“Sau này mỗi lần đi máy bay mà có em ngồi cùng thì tốt rồi. Lúc đó cho dù có đi đến chân trời góc biển anh cũng đồng ý.” Trang Dực nhếch môi, dịu dàng nhìn Chu Hạ Ninh. Tuy anh hơi hồi hộp, nhưng chỉ cần nhớ đến đôi môi mềm mại của Chu Hạ Ninh thì lại thoải mái hơn rất nhiều.
Chu Hạ Ninh liếc nhìn anh:” Nằm mơ đi nhé.”
“Hiện thực quá lạnh lùng nên anh đành phải hoàn thành ước nguyện trong giấc mơ thôi.” Trang Dực cười, “Chẳng lẽ chút hy vọng nhỏ nhoi ấy em cũng đành lòng cướp luôn của anh?”
Chu Hạ Ninh hơi xoay người, nghiêm túc nhìn anh bạn Trang “Cho một ít màu sắc đã tính mở hàng nhuộm”, “ Được một tấc lại tiến thêm một thước” này:” Ngài Trang, không muốn ra ngoài sao? Ngài tính ở luôn trên máy bay hả?”
Trang Dực thở dài:” Nói thật thì đây chính là lần đầu tiên anh không nỡ xuống khỏi máy bay.”
Có lẽ xuống máy bay rồi anh lại phải trở về với hiện thực, anh có chút sợ hãi, sợ Chu Hạ Ninh sẽ lại coi như không quen biết mình.
Cho anh hưởng chút ngọt ngào rồi sau đó lại thông báo rằng anh với Chu Hạ Ninh chỉ là bạn bình thường, chắc chắn anh sẽ hộc máu mà chết mất.
“Em đừng nói xuống máy bay rồi thì sẽ trở mặt không nhận người nhé?”
Anh cảm thấy có chút nguy hiểm, vẫn phải nghe cô đồng ý mới thấy yên lòng.
Tuy rằng, anh càng muốn hỏi: có phải xuống máy bay rồi thì chúng ta sẽ thành người xa lạ.
Chu Hạ Ninh đứng lên, trợn mắt nhìn Trang Dực cố ý chắn đường:” Đừng có ngây thơ như vậy.”
Trang Dực ỉu xìu, đáng thương nhìn Chu Hạ Ninh.
Tuy rằng biết khả năng diễn xuất của Trang Dực rất tốt, nhưng khi cô nhìn thấy khuôn mặt vừa gầy vừa đen của Trang Dực, nhớ tới những vết thương trên tay của anh hay rõ ràng anh sợ máy bay nhưng vẫn ngồi trực thăng đi tìm cô, cô lại mềm lòng.
“Trong trường hợp công khai và không có sự đồng ý của em thì không cho thân thiết.” Cô hơi khép mi, khẽ mím môi.
Trang Dực ngẩn người:” Hạ Ninh…” trong lòng anh kích động, dang hai tay chuẩn bị ôm cô vào lòng.
Chu Hạ Ninh vôi vàng ngăn cản anh:” Này, kiềm chế chút đi, nơi này có rất nhiều người!”
Tuy rằng tiếp viên ở khoang VIP cũng có đạo đức nghề nghiệp, chưa đến mức đem quá trình phục vụ hành khách bán cho báo chí và phóng viên, nhưng ai mà biết được sẽ có chuyện gì xảy ra.
Không phải là không có trường hợp tiếp viên hàng không bán đứng các ngôi sao.
Bây giờ cô mới cảm thấy cả quãng đường này cô rất không cẩn thận. Tuy rằng khoang VIP hôm nay chỉ có hai người bọn họ, cô cũng quan sát xem có tiếp viên gần đó hay không, nhưng cô cũng không thể chắc chắn được bên kia rèm không có người.
Trang Dực nhìn Chu Hạ Ninh mà khóe môi vẫn luôn mỉm cười.
Tuy rằng ý của Chu Hạ Ninh là không muốn công khai, nhưng vẫn là đồng ý phải không?
Hai người đi ra từ cửa VIP lại thêm ăn mặc quần áo khá bình thường, người vừa đen vừa gầy nên đi ra khỏi sân bay khá thuận lợi.
Tiểu Nhậm cố ý đi ra trước, đang đứng chờ ở chỗ để xe.
Lúc nhìn thấy Tiểu Nhậm và tài xế, Chu Hạ Ninh lại có chút xấu hổ, mặc dù cô đã cố ý buông tay Trang Dực.
“Tôi sẽ tự lái xe, hai người về trước đi.” Trang Dực lấy chìa khóa xe từ trong tay tài xế, trong lúc tiểu Nhậm và tài xế đang kinh ngạc thì anh đã quay người mở cửa xe bên cạnh ghế lái, “Em cẩn thận chút.”
Sau đó mở khóa xe nghênh ngang rời đi.
Chỉ còn chút thời gian cho hai người, làm sao anh có thể cho thêm hai cái bóng đèn cao áp đi theo chiếu sáng đây?