Tâm tư của Sở Ly thay đổi rất nhanh, cũng đang đối mặt với một lựa chọn trọng đại.
Đó là lập tức đoạt khối đá này, hay là tùy ý để An vương dùng khối đá này chứ?
Tuy rằng hắn không biết An vương dùng khối đá này để làm gì, thế nhưng hắn vẫn có thể đoán ra được, lúc này An vương dùng khối đá này, nhất định là dùng để tăng cường thực lực, khiến cho tu vi tăng vọt, sau đó có thể giết mình.
Theo lý mà nói, hắn không nên do dự, trực tiếp đoạt, phá hoại mưu đồ mà An vương tính toán, bóp chết nguy hiểm từ trong trứng nước.
Nhưng mặt khác, xem sắc mặt của An vương giãy dụa và do dự không ngớt thì hắn đã biết khối đá này vô cùng nguy hiểm, có khả năng rất lớn có thể giết chết chính hắn.
Lực lượng cuồn cuộn đáng sợ như vậy, rất có khả năng hắn không chịu được, sẽ bị bạo thể mà chết.
Đây là một cơ hội tốt để loại trừ An vương, không cần mình tự mình động thủ, là tự hắn muốn chết, tự mình giết mình. Cho dù hoàng thượng là cao thủ Thiên Thần thì cũng không thể làm gì khác được.
Các loại tính toán lúc trước của hắn cũng chỉ có thể đạt đến hiệu quả như vậy, tăng cường khả năng hắn tẩu hỏa nhập ma mà chết, không thể chắc chắn giết chết được, trước mắt lại có một cơ hội như vậy, có cần nhìn xem vận may của An vương ra sao hay không?
Hắn lập tức quyết định, đoạt khối đá này.
Hắn phát hiện ra vận may của An vương rất tốt, lần trước nguy hiểm như vậy mà cũng có thể vượt qua mà không chết, lần này còn muốn dùng khối đá này, nói không chừng sẽ không chết, thậm chí võ công lại còn tiến nhanh.
Nếu An vương nhẫn tâm như vậy, do dự giãy dụa như vậy mà còn muốn dùng khối đá này, như vậy nói rõ nhất định hắn có thể giúp cho An vương thu được lực lượng khổng lồ, chắc chắn sẽ diệt mình.
Hắn không muốn chờ đến lúc An vương mạnh mẽ thì hắn lại vô lực phản kháng, ảo não mang theo Tiêu Thi chạy ra khỏi Vương phủ.
Từ trước cho tới nay hắn ở trong Vương phủ, các loại tính toán và để tâm là vì muốn chờ đợi thời cơ ở Vương phủ, tiếp xúc với cơ hội trở thành cao thủ Thiên Thần, bước lên cảnh giới Thiên Thần.
Mỗi một vị hoàng thượng của Đại Quý đều có thể trở thành cao thủ Thiên Thần, hiển nhiên có chỗ ảo diệu của riêng nó, nếu như hắn có thể tra rõ chỗ ảo diệu này, từ đó có thể tìm thấy con đường đạt tới cảnh giới Thiên Thần.
Một khi rời khỏi Vương phủ thì hắn sẽ mất đi cơ hội thăm dò ảo diệu này.
Thân thể lóe lên, hắn biến mất ở tại chỗ.
Tiêu Thi nhìn hắn mất tập trung cũng không tiếp tục nói nữa, xem sắc mặt hắn âm trầm, lại lóe lên biến mất, trong lòng nàng nổi lên nỗi lo lắng không tên. Xem ra đã lại xảy ra chuyện.
Sở Ly xuất hiện ở bên trong phòng của hắn, nhanh chóng thay đổi một bộ y phục màu lam, đổi xong, tướng mạo biến đổi, sau đó xuất hiện ở bên ngoài phòng luyện công.
Lại thi triển Chỉ xích thiên nhai, xuất hiện ở bên trong Cửu long đỉnh.
