Đến khi động đất dừng lại, Chùa Đạt Nhĩ Cát đã sập mất một phần, tường rào và cổng chỉ còn là một đống gạch vụn, con đường đi vào thành phố cũng bị che lấp cũng may là thiết bị quay phim không bị hỏng hóc nhiều.
Chu Hạ Ninh đỡ Hạ Thao từ trong đống đổ nát đi ra.
“Không sao, chỉ bị va đập nhẹ thôi, không đau đâu, thật đó.” Hạ Thao quay đầu nhìn con gái đứng bên cạnh, trong đầu nhớ đến lúc con gái gọi “Ba” thì vết thương cũng không còn thấy đau nữa, trên mặt nở nụ cười sung sướng.
“Ba cẩn thận một chút, chân phải đừng dùng sức.” Hai mắt Chu Hạ Ninh hồng hồng, cảm giác sắp mất đi người thân lúc đó làm cô vẫn còn sợ hãi, cô cắn môi, mắt nhìn chăm chăm xuống đất, rất sợ có gì làm vướng chân Hạ Thao.
Lúc nãy chân phải của ông bị đá từ trên cửa rơi xuống đập trúng, vết thương nặng đến mức có thể thấy cả xương. Cô chỉ cầu nguyện không có ảnh hưởng đến xương cốt, chỉ cần bị thương ngoài da là tốt rồi.
Tiền Hữu Đa đi bên cạnh Chu Hạ Ninh lảo đảo suýt thì té ngã, Chu Hạ Ninh quay đầu muốn gọi Tiền Hữu Đa thì thấy ánh mắt tò mò của cô ấy đang nhìn mình.
“Mình, tối nay mình sẽ giải thích với bạn…” Chu Hạ Ninh ngập ngừng, bây giờ không phải là thời gian tốt để nói mọi chuyện, nhưng cô cũng không muốn Tiền Hữu Đa nghĩ cô cố ý giấu diếm.
Tiền Hữu Đa gật đầu:”Không sao, vết thương của đạo diện Hạ quan trọng hơn.”
Các nhân viên ở bên ngoài chùa đều không bị thương, tất cả đang tập trung sửa thiết bị, có người nhìn thấy Chu Hạ Ninh dìu Hạ Thao đi ra đều kinh ngạc mà chạy lại gần.
“Đạo diễn Hạ bị sao vậy?”
“Ôi, đạo diễn Hạ bị thương, bây giờ phải làm sao đây?”
“Đúng rồi Chu Hạ Ninh, tôi đã nói là không nên đi vào trong chùa mà, trong đó có gì mà xem, nếu không phải đạo diễn Hạ đi tìm mấy người thì cũng không đến mức bị thương nha.” Lúc xảy ra động đất, đạo diễn Hạ chạy vào tìm Chu Hạ Ninh có mấy người nhìn thấy nên bây giờ có người ghen tị nói.
Chu Hạ Ninh cúi đầu không để ý, cô chỉ chăm chú nhìn chân Hạ Thao:” Chúng ta quay về thành phố rồi đến bệnh viện khám xem sao.”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng Chu Hạ Ninh vẫn thấy nặng nề. Ở ngoại ô mà động đất đã mạnh như vậy, trong thành phố chắc phải nghiêm trọng hơn.
“Nhưng làm sao để quay về đây?”
Đường đã bị phá hỏng, xe không để đi qua được.
Chu Hạ Ninh đang muốn nói, đột nhiên lại có thêm một trận địa chấn, những người bên cạnh nhanh chóng ngồi xổm xuống, còn mấy nữ diễn viên trẻ bắt đầu hét lớn.
Trận địa chấn lần này còn mạnh và lâu hơn trận lúc nãy rất nhiều.
“Đây là dư chấn, sợ là sẽ có thêm mấy lần nữa.” Chu Hạ Ninh mím môi, giọng nói dần nghiêm trọng.
Nếu dư chấn mạnh dần, quay về thành phố cũng rất nguy hiểm, nhưng không về thì chân Hạ Thao biết làm thế nào?
“Anh Trần, chúng ta phải đưa đạo diễn Hạ vào thành phố chữa trị.” Chu Hạ Ninh ngẩng đầu nhìn về phó đạo diễn Trần Thành.
