Đoàn cứu viện của tỉnh J tổng cộng có 50 người, có chuyên gia về động đất, bác sĩ nội ngoại khoa và còn mang theo cả lều bạt, đồ ăn, nước uống và thuốc.
Trang Dực mang theo nhiều người như vậy cũng không phải là giả vờ, đã xác nhận được Chu Hạ Ninh vẫn bình an nên anh trở về tham gia vào đội cứu trợ. Trước khi đi, anh nhìn Chu Hạ Ninh thật lâu, nụ cười vẫn luôn nở trên môi:” Em vẫn bình an là tốt rồi.”
“Hạ Ninh, thật không ngờ Trang Dực còn có bằng chứng nhận cứu trợ! Lại còn đến đây tham gia! Đúng là không thể nhìn người khác bằng vẻ bề ngoài nha!” Tiền Hữu Đa vô cùng ngạc nhiên.
Chu Hạ Ninh khẽ vuốt ngực, trái tim đã dần bình tĩnh lại, nhưng cảm giác rung động lúc đó lại rõ ràng và mãnh liệt như vậy.
“Chị Chu.” Ngoài cửa có một người quen đang tiến vào.
“A, anh là không phải là trợ lý của Trang Dực sao.” Tiền Hữu Đa càng thêm kinh ngạc,” Làm sao anh cũng ở đây?”
“Tôi là trợ lý của anh Trang nha, anh ấy đến đây thì tôi phải đi theo chứ.” Tiểu Nhậm cười khổ,” Lỡ may anh ấy gặp chuyện, tôi cũng không có cách nào nói chuyện với công ty.”
Tiểu Nhậm đến đây cũng không giúp được gì, nhưng cậu quyết bám theo Trang Dực, tí nữa thì khóc to: nếu không ngăn cản được Trang Dực thì cậu đành phải đi theo.
“Mọi người có cần tôi giúp gì không?” Tiểu Nhậm bị Trang Dực gọi đến đây hỗ trợ Chu Hạ Ninh.
“Ừ, giúp tôi khiêng cáng đi. Chuyện này không cần phải học, có sức khỏe là được.”
Thừa lúc Tiền Hữu Đa quay người, Tiểu Nhậm đến gần Chu Hạ Ninh:” Chị Chu, anh Trang hôm qua biết nơi này có động đất thì cả người đều choáng váng, chạy ngay đi tìm Thịnh tổng nói muốn đến đây tìm chị, Thịnh tổng không còn cách nào đành liên lạc với lãnh đạo tỉnh, bỏ tiền ra thành lập đội cứu trợ này. Thịnh tổng còn nói tôi phải canh chừng không cho anh Trang làm chuyện điên rồ, bây giờ chị không sao thì tốt quá rồi.”
Giọng nói của Tiểu Nhậm rất nhỏ nhưng Chu Hạ Ninh lại nghe rất rõ ràng. Cậu thấy Chu Hạ Ninh ngẩn người mới hài lòng quay người đi.
Lúc nãy cậu đứng bên ngoài mãi mà không thấy anh Trang bày tỏ nỗi lòng, như vậy không được nha, cứ khiêm tốn như thế lỡ may Chu Hạ Ninh không hiểu được nỗi khổ của anh ấy, vậy hóa thành công cốc sao?
May mắn là có cậu đi theo, anh Trang không nói thì có cậu nói hộ nha. Trợ lý không phải là cần làm và bổ sung những việc còn thiếu sao.
Chu Hạ Ninh ngẩn người một lát. Lúc nhìn thấy Trang Dực, cô có cảm giác như Trang Dực cố ý đến tìm mình, nhưng Trang Dực không nói gì cô lại sợ chính mình đa tình hiểu sai ý, bây giờ nghe Tiểu Nhậm nói lại, cô mới biết hóa ra là Trang Dực tới tìm cô.
Nơi này còn có dư chấn, nơi này thiếu bác sĩ, nơi này giao thông không thuận lợi, nơi này có nhiều vấn đề không thích hợp cho Trang Dực tự mình đến, nhưng anh vẫn tới.
Cô không rõ cảm giác trong lòng là gì, cô chỉ biết, cảm giác của cô đối với Trang Dực đã không còn như trước.
Những người có vẻ ngoài khó làm cho người khác tin tưởng, hóa ra họ làm còn tốt hơn là nói.
Hóa ra, cô vẫn không hiểu rõ được lòng người?
Chân Hạ Thao bắt đầu sưng lên, vết thương còn bị chảy dịch và mưng mủ, Chu Hạ Ninh nhìn mà muốn rơi nước mắt.
“Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà.” Hạ Thao rụt một bên chân bị thương lại.
“Không được, phải chữa trị thật tốt. Nếu không cái chân này có thể phải bỏ đi.” Bác sĩ vừa nói xong, vẻ mặt Chu Hạ Ninh bỗng trắng bệch.
