Ba người bọn họ bối rối chống đỡ, chẳng khác nào con nhím.
Ba người Liễu Tinh hợp công một người, muốn giết chết một người trước. Thế nhưng lại không thể đánh tan được ba người kia cho nên bọn họ tách ra, một người đối phó với một người.
Tu vi của ba vị cao thủ Thiên Ngoại Thiên này cũng rất thâm hậu.
Trong tiếng ầm ầm, từng đạo từng đạo quyền kình chưởng lực va chạm, bên ngoài Vương phủ cát bay đá chạy, thanh thế hùng vĩ, chung quanh yên tĩnh như đêm khuya, một tia động tĩnh cũng không có.
Bên trong tường của Vương phủ đã có một đám người vây quanh, nhưng không ai dám leo lên trên đầu tường, từng chiêu từng thức của cao thủ Thiên Ngoại Thiên đều có uy lực to lớn, rất dễ dàng bị ngộ thương, không nhìn thì tốt hơn.
Điều kỳ quái chính là, ở trong đám người kia không có cao thủ Thiên Ngoại Thiên, chỉ có một ít thị vệ nha hoàn, hộ vệ cũng là hộ vệ cấp thấp.
- Ầm ầm ầm ầm...
Trong tiếng ầm vang liên miên không dứt, ba người Liễu Tinh chiếm thế thượng phong, thân pháp của bọn họ rất nhanh, chưởng pháp quyền pháp đều cao hơn một bậc, nếu không phải ba ngườicc Thành vương phủ liều cái mạng già thì sợ rằng sẽ không kiên trì được mấy chiêu.
Một khi cao thủ Thiên Ngoại Thiên liều mạng sẽ có uy lực kinh người, không thể chủ quan được.
Ba người Liễu Tinh đã nắm chắc chiến thắng, không muốn lưỡng bại câu thương cùng bọn họ, cho nên chỉ kiên trì cuốn lấy ba người mà thôi.
Đây là An vương phủ, bên trong còn có cao thủ Thiên Ngoại Thiên, bất cứ lúc nào cũng có thể có người trợ giúp, cẩn tắc vô ưu, chỉ cần giết chết nhuệ khí của ba lão gia hỏa này còn không phải tùy ý để mình bài bố hay sao, không cần gấp.
Ôm tâm tư này, bọn họ đánh không nhanh không chậm, chỉ chăm chú cuốn lấy, cũng không liều mạng với bọn hắn, tình cảnh tức thì trở nên giằng co.
Đánh một phút, dần dần ba người bọn họ cảm thấy kỳ quái.
Trong Vương phủ tới lúc này vẫn không có cao thủ đi ra, dường như những cao thủ Thiên Ngoại Thiên kia không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy, ngay cả một chút động tĩnh cũng không có.
Trong lòng bọn họ trùng xuống.
Xem ra ba người mình mới đến, còn có không giao tình với những người khác, không ngờ những những cao thủ trong An vương phủ lại mơ hồ bài xích bọn họ, không muốn cứu viện!
Nghĩ tới đây, trong lòng bọn họ mơ hồ tức giận.
Ba người đều là người trẻ tuổi nóng tính, tự cho mình rất cao, đương nhiên sẽ cho rằng tất cả mọi người cần vây quanh mình. Không ngờ đám người này lại quá mức như vậy, nhất định bọn họ phải cho đám người này một chút cảnh cáo!
Hoắc Vũ Hạo lạnh lùng nói:
- Lão Liễu, lão Hương. Đừng tiếp tục chơi đùa nữa, tốc chiến tốc thắng, càng nhanh càng tốt!
- Được!
Hai người gật đầu.
Ba người đột nhiên thay đổi thái độ chiến đấu, liên tục ra chưởng. Chưởng lực quyền kình trở nên mãnh liệt, ép cho ba người của Thành vương phủ không ngốc đầu lên được.
Ba người của Thành vương phủ đều là tay già đời thân kinh bách chiến, tuy rằng ở thế hạ phong, nhưng vẫn có thể chống đỡ được.
- Ồ, cũng có mấy phần bản lĩnh!
Hương Phi Tuyết cười một tiếng sang sảng. Đột ngột biến mất ở tại chỗ, hắn lại bỏ qua đối thủ của mình, xuất hiện ở phía sau đối thủ của Liễu Tinh, quạt giấy rung một cái, nam tử trung niên kia run lên, chưởng lực của Liễu Tinh đã bắn trúng người hắn.
