Tên này hiển nhiên đã coi ba người bọn hắn là đao, muốn mượn đao giết người.
Ba người bọn hắn là đao của Vương gia, cũng không phải là đao của vị Mạnh Phó thống lĩnh này, dường như hắn còn không làm rõ điểm này cho nên vẫn còn muốn dây dưa không ngớt.
Hương Phi Tuyết không kiên nhẫn, cảm thấy hắn không thức thời cho nên mới cười nói:
- Mạnh thống lĩnh nên đi về trị thương trước đi, đừng để quá lâu.
- Ài...
Mạnh Chấp lắc đầu nói:
- Vương gia tìm ba vị chính là vì đối phó với họ Sở kia, bây giờ như vậy sẽ không có cách nào bàn giao với Vương gia.
Ba người nhìn nhau một chút, âm thầm cau mày.
Chuyện này có chút phiền phức, bọn họ vốn cho rằng chỉ là một người trẻ tuổi, tuổi tác xấp xỉ với bọn họ, tu vi sẽ không mạnh bằng ba người, cũng không ngờ lại lợi hại như vậy, lại không đối phó được đối phương.
An vương tìm bọn họ là vì đối phó với Sở Ly này, bây giờ xem như bọn họ đã mất đi giá trị của mình.
- Nếu không, chúng ta rời khỏi đây đi?
Hương Phi Tuyết cười híp mắt nói.
Hắn đã nhìn ra đầu mối.
Ba người bọn hắn bây giờ là bánh bao, cũng không phải là chỉ để đối phó với Sở Ly, còn có mối uy hiếp từ Thành vương phủ.
Người của Thành vương phủ đánh tới cửa, Vương gia và hộ vệ Vương phủ không thể làm gì, toàn bộ hi vọng đều ký thác vào trên người ba người bọn hắn.
Hộ vệ Thành vương phủ đã bị Sở Ly giết hai người, điều này đã nói rõ bọn họ cũng không mạnh như vậy, ba người mình có thể ứng phó được.
Mạnh Chấp khẽ cắn răng, hừ lạnh nói:
- Thôi, việc này bàn bạc kỹ càng rồi lại nói!
Hắn cũng biết tình thế, cho dù không đối phó được với Sở Ly thì giá trị của ba người vẫn còn, không thể thả đi được.
- Mạnh thống lĩnh, nên mau trở về trị thương đi.
Hương Phi Tuyết híp mắt cười nói.
- Được, ta đi về trước.
Mạnh Chấp tự chuốc lấy nhục nhã, phẫn nộ rời đi.
Ba người nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắn, mãi đến khi bóng lưng của hắn biến mất mới lắc đầu không ngớt. Vương phủ quả nhiên không đơn giản như vậy, nhân tâm đấu tới lợi hại, nếu như ba người bọn hắn không thể đoàn kết, đề cao tinh thần, chỉ sợ sẽ bị thôn phệ!
…
Mạnh Chấp ăn mấy viên đan dược, đến thư phòng của An vương, bẩm báo tình hình trước mắt.
- Hừ, Sở Ly được lắm!
An vương cắn răng, sắc mặt âm trầm, dường như đã hạ quyết tâm, lạnh nhạt nói:
- Tuy ba người bọn hắn không đối phó được với Sở Ly, nhưng muốn đối phó với Thành vương phủ đã đủ, cho dù Trần Không tới đây thì cũng có thể ứng phó được!
- Điện hạ, lẽ nào cứ như thế buông tha cho Sở Ly hay sao?
Mạnh Chấp không phục nói.
Hắn bị một chưởng của Sở Ly làm cho chấn động đến mức trọng thương, chuyện này không tính là cái gì, hận nhất chính là ngữ khí của Sở Ly, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã.
An vương lạnh nhạt liếc hắn một cái:
- Trước tiên nhịn một chút đi, chung quy sẽ có thể tìm được cơ hội để trừng trị hắn, ngươi đi đi!
-... Vâng.
Mạnh Chấp bất đắc dĩ cúi đầu lui ra.
Tống Lưu Ảnh và Tiết Ngưng Ngọc liếc mắt nhìn nhau, không biết nên nói ra sao với An vương.
- Các nàng đi ra ngoài trước, ta có lời muốn nói với Tôn giả.
An vương quay đầu nói với nhị nữ.
- Vương gia không nên quá mệt nhọc, cố gắng tĩnh dưỡng, sớm ngày khôi phục!
Tống Lưu Ảnh nhẹ nhàng nói.
An vương gật gù.