An vương đang đưa tay nâng hòn đá đen này, chậm rãi đưa về trong miệng, sắc mặt rất quyết tuyệt.
Sở Ly bỗng nhiên xuất hiện, dọa cho hắn nhảy một cái, bàn tay cầm hòn đá đen trở nên run rẩy, lại lập tức bị hắn gắt gao nắm chặt.
Sở Ly nhẹ nhàng bóp một cái, thiếu chút nữa đã bẻ gãy tay của hắn, bàn tay tự nhiên buông ra.
Khi tay tiếp được hòn đá đen rơi xuống. Sở Ly lướt người đi biến mất không còn tung tích.
- A!
An vương nổi giận gầm lên một tiếng.
Hư Ninh mở mắt ra, người nhẹ nhàng lọt vào trong Cửu Long đỉnh, trầm giọng nói:
- Điện hạ?
- A Tu La chi tâm của ta!
Sắc mặt An vương dữ tợn mà lại khủng bố, hầu như muốn cắn nát môi của mình:
- Bị cướp!
Hư Ninh cau mày nhìn về phía An vương.
Sắc mặt của An vương rất dữ tợn:
- Ta phải róc da tróc thịt hắn... Không giết hắn, ta thề không làm người!
- Điện hạ!
Hư Ninh liếc mắt nhìn trái phải, nói:
- Thật sự đã có người đến đây qua sao?
- Lẽ nào ta nằm mơ hay sao?
An vương tức giận kêu lên:
- Lẽ nào A Tu La chi tâm sẽ tự mình chạy mất sao?
Hư Ninh cau mày nói:
- Điện hạ, ta thủ hộ ở bên ngoài, không thấy có người nào. Ta tin rằng người bình thường sẽ không gạt được ta.
- Như vậy sẽ là ai chứ?
An vương hít sâu một hơi, đè sự thù hận và lửa giận ngập trời xuống, hắn chậm rãi nói:
- Lẽ nào là Sở Ly?
Hư Ninh nói:
- Điện hạ có thể thấy tướng mạo của đối phương hay không?
An vương suy nghĩ một chút. Hừ lạnh nói:
- Tướng mạo bình thường, ta không nhận ra... Không phải Sở Ly!
Tay của Hư Ninh bình tĩnh hợp thành hình chữ thập, nói:
- Không có tâm pháp, hắn đạt được A Tu La chi tâm cũng vô dụng, điện hạ chậm rãi tra xét là được. Chung quy vẫn có thể tìm lại được... Điện hạ có duyên với A Tu La chi tâm, không cần phải lo lắng.
- Nhất định ta sẽ tìm được nó!
An vương nghiến răng nghiến lợi:
- Ta sẽ để cho tên kia biết, cái gì là sống không bằng chết, sống không bằng chết!
Hư Ninh nói:
- Điện hạ có muốn ở chỗ này bế quan dưỡng thương hay không?
- Hừm, ở đây đi, như vậy càng yên tĩnh hơn.
An vương từ tốn nói:
- Tôn giả thay ta hộ pháp đi.
- Vâng.
Tay của Hư Ninh hợp thành hình chữ thập, người nhẹ nhàng ra khỏi Cửu Long đỉnh, một lần nữa ngồi lên trên bồ đoàn.
Hắn ngồi ở trên bồ đoàn, kích thích Xá lợi phật châu, nhưng trong lòng đã đoán ra được là Sở Ly.
Có thể giấu diếm được cảm giác của mình, chỉ có người mang theo Xá lợi phật châu mà thôi.
Sở Ly và Tiêu vương phi đều có Xá lợi phật châu, Tiết vương phi không thông võ công, không thể tới đây, chỉ có Sở Ly, quả thực là thủ đoạn cao cường.
Nghĩ tới đây, hắn không nghĩ nhiều nữa, lần nữa vứt bỏ tạp niệm tiến vào định cảnh.
…
Sở Ly trở về nhà đổi áo bào trắng, khôi phục lại dung mạo, cúi đầu nhìn hòn đá đen trên tay.