Trời đã tối, nhân viên cứu hộ bận rộn cả ngày cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, Chu Hạ Ninh cố ý mời một bác sĩ ngoại khoa đến khám chân cho Hạ Thao, không ngờ lại biết được tin như vậy.
Cô ngẩng đầu nhìn Trang Dực đứng bên cạnh:” Ngày mai, có thể đưa ông ấy ra ngoài không?”
Cô biết bây giờ ai cũng bận, nhưng cô không thể nào đứng nhìn chân Hạ Thao bị cắt bỏ. Một đạo diễn không có chân thì làm sao có thể tiếp tục quay phim?
Trang Dực chăm chú nhìn Chu Hạ Ninh, ánh mắt từ trên mặt Hạ Thao chuyển qua chân của ông:” Được, anh đi liên lạc thử, ngày mai cố hết sức đưa đạo diễn Hạ ra ngoài.”
Lúc này phương tiện có thể ra vào chỉ có trực thăng. Buổi chiều vừa có trận mưa to, làm cho một con đường nhỏ mới sửa xong cũng bị lấp mất, dù đang làm lại suốt cả đêm nhưng cũng không biết khi nào mới xong. Nhưng dù thông đường thì xe bình thường cũng không thể đi vào.
“Cám ơn anh.” Chu Hạ Ninh thở phào nhẹ nhõm, quay người nói với Trần Thành,” Anh Trần, lại phải làm phiền anh rồi.”
Hạ Thao bị thương ở đùi phải nên đi lại đều cần Trần Thành dìu hoặc cõng.
Trang Dực đứng im, ánh mắt phức tạp nhìn Chu Hạ Ninh đi bên cạnh Trần Thành, giúp anh ta nâng cáng của Hạ Thao đưa ông vào trong lều.
Bởi vì có Trang Dực giúp đỡ nên bọn họ không cần phải ở tạm trong khu đổ nát của khách sạn, tuy rằng chỉ có 2 cái lều nhỏ nhưng dù sao cũng có cái nghỉ chân, ngồi dựa vào nhau cũng có thể ngủ được một giấc an ổn.
Tiền Hữu Đa nhìn vẻ mặt ảm đạm củaTrang Dực, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không nói ra quan hệ của Chu Hạ Ninh và Hạ Thao.
Ngày đó, người nghe được Chu Hạ Ninh gọi đạo diễn Hạ là “Ba” chỉ có một mình cô. Sau đó Chu Hạ Ninh còn nhờ cô giữ bí mật, tạm thời cô ấy còn chưa biết giải thích quan hệ của bọn họ như thế nào.
Thật ra cô cũng rất ngạc nhiên, đạo diễn Hạ nếu như là ba của Hạ Ninh, vì sao không có ai biết?
Ngày hôm sau Hạ Thao được trực thăng mang ra ngoài, Trần Thành cũng đi cùng, Chu Hạ Ninh vẫn ở lại.
Lúc này, cô rất muốn giúp đỡ, nếu không cô thấy trong lòng rất khó chịu. Sau nữa là Trang Dực đã muốn tới đây tìm cô thì cô cũng muốn ở lại với hắn.
Mà Hạ Thao, khi đã ra bên ngoài, người có thể chăm sóc ông có rất nhiều.
Thật ra, cách phân biệt người đàn ông tốt và xấu chỉ là ở trách nhiệm mà thôi. Trang Dực có phải là một người đàn ông tốt hay không, bây giờ cô vẫn chưa xác định được, nhưng cô biết, nếu anh muốn thì cô sẽ cho anh một cơ hội.
Trong lúc gian nan này, mọi tình cảm của con người đề nhỏ bé như vậy. Tuy rằng Trang Dực đến đây vì Chu Hạ Ninh, Chu Hạ Ninh cũng vì Trang Dực mà ở lại, nhưng bọn họ cũng rất bận rộn, dù gặp nhau cũng rất vội vàng, có đôi lúc khi lướt qua chỉ có thể cho nhau một cái nhìn.
Không biết sao nhưng Chu Hạ Ninh cảm thấy rất an tâm, vì cô biết người đàn ông này, sẽ không bỏ rơi cô.
Buổi chiều hôm đó, Hạ Thao đã vào một bệnh viện tốt nhất ở tỉnh J. Trần Thành gọi điện thoại báo Hạ Thao không bị thương đến xương cốt, được chữa đúng lúc nên chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian sẽ khỏe lại.
Chu Hạ Ninh thở dài nhẹ nhõm, rồi sau đó gọi điện cho Hạ Thao, nói ông không thể trộm xuống giường, phải cố gắng nghe lời bác sĩ, khi cô trở về sẽ đến thăm ông.