Nhị nữ lùi lại rồi đi ra ngoài, An vương nhìn về phía Hư Ninh.
Tay của Hư Ninh hợp thành hình chữ thập, nói:
- Điện hạ.
- Tôn giả, xem ra ta không có lựa chọn nào khác.
An vương lạnh nhạt nói.
Hư Ninh nói:
- Điện hạ, Phật Môn có ngàn vạn phật pháp, đều thông thế giới cực lạc, thế tôn giáo dục chúng sinh, chuyện quan trọng nhất là buông xuống. Phải buông xuống thì mới có thể giải thoát, điện hạ nên buông xuống!
- Buông xuống...
An vương cười lớn.
Tay của Hư Ninh hợp thành hình chữ thập thi lễ.
An vương lắc đầu nói:
- Nếu như ta buông xuống, như vậy sẽ không buồn không lo, làm một vị Vương gia yên vui, nhưng sống như thế có gì thú vị cơ chứ? Biết rõ có thể chạm tới chỗ ngồi kia, có thể bước lên cảnh giới Thiên Thần, mình ta vô địch, sao ta có thể buông tha được chứ?
- Đây chính là nguyên nhân điện hạ buồn phiền.
Hư Ninh thở dài:
- Ân oán tình cừu, tất cả chỉ là công dã tràng.
- Muốn cho Tôn giả từ bỏ thành Phật, Tôn giả có thể buông xuống được sao?
- A di đà phật...
Hư Ninh lắc đầu thở dài:
- Xem ra trong lòng điện hạ đã quyết.
- Đúng vậy, ta chỉ có thể như vậy mà thôi.
An vương từ tốn nói:
- Sở Ly đã thành tâm ma của ta, tâm ma này không trừ, sao có thể nói tới hoàng đồ đại nghiệp, giang sơn vạn năm cơ chứ?
- A di đà phật...
Tay của Hư Ninh hợp thành hình chữ thập thi lễ, không muốn nhiều lời nữa.
…
Bốn vị cao thủ Thiên Ngoại thiên vây quanh An vương phủ, chỉ cần có người dám đi ra thì bọn họ sẽ vây giết.
Đã chết hai cao thủ, y theo ý tứ của Thành vương thì phải xông vào trong An vương phủ để trả thù.
Nhưng Trần Không khuyên nhủ Thành vương, làm như thế là hơi quá mức, cứ vây quanh ở bên ngoài, để lòng người của An vương phủ bàng hoàng, như vậy là đủ rồi.
Bốn người bọn họ vâng lệnh giết chết đám hộ vệ của An Vương phủ, người nào dám ra đây thì sẽ phải chết, mặc kệ là thân phận gì thì cũng giết không tha.
Vào buổi trưa, ánh nắng tươi sáng, cửa lớn của An vương phủ bỗng nhiên mở rộng, có một người thị vệ đi ra, phía sau có ba hộ vệ trẻ tuổi đi ra.
Hai mắt của bốn vị cao thủ Thiên Ngoại Thiên tức thì tỏa sáng.
Bốn người đấy, lần này có thể giết thoải mái, đặc biệt là ba người Thiên Ngoại Thiên phía sau kia, tuổi như thế đã thành Thiên Ngoại Thiên.
Nếu như giết chết được bọn họ là thoải mái nhất. Bọn hắn hận nhất những gia hỏa có kỳ ngộ có thiên phú này, ông trời quá không công bằng, những người như vậy nhìn thấy một thì bọn họ sẽ giết một!
Bốn người mang theo sát ý mãnh liệt đánh về phía bốn người.
Bọn họ bỗng nhiên sững sờ, không ngờ lại mất bóng dáng của ba hộ vệ trẻ tuổi, bọn hắn đột nhiên biến mất.
- Không được!
Bốn người bắt đầu lo lắng, thuận theo chỉ thị báo động liều mạng xông về phía trước, tránh khỏi tập kích phía sau.
Ba người Liễu Tinh liên thủ chỉ đối phó với một người.
Tuy rằng người kia cơ linh, liều mạng vọt tới phía trước, nhưng thân pháp không bằng ba người, đã bị bọn họ đuổi theo. Công kích mạnh mẽ bắn trúng người hắn, làm cho hắn bay ra ngoài, lực lượng của ba người đã đủ để làm cho hắn trọng thương.
Ba người lại liên thủ tấn công về phía tên còn lại.
Ba người còn lại thấy tình thế không ổn, vội vã bối rối chống đỡ, đánh thành một đoàn với ba hộ vệ trẻ tuổi này.