“Được, mấy người chúng ta thay phiên nhau cõng đạo diễn Hạ, tôi không tin sẽ không về được.” Trần Thành gật đầu, anh đã đi theo đạo diễn Hạ nhiều năm, đương nhiên sẽ không bỏ rơi ông trong lúc này.
Mấy người trẻ tuổi bắt đầu phân công nhiệm vụ, có mấy người mang theo máy móc bị hỏng, còn mấy người khác thì thay nhau cõng Hạ Thao, bắt đầu trở về thành phố.
“Lúc nãy chúng ta đi xe cũng mất nửa giờ, bây giờ đi như vậy thì đến lúc nào! Tôi không muốn đi!” Có người không chịu đi bộ phát biểu.
Chu Hạ Ninh tức giận, quay đầu lạnh lùng nhìn:” Không đi, vậy mấy người cứ ở lại đây đi.”
“Như vậy sao được? Nơi hoàng dã như thế này mà cô để chúng tôi ở lại sao?”
Chu Hạ Ninh không quan tâm đến bọn họ, quay đầu nhìn Trần Thành:” Anh Trần, chúng ta đi thôi.”
Tình trạng như bây giờ cũng không còn ai thừa hơi đi thương hoa tiếc ngọc, ai cũng có nhiệm vụ nên tự động đi trở về.
Hai cô gái thấy không có ai để ý tới mình, đành dậm chân một cái rồi cũng phải đi theo.
Địa ngục thì Chu Hạ Ninh chưa từng thấy, nhưng hôm nay cô nghĩ cô đã thấy thế nào là địa ngục trần gian.
Nếu hôm nay bọn họ không ra ngoại ô quay phim, chắc bây giờ cũng không rõ sống chết.
Càng đến gần nội thành, cảnh tượng càng thê thảm.
Cả đoạn đường đi đều không có căn nhà nào còn nguyên vẹn. Nhưng nhà sập, đường sá hư hỏng cũng chỉ là việc nhỏ, khi đi ngang qua khu đổ nát còn có người khóc la “cứu mạng”, mấy người thanh niên trẻ trong đoàn bỏ thiết bị cầm trong tay xuống rồi chạy qua giúp đỡ.
Mấy cô gái đi phía sau cũng không dám oán trách, chỉ cúi đầu không dám nhìn.
“Mọi người nghỉ một chút đi…” Hạ Thao nằm trên lưng Trần Thành, mắt thấy Chu Hạ Ninh mồ hôi nhễ nhại, trong lòng cảm thấy khổ sở.
“Không sao đâu đạo diễn Hạ, sắp đến rồi.Trần Thành khẽ mím môi, không dám dừng lại.
Bọn hạ đã đi được nửa giờ, bây giờ chỉ còn dựa vào nghị lực để đi tiếp.
Chu Hạ Ninh lấy túi giấy ăn đưa cho Hạ Thao và Trần Thành lau mồ hôi.
Trên đường đi chỉ mới thấy cảnh sát đang đứng rải rác mà chưa thấy bộ đội xuất hiện, như vậy chứng tỏ đường đi bị hư khá nặng nên ngăn cản đội cứu viện đi vào.
Lúc này, bọn họ chỉ có thể tự cứu mình.
Chu Hạ Ninh cảm thấy may mắn vì tất cả bọn họ còn sống!
Sống sót chính là hi vọng lớn nhất!
Bọn họ đi đến bệnh viện mấy ngày trước thì chỉ còn một đống đổ nát. Bệnh viện lớn nhất thành phố giờ chỉ còn một đống phế tích.
Có nhân viên cứu hộ vội vàng chạy qua người, bọn họ cũng không dám ngăn lại.
“Thôi, bọn họ bây giờ cũng không thể giúp chúng ta.” Giọng nói Hạ Thao rất thản nhiên.
Đúng vậy, vết thương của Hạ Thao bây giờ là nhẹ nhất ở đây.
“Để tôi đi tìm chút bông băng.” Chu Hạ Ninh quay đầu nhìn Hạ Thao, “ Tôi đã có chứng nhận cấp cứu, băng bó ngoại khoa cơ bản cũng đã học qua.”
“Không được, cô cũng không phải là chuyên nghiệp…” Trần Thành phản đối, nhìn Chu Hạ Ninh cũng biết chỉ là một cô sinh viên trẻ, làm sao có khả năng băng bó, lỡ may có lưu lại di chứng gì…
“Được.” Hạ Thao gật đầu không có chút do dự.