- Ầm!
Hán tử trung niên kia lập tức bay ra ngoài.
Hương Phi Tuyết nhẹ nhàng lóe lên xuất hiện ở trước người đối thủ trước đó, lần nữa vung quyền đánh ra.
Ba người chỉ còn lại hai người, Liễu Tinh đón lấy đối thủ của Hoắc Vũ Hạo, hợp công cùng Hoắc Vũ Hạo.
Nam tử trung niên đang đối địch với Hoắc Vũ Hạo nhất thời tràn ngập nguy cơ.
Hương Phi Tuyết lại giở trò cũ, lại lóe lên rồi biến mất. Lần nữa bỏ qua đối thủ, xuất hiện ở phía sau nam tử trung niên kia, quạt giấy vô thanh vô tức vỗ một cái.
- Ầm!
Hán tử trung niên lần nữa bay ra ngoài.
Ba người nhìn về phía lão giả duy nhất còn lại.
Sắc mặt của lão giả này trở nên âm trầm, xoay người rời đi, lại bị ba người bao vây.
- Ầm ầm ầm ầm...
Trong tiếng ầm vang liên miên không dứt, chưởng lực quyền kình của ba người không ngừng bắn trúng lão giả, khóe miệng của lão giả này xuất hiện máu, thế nhưng vẫn không ngừng điên cuồng tấn công, như phong như điện, dù có chết cũng muốn kéo theo một người đệm lưng.
- Hừ!
Một tiếng hừ lạnh đột nhiên vang lên.
Trần Không mặc một bộ áo bào lam phiêu dật. Như là một bóng ma xuất hiện ở phía sau lưng của ba người.
Trong lòng ba người xuất hiện báo động, đột nhiên lui về phía sau, nhằm về phía Trần Không.
Trần Không lại lắc mình xuất hiện ở bên người hán tử trung niên, móc ra một viên đan dược ở trong lòng rồi nhét vào trong miệng của đối phương. Sau đó lại xuất hiện ở bên người một hán tử trung niên khác, lại nhét vào trong miệng hắn một viên đan dược.
Sắc mặt của ba người Liễu Tinh trở nên âm trầm, không nghĩ tới khinh công của người này lợi hại như vậy, ngày hôm qua mới nhìn thấy Sở Ly, ngày hôm nay lại xuất hiện một, Thần Đô quả nhiên ngọa hổ tàng long. Cao thủ như mây!
Ý chí chiến đấu của bọn họ sục sôi, tiếp tục nhằm về phía Trần Không.
Trần Không lại không thèm dây dưa với bọn hắn mà nâng ba người khác dậy, sau đó để lão giả đang đứng duy nhất dẫn người rời đi.
Ba người Liễu Tinh thấy thế, biết bọn họ sẽ phải đối đầu với Trần Không, đành phải thu thập lão giả vừa xuất hiện này.
Bọn họ xông lên thì đã thấy Trần Không đột nhiên xuất hiện ở phía sau Hương Phi Tuyết, nhẹ nhàng đánh ra một chưởng.
Khinh công của Hương Phi Tuyết cũng là nhất tuyệt, động tác của hắn rất nhanh, trong lòng đồng thời hiện lên báo động thì hắn đã lập tức phất quạt giấy lên chặn phía sau lại.
- Ầm!
Hương Phi Tuyết bay thẳng ra ngoài.
- Lão Hương!
Liễu Tinh và Hoắc Vũ Hạo liều mạng vung quyền tấn công về phía Trần Không.
Thân thể của Trần Không lại lóe lên, thoát khỏi phạm vi chưởng quyền của hai người, lần nữa đuổi theo Hương Phi Tuyết, nhẹ nhàng đánh xuống một chưởng.
Hương Phi Tuyết phun ra một ngụm máu tươi, thân thể vốn đang bị đánh bay ra lần nữa bị đánh văng, như một quả bóng bị đánh lên trên trời vậy.
Liễu Tinh và Hoắc Vũ Hạo liều mạng công kích, nhưng không ngăn được Trần Không lần nữa xuất hiện ở phía sau lưng của Hương Phi Tuyết, lại một chưởng nữa được đánh xuống.
- Ầm!
Một tiếng trầm thấp vang vọng, Sở Ly đột ngột xuất hiện ở trước người của Trần Không.
Hai người đồng thời lùi về phía sau, cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy.
