng hay nàng đang đùa với ta?
Không đợi nàng nói thêm câu gì, ta lại xoay người, ra khỏi cửa, cơ mà cửa phòng của ta đã bị khóa trái từ bên trong >_<
Xuống tầng hỏi chủ quán, "Ông chủ, cho thêm một gian nữa đi!"
Ông chủ lắp bắp, "Cô... cô nương à... bây giờ... không còn phòng đâu."
Tốt lắm, ngay cả ông chủ cũng bắt nạt ta, ta ném một thỏi bạc trước mặt ông ta, ông chủ chẳng những không ngạc nhiên hay mừng rỡ, mà trông lại như kiểu sắp khóc đến nơi, "Cô... cô... cô nương ơi, quán nhỏ này thực sự chỉ còn hai gian phòng..."
Ta im lặng nhìn ông ta, thu hồi lại bạc (thói tiết kiệm rất đáng khen mà!), bước tới sân sau, nhảy vào trong phòng ta từ cửa sổ.
Yêu Nguyệt ngồi bên bàn, nhìn ta.
Ta không để ý tới nàng, nằm thẳng cẳng trên giường, chẳng nói gì.
Đột nhiên Yêu Nguyệt thở dài, "Tinh Nhi, ngươi làm sao vậy? Ngươi... ghét ta đến thế sao?"
Vốn dĩ ta thích tỷ mà, ai bảo tỷ không chịu trả lời ta?
Yêu Nguyệt đến gần, "Không phải lúc trước ngươi nói ngươi thích ta hay sao? Chẳng nhẽ thích ta là không để ý đến ta, giận dỗi ta hay sao? Vậy chứng tỏ ngươi đâu hề thích ta."
Giả bộ đáng thương cũng vô ích thôi, ba mươi xuân xanh rồi, tỏ ra cute phô mai que cái nỗi gì.
Yêu Nguyệt lại thở dài, tiếng thở dài phải nói là vô cùng ai oán, tựa hồ đã bao hàm rất nhiều thứ tình cảm không nói nên lời.
Nàng nhìn chằm chằm ta, nói, "Tinh Nhi cảm thấy ta thích ngươi không đủ nhiều hay sao? Ta cũng rất thích, rất thích Tinh Nhi mà, thích hơn ngươi nghĩ nhiều."
Ta đảo tròn mắt, ngồi dậy bảo, "Vậy tỷ đừng bắt Vô Khuyết quyết đấu với Giang Tiểu Ngư nữa."
Sắc mặt Yêu Nguyệt trầm xuống, tay phải nàng nâng lên rồi lại hạ xuống, người bình thường nhìn sẽ chỉ thấy một chuỗi ảo ảnh, nhưng ta nhận ra nàng định đánh ta một chưởng, có điều được nửa đường lại thu hồi nội lực, một chưởng này mạnh vô cùng, nàng khẽ hừ một tiếng, khóe miệng ứa máu.
Chúng ta đã luyện công đến mức độ này, nội lực thu phát tự nhiên, nếu không phải chiêu vừa rồi nàng dùng tới mười phần công lực thì sẽ không đến nỗi bị nội thương. Trái tim ta nhất thời nặng trĩu, dần dà phả hơi buốt lạnh.
"Ngươi đừng ỷ là muội muội duy nhất của ta mà tự cao tự đại, được chiều quá hóa hư!"
Đó là câu mà nàng vứt cho ta.
Sau đó nàng về phòng của nàng, giống như tất cả những gì trước đó giữa hai chúng ta đã chẳng còn tồn tại.
Ta thở dài.
Dẫu ta đã cho rằng cảm tình của ta và nàng tốt lắm rồi, thế nhưng không phải phản ứng đầu tiên của nàng khi nghe được yêu cầu của ta là muốn đánh chết ta hay sao? Số ta cũng may, dù gì thì nàng cũng đã thu tay lại.
Thật ra ta cũng không quá cố chấp với việc ngăn cản trận quyết đấu giữa Vô Khuyết cùng Tiểu Ngư Nhi, một là vì ta biết đoạn kết Tiểu Ngư Nhi sẽ giở trò bịp bợm để trốn thoát, hai là bởi ta không phải thánh mẫu, dù bọn họ có quyết đấu đến chết thì ta cũng không thể đánh đổi mạng để ngăn cản. Song chuyện khiến ta buồn nhất là Yêu Nguyệt. Nàng có thể vì trận quyết đấu của hai đứa trẻ mà giết chết Liên Tinh, như vậy cũng sẽ có thể vì một nguyên nhân nào đó mà động tâm muốn giết người. Bây giờ nàng vẫn còn ổn định, tâm trí còn thanh tỉnh, nhưng nàng của về sau thì sao? Đến khi nàng đã già, sự hận thù của bao nhiêu năm sẽ nuốt chửng nàng, nàng sẽ còn như bây giờ, sẽ còn thu tay lại ư? Hôm nay nàng rộng lượng bỏ qua cho ta, còn sau này? Địa vị của ta trong lòng nàng còn không sánh nổi một trận đấu hay sao?
Một đêm trăn trở, đến sáng sớm, ta mới ép mình chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy đã là buổi trưa, không ai gọi ta dậy, ta thầm nghĩ, hay là qua xem thử phòng cách vách đi, sạch sẽ, không còn một dấu vết cho thấy từng có người ngủ qua.
Hỏi ông chủ, ông đáp Yêu Nguyệt đã đi từ sớm tinh mơ.
Ta lại qua chỗ ngôi miếu đổ nát, Yến Nam Thiên không còn đó.
Rõ ràng không phải chuyện ngoài ý muốn, song trong lòng lại cô đơn.
Cuối cùng cũng đạt được mục tiêu ban đầu rồi, hoàn toàn mỗi người một ngả với Yêu Nguyệt, vậy tại sao ta vẫn không hề thấy vui?
Tác giả có lời muốn nói: Văn vào đoạn ngược rồi nè ~
Bây giờ chia tay để sau này tiểu biệt thắng tân hôn nè ~
Hiếm khi thấy Yêu Nguyệt da mặt dày ~ nhưng Liên Tinh lại đang kiêu căng nên nhất thời bỏ qua ~ thể nào sau này cũng có lúc tiếc muốn khóc ~
Lời bạn Editor: Hôm nay là ngày cuối của năm cũ rồi =)))) Chúc các bạn một năm mới vui vẻ với thông báo: chắc còn lâu lâu mới có chương mới nhe XD =)))) Dạo này mình lười lắm lắm, nhưng cam đoan sẽ hoàn bộ này trước Tết năm sau mà =))))