Bầu Bạn Cùng Mặt Trăng

Chương 30: Đi dạo phố x2.



Dù cho thế nào thì việc Yêu Nguyệt chịu thân cận với ta là một chuyện rất tốt.
Ngày hôm sau, ta dậy thiệt là sớm, ăn diện xiêm y, trời nóng, ta mặc áo dài đơn, bảo Xuân Thủy mang tay áo trắng bạc tới, Xuân Thủy nói, "Hôm nay trời nắng, màu sáng nhìn sẽ chói mắt, người đi đường kiêng kỵ việc này, chi bằng công tử diện tay áo mẫu đơn, trông cũng đẹp mắt." Ta nhìn cô ta đưa ra đôi tay áo sắc màu nhàn nhạt, trông cũng không quá phô trương bèn đồng ý, Xuân Thủy giúp ta đeo tay áo vào, còn đội thêm kim quan, siết trán đỏ, đai lưng lụa, phối túi thơm, giày thêu ống thấp, bên ngoài lồng thêm bộ sa sam hồng, còn chưa kịp soi gương thì Yêu Nguyệt đã vén rèm bước vào, nhìn ta tức giận, "Là người Hán, đi học theo lối ăn mặc của người Hồ làm gì?"
Ta thấy nàng cũng một bộ đi với tay áo quan, quả thực không tài nào hiểu nổi lối ăn mặc của nàng khác với ta ở chỗ nào, song nàng vẫn luôn chỉ nói một chứ không nói hai, vừa mới dứt lời, nàng đã đích thân xông vào chọn mấy bộ trang phục ném ra, ta nhìn thoáng qua, tốt đẹp làm sao, tay áo nhỏ xanh nhạt, lan sam đen, bên ngoài còn lồng thêm sam bào bằng lụa mỏng, màu sắc phối thật hài hòa, càng ngắm càng thấy giống đám mây giông bao phủ ngọn đồi tăm tối, mặc vào bảo sao không thể trở thành một quả phụ hắc ám đây, à không, một công tử hắc ám chứ?
Hết lần này đến lần khác, Xuân Thủy luôn tỏ ra là một người rất tuân lệnh của nàng, còn gây khó dễ để ta phải cởi bỏ áo ngoài, Yêu Nguyệt lại cau mày, "Bó ngực chặt một chút đi, cứ thế ra đường thì ai mà không biết ngươi là nữ?"
... Ta nhìn về phía đóa mẫu đơn thêu nổi trên ngực nàng, bày tỏ sự kháng nghị...
Sau đó cả hai bọn ta đều đi diện xiêm y mới, bó ngực cũng chẳng dễ chịu gì, ta kiên quyết cự tuyệt việc phải mặc bộ lan sam kia, cuối cùng lấy tay áo xanh nhạt, áo ngoài đen, màng lưới trùm đầu, đai lưng hoa mây, một set chuẩn thư sinh. Yêu Nguyệt thì lại theo kiểu phong lưu thướt tha, toàn thân diện một sắc kim quang, có mỗi tay áo hẹp màu bạc, kim quan buộc tóc phối đai ngọc, túi thơm, giày thêu rực rỡ gấm hoa, tay cầm quạt thêu ánh vàng nàng yêu thích, từng bước đong đưa, anh khí bức người.
Kinh nghiệm dạo phố của ta đã tương đối phong phú, gọi Hà Lộ và một tiểu nha đầu ăn mặc giống tiểu tư đi theo sau, dẫn Yêu Nguyệt tới phường Thịnh Vượng - phố chợ lớn nhất Kim Lăng, hàng năm khai trường đều bán những món đồ đặc sắc nhất của các quốc gia, mà giá cả không quá đắt.
Mới tới đầu phường, ta đã bảo Hà Lộ đi mua bốn xiên hồ lô ngào đường, Yêu Nguyệt nói, "Ta không ăn."
Ta đáp, "Ta biết tỷ không ăn, là ta mua cho ta hai xiên mà."