Tắt điện thoại, cô lại thấy may mắn vì đã quay phim xong, bằng không với tính cách của Hạ Thao, chắc chắn sẽ không yên tâm dưỡng bệnh.
Bây giờ, chính là thời điểm phim điện ảnh chuẩn bị công chiếu, cũng không đến mức phải huy động cả đoàn làm phim.
Sáu ngày sau, tình hình tại khu cứu trợ cũng đã ổn định lại, bây giờ đã đổi từ cứu trợ sang phòng dịch. Hóa chất bắt đầu được đưa vào thành phố G.
Những công việc khôi phục lại sau cơn động đất cũng gian khổ như trước đó.
Trước khi đi Trang Dực đã hứa sẽ hỗ trợ đưa chuyên gia và kiến trúc sư đến để giúp đỡ xây dựng lại thành phố, còn anh và đoàn cứu hộ đang chuẩn bị trở về.
Đoàn phim đi cùng Chu Hạ Ninh đều đã trở về, chỉ còn mình cô ở lại, cô sẽ đi về cùng Trang Dực, đầu tiên là đi xe của bộ đội đến sân bay, sau đó ngồi trực thăng đến thành phố H.
Lần này đi, không có phóng viên nhưng lại có rất nhiều người dân đến tiễn.
Dù có nhiều lời khen ngợi, nhưng không bằng một lời “Cám ơn” chân thành.
Hai mắt Chu Hạ Ninh hơi ướt. Cô nghĩ đến mấy ngày nay, có người thân thể không còn nguyên vẹn, còn có người khi đưa đến đã không còn hơi thở.
Mỗi người đứng ở đây, dù nhiều hay ít đều mất đi người thân hoặc bạn bè, nhưng bọn họ vẫn kiên cường sống sót. Bởi vì không có gì quan trọng bằng còn sống.
Chu Hạ Ninh nghĩ, đau khổ của cô trước đây, đứng trước sinh ly tử biệt, tại thân thể không trọn vẹn cũng chỉ là một hạt cát nhỏ nhoi.
Cô đang suy nghĩ thì bỗng cảm thấy tay trái ấm áp, cô cúi đầu thì nhìn thấy có một bàn tay khác đang nắm tay trái của mình, nhìn lên trên theo hướng bàn tay kia thì chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt đang ra vẻ bình tĩnh chào tạm biệt với mọi người.
Cô ngập ngừng nhưng cũng không rút tay về. Sau đó, lại cảm thấy bàn tay kia không còn cứng ngắc, thậm chí còn dám khẽ vuốt ve tay cô.
Cô cúi đầu, khóe môi khẽ mỉm cười.
Trang Dực giả vờ như vô tình quay đầu, nhưng chỉ nhìn thấy mái tóc của Chu Hạ Ninh. Không thấy được vẻ mặt của cô, nên anh có chút lo lắng và thấp thỏm.
Anh chưa bao giờ biết, hóa ra chỉ cần nắm tay cô gái mình thầm mến cũng cần nhiều dũng khí như vậy.
Nhưng nếu không có 6 ngày nay, anh cũng không có cách nào gom đủ dũng khí.
Nhưng anh biết, mọi người đều đi rồi, chỉ có cô không đi, chắc là cô cũng muốn ở lại với anh?
Mấy ngày nay khi không có việc gì làm, anh đều ngồi đoán ý nghĩ của Chu Hạ Ninh, luôn nhớ lại ánh mắt khi Chu Hạ Ninh nhìn mình, lần lượt tự khẳng định rồi lại phủ định.
Vừa rồi, lúc nghĩ sắp rời khỏi nơi này, trong lòng anh đột nhiên có cảm giác không nỡ.
Thế giới bên ngoài thật náo nhiệt nhưng lại quá mạnh mẽ. Anh cũng không biết, khi trở lại cuộc sống bình thường, Chu Hạ Ninh có còn nở nụ cười ấm áp giống mấy ngày nay để nhìn mình hay không.
Cho nên, anh muốn thử một chút. Nếu anh nắm tay Chu Hạ Ninh mà cô không từ chối, như vậy thì anh biết mình đã có hi vọng. Nếu cô rút tay về… Cùng lắm thì anh sẽ bắt đầu lại từ đầu!
Cuộc đời ngắn ngủi, nửa kia trong số mệnh sao có thể gặp được dễ dàng? Mà khi đã gặp được, thì làm sao anh có thể buông tay?
Trang Dực nắm tay Chu Hạ Ninh mãi đến khi lên xe cũng không buông ra. Tiểu Nhậm cúi đầu, cười híp mắt ngồi lên xe sau.
Không phải là vì xe Trang Dực ngồi quá chật, mà cậu chỉ sợ hai người đó da mặt mỏng, thấy người quen sẽ ngại.
Trên đường đi không có ai nói chuyện.