Sở Ly mặc áo bào trắng phiêu dật lùi về phía sau, ở trên không trung tiếp nhận thân thể Hương Phi Tuyết, đưa vào cơ thể hắn một luồng linh khí trấn áp thương thế, sau đó lại dựa vào lực của Hương Phi Tuyết, người ở trên không trung gập lại, lần nữa nhằm về phía Trần Không.
Trần Không cũng xông lại.
- Ầm!
Quyền kình và chưởng kình của hai người lần nữa chạm vào nhau, chẳng khác nào tiếng sấm rền vang lên.
- Được lắm, Sở Ly, lúc này mới đã nghiền!
Trần Không cười ha hả:
- Những tiểu tử này còn quá non!
Sở Ly nói:
- Trần tiền bối, hay là đi đi thôi!
- Chúng ta sẽ còn gặp lại!
Trần Không cười lớn một tiếng, nhìn lão giả kia đã dẫn theo ba người biến mất hắn cũng rời đi theo, tiêu sái như thường, âm thanh vang vọng ở trên không trung:
- Sở Ly, trừ phi là ngươi tự mình hộ tống, bằng không ra một người thì chết một người!
Sở Ly hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía ba người Liễu Tinh.
Liễu Tinh cũng nhìn hắn, cay đắng ôm quyền một cái.
Ba người rất là khó chịu, nhưng cũng biết nếu hắn không xuất hiện thì nói không chừng ba người mình sẽ bỏ mạng ở lại nơi đây.
Mấy tên đáng chết trong Vương phủ, đặc biệt là Mạnh Chấp kia, không ngờ lại thấy chết mà không cứu, còn phải nhờ đối thủ cứu giúp!
Sở Ly nhìn ba người gật gù, người mặc áo bào trắng phiêu nhiên rời đi.
Đám người xem cuộc phía dưới sôi nổi nghị luận.
- Đại tổng quản cũng quá rộng rãi, ba tên này không phải vật gì tốt, bị đánh chết thì cứ để kệ đi nha!
- Xuỵt! Dù sao hiện tại bọn họ cũng là người của Vương phủ chúng ta!
- Vương phủ chúng ta thì làm sao chứ?
- Ngươi im được chưa, cái miệng này của ngươi rất giỏi gây phiền toái nha!
Mọi người lục tục tản đi.
Sở Ly không để ý tới tiếng nghị luận của bọn họ, trở lại Thiên Xu Viện, sau đó hắn cũng không nói chuyện với Tiêu Thi mà ánh mắt nhìn chằm chằm về phía luyện công viện.
An vương đã để hai vị Vương Phi rời đi, để Hư Ninh đỡ hắn, chậm rãi đến luyện công viện.
Sau khi tiến vào luyện công viện, Hư Ninh dìu hắn tiến vào Cửu Long đỉnh, sau đó nghiêm túc tuyên một tiếng niệm phật, chậm rãi ngồi ở bên ngoài Cửu Long đỉnh.
Hắn khoanh chân ngồi đó, như lão tăng nhập định, mi mắt đóng lại, chậm rãi xoay vần Xá lợi phật châu trên tay.
An vương lẳng lặng ngồi ở bên trong Cửu Long đỉnh, không nhúc nhích, giống như đang ngẩn người vậy.
Sở Ly nhìn thấy vẻ mặt của hắn thì đã biết trong lòng hắn đang do dự và giãy dụa, giống như đang đối mặt với quyết định sinh tử vậy.
Trên người An vương có thể xuất hiện do dự như vậy, quả thực là hiếm thấy.
Sở Ly thúc giục Đại Viên Kính Trí đến mức tận cùng, đáng tiếc Hư Ninh vẫn còn đang ở đó, hắn không nhìn thấu được nội tâm của An vương.
An vương thở dài một hơi, lộ ra vẻ quyết tuyệt.
Hắn lấy tay sờ vào trong lồng ngực, chậm rãi móc ra một tảng đá đen thui, to bằng nắm tay, dường như bên trong màu đen hiện lên u quang.
Hắn dùng sức mạnh mẽ bóp chặt, cuối cùng bóp nát tảng đá, lộ ra một hòn đá nhỏ còn đen hơn, lớn chừng ngón cái, dường như là đen cực hạn, có thể thu nạp tất cả ánh sáng chung quanh.
Sở Ly tập trung tâm thần cao độ, hắn đã cảm nhận được lực lượng cuồn cuộn ở trong hòn đá to bằng ngón tay này, đây là một loại lực lượng không thể kháng cự!