Chia cho mỗi tiểu nha đầu một xiên, đích thân ăn tức tốc một xiên, xiên còn lại thì chậm rãi thưởng thức.
Gương mặt Yêu Nguyệt trông khó coi vô cùng, song nàng chẳng nói lời nào. Hỏi nàng có muốn mua gì không, hay là chỉ muốn đi dạo, nàng lại nhìn chằm chằm ta một hồi, ta biết mà, đích thân ta đi mua chừng mười cuốn thoại bản, mười cân hạt dưa làm quà vặt, hai bộ tứ bảo văn phòng, bốn xâu hương dược, bảo tiểu nha đầu kia mang về trước, còn lại thì kéo Yêu Nguyệt tới một tiệm bán đá bào, hỏi nàng, "Tỷ có muốn ăn không?" Yêu Nguyệt lắc đầu, Hà Lộ cũng bảo không ăn, vậy nên ta mua liền hai bát đá bào xong kéo Yêu Nguyệt tới quán bán y phục.
Y phục trong quán này cũng không có gì đặc biệt, ta đặt hai kiểu áo dài, dự là sẽ mặc khi ở trong nhà đọc sách, Yêu Nguyệt còn định bình luận chê trách về vải vóc và trình độ quán này, may mà ta kịp thời nhéo tay nàng một cái, tất cả lập tức biến thành một tiếng cười lạnh.
Tiếp theo đó, ta cảm thấy chẳng còn nơi nào để đi dạo nữa, mà vẫn còn nhiều thời gian bèn dẫn nàng tới một tiệm cơm có nghe kể chuyện, người hầu trà biết ta, cười chào hỏi, "Mẫn công tử đến đấy à? Lầu ba vẫn còn chỗ ngồi đó."
Yêu Nguyệt nói, "Ôi cha, mới có một tháng mà ở đâu ngươi cũng sành sỏi nhỉ."
Ta cười cười kéo nàng đi lên, vào gian phòng có cửa sổ nhìn ra ngoài, tiểu nhị bưng bê dọc đường rối rít hỏi thăm sức khỏe của ta. Đến khi ngồi xuống, người hầu trà lập tức rót cho ta một tách Long Tĩnh, mang thêm cả đĩa lạc, hạt dưa, bánh tráng rắc hạnh nhân, thịt nai khô, xong xuôi mới mời ta gọi món.
Vốn dĩ ta cũng rất thân quen với tiệm này, song giờ khắc này lại vô cùng hận sự thân thiết của bọn họ, ta vội vã đưa mắt ra hiệu cho Hà Lộ, Hà Lộ nhìn Yêu Nguyệt một cái, Yêu Nguyệt lại cười mà như không cười, "Có lời gì, nói ở đây hay nói ở bên ngoài thì cũng có gì khác nhau."
Sao ta lại quên cái lỗ tai của Yêu Nguyệt rất chi là thính cơ chứ?
Tất nhiên Yêu Nguyệt sẽ là người sở hữu toàn quyền gọi món, mười sáu món mặn, mười sáu món chay, lại gọi xếp thêm mười bốn cái bàn khiến cho tiểu nhị cười híp cả mắt, hỏi tiếp, "Công tử có muốn điểm thêm ít rượu nếp ủ không?"
Khóe miệng ta giật giật, còn đang định từ chối thì Yêu Nguyệt lại cười bảo, "Đương nhiên."
Tiểu nhị đi xuống.
Trong gian phòng chỉ còn ba người bọn ta, Hà Lộ thức thời lui ra ngoài, khép cửa phòng lại.
Yêu Nguyệt nâng chén, cái chén sứ men xanh bình thường được ngón tay thon dài của nàng nhấc lên lại trông cao quý lạ thường, nàng chậm rãi đặt chén bên miệng thổi một cái, sau đó đầu môi nàng khẽ cong lên, câu một nụ cười, ta nghe thấy Yêu Nguyệt ung dung thong thả nói, "Rượu nếp ủ?"