Hai người đều mệt mỏi, nhất là trong cơ thể. Mấy ngày nay, hầu như đều không được nghỉ ngơi, thường xuyên chỉ ngủ được 3 4 tiếng đã thức dậy, thậm chí ăn cũng không được no.
Nhưng hai người lại không muốn nghỉ ngơi, cảm giác nắm tay như vậy quá ấm áp làm cho người ta không nỡ bỏ qua.
Chu Hạ Ninh vô cùng mệt mỏi, lại có Trang Dực ngồi bên cạnh, cảm giác an toàn làm cho cô yên tâm dựa vào Trang Dực mà ngủ.
Trang Dực cũng mệt mỏi, nhưng lại càng không muốn ngủ. Anh sợ, khi thức dậy thì tất cả chỉ là một giấc mộng đẹp.
Cho nên anh chỉ nắm tay Chu Hạ Ninh ngồi yên lặng bên cô suốt cả quãng đường.
“Hạ Ninh, xuống xe.” Trang Dực khẽ cười cúi đầu nói, nhìn Chu Hạ Ninh khẽ động sau đó từ từ ngẩng đầu lên.
Bởi vì động đất nên hành lý của Chu Hạ Ninh đều bị chôn dưới đống đổ nát không thể tìm được. Bởi vì trong khách sạn không có người bị thương nên không có ai đến đào bới, lần này cô trở về chỉ có thể đi bằng trường hợp đặc biệt, nếu không cả vé máy bay cũng không mua được.
Lên máy bay, Chu Hạ Ninh mới có cảm giác đã trở về.
Mặc dù mới vài ngày ngắn ngủi, nhưng cô lại cảm thấy mình như đang sống trong một thế giới khác, bây giờ ngồi tại khoang VIP trong máy bay cô mới cảm thấy như mình đã trải qua mấy đời.
“Chúng ta phải chuyển máy bay ở Tây An sao?” Máy bay từ từ chuyển động, Chu Hạ Ninh nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ nói, nhưng không nghe thấy Trang Dực trả lời, cô quay đầu thì nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch của Trang Dực.
“Sao vậy?” Cô sờ mặt Trang Dực.
“Không, không sao cả.” Cả người Trang Dực cứng ngắc, anh khó khăn quay đầu nhìn Chu Hạ Ninh, “Em đừng lo…”
“Anh làm sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao?” Chu Hạ Ninh lo lắng nhìn Trang Dực,” Có cần em gọi tiếp viên xin cho chúng ta xuống máy bay không?”
“Không cần!” Trang Dực thấy Chu Hạ Ninh đang chuẩn bị nhấn nút gọi tiếp viên, thì vội vàng ngăn cản, anh nhắm chặt hai mắt, hít sâu rồi nói,” Anh chỉ sợ ngồi máy bay mà thôi.”
Anh nói thật nhanh, thậm chí không dám nhìn vẻ mặt Chu Hạ Ninh, hơi mím môi rồi nói tiếp:” Lúc anh 7 tuồi thì ba mẹ bị tai nạn máy bay, từ đó về sau anh rất sợ ngồi máy bay, dù mất thời gian ngồi xe lửa hay ô tô anh cũng không muốn đi máy bay.”
Chu Hạ Ninh hơi nhếch miệng, đau lòng cầm tay Trang Dực:” Chúng ta đến Tây An thì không ngồi máy bay nữa, chuyển qua xe lửa đi.”
“Không sao.” Trang Dực nở một nụ cười hết sức khó coi với Chu Hạ Ninh,” Anh ổn rồi, có em ngồi cùng không chừng anh sẽ cảm thấy tốt hơn.” Nói xong anh cầm ngược lại tay Chu Hạ Ninh.
“Cho em biết một chuyện. Lần trước có một bộ phim Hollywood mời anh làm diễn viên chính, nhưng chủ yếu quay tại Mĩ nên anh từ chối.” Trang Dực không muốn mình tưởng tượng ra những tai nạn kia nên chỉ chăm chú nhìn Chu Hạ Ninh.
“Là vì anh không muốn ngồi máy bay?” Chu Hạ Ninh cười nhẹ, cũng chăm chú nhìn ánh mắt Trang Dực.
“Đúng vậy, anh cũng từng ngồi máy bay hai lần nhưng chỉ có vài giờ, mỗi lần đều hận không thể từ bên trong nhảy ra ngoài, nếu để anh ngồi mười mấy tiếng trên máy bay, chỉ sợ anh sẽ phát điên mất.” Anh cười tự giễu.
Máy bay từ từ chạy đến đường băng, bắt đầu chuẩn bị cất cánh.
Vẻ mặt Trang Dực càng trắng hơn, tay Chu Hạ Ninh cảm thấy hơi đau.
Chu Hạ Ninh vẫn nở nụ cười, nhẹ nhàng gọi một tiếng:” Trang Dực.”