Thứ này giống như một viên kim cương, cực kỳ cứng rắn, hắn dùng sức nắm nhưng lại không thể làm gì được, đen đến kinh người, so với bất kỳ màu đen nào mà hắn nhìn thấy còn đen hơn mấy phần, một chút ánh sáng cũng không có, giống như có thể thôn phệ ánh mắt, cũng có thể thôn phệ tinh thần vậy.
Hắn nắm ở trên tay, hòn đá nhỏ không ngừng tuôn ra lực lượng mãnh liệt, những lực lượng này đang xâm nhập vào trong thân thể của hắn.
Đây là một luồng lực lượng kỳ dị, rất là lạnh lẽo, như từng cây châm đâm lên trên thân thể, không ngờ vận chuyển lực lượng lại không trục xuất ra được.
Thiên Ma công nhảy một cái, thôn phệ những lực lượng này, tức thì Thiên Ma công lớn mạnh hơn một phần.
Loại lực lượng kỳ dị này tinh khiết giống như thật, đối với Thiên Ma khí là vật đại bổ.
Hắn tùy ý để Thiên Ma khí thôn phệ, khi mơ hồ cảm giác được Thiên Ma khí không chịu nổi nữa thì hắn mới buông tay ra, bỏ khôi đá này lên trên bàn.
Hắn cau mày trầm tư, nghĩ xem nên xử trí như thế nào.
Khí tức mạnh mẽ như vậy, quá dễ để khiến cho người khác chú ý, không thể đặt ở trên người mình, An vương muốn tìm đến quá dễ dàng.
Hắn suy nghĩ một chút, đột nhiên biến mất, xuất hiện ở ngoài Phi Mã thành, sau đó bước vào trong trận pháp.
Chôn viên đá dưới một gốc cây thông ở trong trận pháp, hắn vỗ vỗ tay, đứng dậy muốn rời khỏi, có trận pháp trấn áp, cho dù người khác cảm ứng được lực lượng mãnh liệt thì cũng không có cách nào tới gần được, không tìm được nó.
Bỗng nhiên hắn cau mày, chỉ thấy gốc thông kia đang dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được trở nên khô vàng.
Sở Ly vận chuyển Khô Vinh kinh theo bản năng, vận chuyển linh khí chung quanh vào trên cây thông này, phát hiện ra nó đang bị một luồng lực lượng kỳ dị ăn mòn, nhanh chóng chết đi, dưới linh khí mạnh mẽ giúp đỡ, nhưng nó vẫn đang thong thả chết đi.
Sở Ly vội vã móc khối đá đen này ra, lúc này cây thông mới chậm rãi khôi phục khi được linh khí thẩm thấu vào trong thân.
Suy nghĩ một chút, Sở Ly chôn khối đá này ở dưới một tảng đá lớn, chung quanh không có hoa cỏ gì, không đến nỗi bị nó giết chết mà thay đổi trận pháp.
Sở Ly lóe lên rồi biến mất, trở lại Vương phủ.
An vương đang khoanh chân ngồi ở bên trong Cửu long đỉnh, hai tay kết ấn, trong đầu bắt đầu quán tưởng một bóng người khổng lồ.
Bóng người này chẳng khác gì ngọn núi to lớn, sừng sững đứng vững ở trong thiên địa, xấu xí không thể tả được, thân thể toả ra mùi chết chóc, tướng mạo dữ tợn khủng bố, vẻ mặt dữ tợn khiến cho ngũ quan hầu như không thể nhận ra được. Ánh mắt lạnh lẽo vô tình, khí tức phun ra khi thì như băng, khi thì như lửa.
An vương đọc thầm một đoạn thần chú, chậm rãi, một nguồn lực lượng vô hình từ trên hư không truyền đến, rơi xuống trên người hắn.
Trong lòng hắn mừng rỡ, A Tu La công này quả nhiên lợi hại, vừa tu đã có tác dụng.