Ta còn đang định biện hộ thì nàng mỉm cười liếc ta một cái, ta không biết phải nói nên lời như thế nào, ngón tay của Yêu Nguyệt lại đẩy lên mơn trớn đáy chén, lại nhẹ nhàng nâng lên, uống một hớp, buông chén xuống, quay sang nhìn ta, "Rời khỏi cung Di Hoa, Tinh Nhi rất vui?"
"À... Chỉ là khi ấy tỷ tỷ bế quan chuẩn bị đột phá, cho nên..."
"Ồ?" Lông mày nàng khẽ nhướng lên, nụ cười bên khóe miệng lại càng sâu hơn, mang theo cả một ý vị sâu xa nào đó, "Ồ," âm cuối run run thay cho tiếng lòng chôn giấu.
Yêu Nguyệt chắp hai tay sau lưng, đứng dậy, đi về phía ta.
Mỗi bước đi của nàng lại như đạp thẳng xuống đáy lòng ta, ta sợ lòng bàn tay của nàng sẽ lại hướng đến ta, cho nên vội vã lùi lại.
Yêu Nguyệt dừng bước, nói, "Sau khi đại thành thần công, Tinh Nhi lại dám to gan như vậy."
Ta thấy sắc mặt của nàng đang ngày càng trở nên u ám liền cố nuốt chửng ý muốn chạy trốn, trong lòng vừa tự động viên bản thân: công lực của mày cũng đâu có thua kém gì nàng đâu, vừa gượng cười, "Tỷ tỷ đang nói gì vậy chứ? Sự kính yêu đối với tỷ tỷ, suốt đời này Tinh Nhi sẽ không bao giờ thay đổi." Ôi trời, tốt lắm rồi, sao không phải là sùng kính, kính trọng, sùng bái, trung thành, cái gì cũng được, sao lại là kính! yêu! Còn nữa, sao lại lùi thêm một bước thế này, đá lộn mèo cả băng ghế của người ta rồi!
Yêu Nguyệt nhìn dáng vẻ của ta, khẽ bật cười, "Có vẻ Tinh Nhi sợ ta?"
Ta không dám trả lời.
Nàng thở dài vẻ tịch mịch, đôi mắt lộ ra một độ cong đẹp đẽ, hai tay rũ xuống, nhẹ bảo, "Tinh Nhi đã lớn rồi, không cần tỷ tỷ nữa."
Ta nhìn bộ dạng kia của nàng thì lại có chút không nỡ, tiến lên phía trước, đưa tay định kéo nàng, đưa được một nửa lại dừng lại, nàng chậm rãi ngồi xuống, đưa lưng về phía ta, bóng lưng u sầu.
Hóa ra nàng còn giấu kỹ năng bán manh ưu tư này, không phải chỉ mỗi mình ta có.
Cuối cùng ta vẫn đưa tay khoác lên vai nàng, ôm lấy nàng, vừa mới gọi một tiếng tỷ tỷ, nàng đã nhanh như chớp xuất thủ điểm huyệt ta.
Thân thể ta mềm nhũn ngã xuống, Yêu Nguyệt đỡ ta, đặt ta lên ghế, lưng dựa vào tường, thức ăn nhanh chóng được mang lên, phần lớn đều là món thịt dê rau cần ta không thích, Yêu Nguyệt đuổi tiểu nhị đi, bảo Hà Lộ đứng trông cửa, không được để bất kỳ ai được vào.
Hà Lộ nhận ra ta đang bị điểm huyệt, dành cho ta một ánh mắt thương hại rồi mải mốt đóng cửa.
Ta khóc không ra nước mắt nhìn Yêu Nguyệt, chủ nghĩa xã hội đâu rồi, thôi thì nàng muốn bóp cằm ta thì cứ bóp, muốn đánh ta thì cứ đánh, ngàn vạn lần không thể tiếp tục chọc vào nàng nữa.
Kết quả là nàng lại dịu dàng gắp thức ăn cho ta.
Gắp một đũa rau cần.
%##&(*#*)(@(*&*HELP&%#¥@! ! !

Động tác Yêu Nguyệt thuần thục, nàng đưa hai ngón tay chạm cổ họng ta, ta hơi ngửa đầu, miệng vô thức há ra.
Yêu Nguyệt nhét rau cần vào miệng ta, tay hơi buông lỏng một chút, ta bèn khép miệng lại, mồm toàn mùi vị rau cần, ta thu hồi lại lời ban nãy, có đánh chết cũng không thể nuốt cái thứ này vào trong bụng... Trong bụng... Bụng... Bụng... Trong..
... Yêu Nguyệt bóp cằm khiến ta nuốt cái thứ ấy xuống...
Tiếp theo, tỷ tỷ đại nhân thân yêu tống canh rau cần, rau thơm, nước nấu thịt dê, tiết canh trâu, cá sông không nêm gia vị (đúng thế, triều đại này có món cá sống rồi!), tinh khí thập phần sục sôi, thêm cả nước nấu heo vào bụng ta...
Giờ ta mới biết nàng hiểu tường tận về thói quen ăn uống của ta tới mức nào, mỗi một món đồ nàng cho ta ăn đều có thể khiến ta phát điên, cuối cùng, cơ hồ nước mắt ta sắp rơi rồi, ta dùng ánh mắt cầu xin tha thứ nhìn Yêu Nguyệt. 
Yêu Nguyệt cười ha hả ăn một thìa cháo lươn ngọt, sau đó mở huyệt miệng của ta, hỏi, "Ngon không?"
Ta lắc đầu.
Nàng nheo mắt tỏ ý không vui, thế là lại nhét cho ta mật rắn tươi, ta thực sự bật khóc rồi, nàng lại hỏi, "Ngon miệng không?" Giờ thì ta gật đầu.
Nàng nói, "Ngon miệng thì ăn nhiều nhiều vào chút." Lại đút cho ta một miếng mật rắn còn nguyên máu...
Chờ nàng đút cho ta đầy một bụng máu rắn rồi, nàng mới hỏi, "Sau này còn tự ý xuất môn nữa hay không?"
Lắc đầu.
Lại hỏi, "Còn dám tùy tiện giao lưu với đám đàn ông bên ngoài hay không?"
Lắc đầu.
Lại hỏi, "Còn dám uống rượu hay không?"
Lắc đầu.
"Biết nghe lời chưa?"
Gật đầu lia lịa.
Nàng hài lòng rồi mở huyệt cho ta, ta bất chấp hình tượng, nôn mửa ngay tại chỗ.
Yêu Nguyệt chu đáo xoa lưng, lại còn nhẹ nhàng lau miệng cho ta, gọi ông chủ tới, "Đồ ăn tiệm các ông không sạch sẽ, đệ đệ ta ăn xong ói hết rồi."
Cũng coi như ông chủ khôn ngoan, chắp tay ngỏ ý mời bữa này.
Yêu Nguyệt còn không thèm liếc nhìn ông ta, "Đệ đệ ta như vậy, nhỡ xảy ra biến cố gì, các người chịu nổi sao?"
Mở được tiệm cơm chốn đô thành, lại là một tiệm cơm có danh tiếng không nhỏ, đương nhiên ông chủ cũng chẳng phải dạng cùi bắp gì, ông ta cung thuận chắp tay một cái, đáp lại vô cùng đúng mực, "Không biết ý công tử là gì?"
Yêu Nguyệt đỡ ta ngồi lên ghế, nhàn nhạt bảo, "Nếu ngươi tự đập tiệm thì ta sẽ tha cho ngươi lần này."
Mặt ông chủ biến sắc, đám hộ viện sau lưng ông ta bắt đầu sờ vào đao.
Ông chủ suy nghĩ một hồi, cười bảo, "Kẻ hèn mọn này bất tài, cũng đã kinh doanh trong kinh này được hai mươi năm, triều đình chưa từng xử phạt qua, mà chuyện liên quan đến quý thế triều đình cũng chưa bao giờ dám đi quyết, chi bằng để mời một đại phu tới xem bệnh cho lệnh đệ, sau đó kẻ hèn mọn này cũng sẽ để chủ nhân định đoạt, Mẫn công tử thấy sao?" Bề ngoài thì ông ta hỏi Yêu Nguyệt, nhưng mặt lại hướng về phía ta, ta còn đang định trả lời thì tay Yêu Nguyệt đã hơi siết chặt lại, ta bèn vội yếu ớt trả lời, "Đều nghe theo ý của huynh."
Nếu là người bình thường thì đến khi đối phương khách khí bảo, "Dám hỏi chủ nhân là người phương nào?" thì sẽ đòi ít bạc. Đáng tiếc thay, Yêu Nguyệt không phải người bình thường, nàng chỉ gọi, "Hà Lộ."
Hà Lộ đáp một tiếng, ta chỉ nghe thấy âm thanh sụp đổ, Yêu Nguyệt bế lấy ta, nhảy trực tiếp từ lầu ba xuống, sau đó bay qua từng nóc nhà để quay về phủ.
Nửa giờ sau, Hà Lộ phục mệnh trở về, trên mặt có vết tím bầm, Yêu Nguyệt trách cô ta võ công chưa tinh thông, phạt quay về cung Di Hoa bế quan một tháng, lại bảo Xuân Thủy áp tải cô ấy đi.


Còn ta, đã ba ngày liền ta chưa ăn cơm rồi.




Tác giả:


... Liên Tinh tuyệt thực, bỏ tắm, tự bế...
... ZZZZZ...

Toàn thân tỏa ra luồng khí hắc ám: nấm ôi nấm, nấm đang mọc dần.


... Ba ngày sau...
Liên Tinh: Ai da, nhất định là tui thúi muốn chết rồi.
Yêu Nguyệt đến gần, ngửi ngửi: Thơm thật là thơm, ngươi muốn một cái không?
Liên TInh (thẹn thùng): Tỷ tỷ hâm à.
Yêu Nguyệt: Ta đang bảo gà nướng, ngươi kích động cái nỗi gì?