Chu Hạ Ninh gật gật đầu với ông, quay đầu nhìn Tiền Hữu Đa:” Hữu Đa, bạn giúp mình đi tìm.”
Kiếp trước cô đã từng đóng một bộ phim truyền hình tên là, lúc đó cô diễn vai nữ thứ nhưng cũng là một nhân vật khá quan trọng, đoàn phim vì muốn quay cảnh thật nên cho mấy diễn viên đến phòng cấp cứu học tập một thời gian, vì cô đóng vai bác sĩ ngoại khoa nên đi theo mấy bác sĩ học một tháng, sau này còn tự mình đi thi lấy bằng chứng nhận cấp cứu.
Nếu hôm nay cô có thể làm tốt, sau khi trở về cô phải lập tức đi thi lấy thêm một giấy chứng nhận nữa.
Tình trạng không thuận lợi, cứu viện bên ngoài còn chưa đến nên dụng cụ chữa bệnh thiếu rất nhiều, hộ sĩ đang quản lý phòng cấp cứu kiên quyết không cho lấy một cuộn băng.
Trong lòng Chu Hạ Ninh nóng như lửa đốt, đang không biết xin xỏ như thế nào thì bên ngoài truyền đến tiếng hoan hô: đợt bộ đội cứu viện thứ nhất đã đến, hơn nữa còn mang theo ít đồ ăn và dụng cụ chữa bệnh!
Đây mới chính là tin tức tốt nhất, làm Chu Hạ Ninh cảm thấy hai mắt có chút nóng.
“Mọi người có thiếu người hỗ trợ không? Tôi có chứng nhận cấp cứu, để tôi giúp mọi người!” Chu Hạ Ninh thật lòng muốn giúp đỡ.
“Thật tốt!” Bác sĩ phụ trách đứng bên cạnh nở nụ cười, cánh tay anh ta chảy đầy máu đen, “Bây giờ chúng tôi đang rất cần người.”
Cầm trong tay bông băng và thuốc hạ sốt, trong lòng Chu Hạ Ninh còn đang rất kích động.
Lúc này, đáng yêu nhất chính là những người cứu hộ vất vả.
Bộ đội và đội cứu trợ đến để cứu người, cũng chính là cứu tính mạng tất cả!
Vết thương của Hạ Thao có chút nghiêm trọng, nhưng bây giờ dụng cụ thiếu thốn nên cũng chỉ đành xử lý đơn giản.
Mọi người chỉ còn cách mong chờ đội cứu trợ đến thật nhanh!
Đêm nay, bọn họ tìm được một ít hành lý và đồ ăn khô trong đống đổ nát của khách sạn, an ủi lẫn nhau vượt qua một đêm gian khổ này.
Lúc này những lời oán than lạnh hay đói cũng không còn ý nghĩa.
Bởi vì còn có rất nhiều người đang đứng giữa ranh giới sống và chết.
Chu Hạ Ninh và Tiền Hữu Đa dựa vào nhau cố gắng ngủ một chút.
Cả đêm cô đều nghe thấy tiếng bước chân và tiếng khóc từ xa vọng lại.
“Nhanh lên! Nhanh lên! Đưa đến lều cấp cứu đi!”
“Nhanh lên! Nhanh lên! Hình như bên kia còn có người!”
Lúc này, cần chạy thật nhanh, chỉ có thể chạy nhanh, bởi vì bọn họ đang giành giật từng mạng sống với Diêm Vương.
Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Chu Hạ Ninh, Tiền Hữu Đa và một trợ lý cõng Hạ Thao đưa ông đến lều cấp cứu, hình thập tự đỏ nổi bật giữa nền trời trắng xóa.
Bởi vì nhân viên cứu hộ và thiết bị chữa bệnh quá ít ỏi, bọn họ chỉ có thể một người làm ba bốn việc, rất nhiều người cả một đêm chưa được nghỉ ngơi, có cảm giác như chỉ cần đẩy nhẹ một cái thì họ sẽ ngã xuống.
Chu Hạ Ninh không nói gì, chỉ im lặng dùng dung dịch khử độc rửa tay, giúp đỡ mọi người băng bó.
Tiền Hữu Đa không biết làm gì, nhưng cô nói ngồi yên một chỗ càng cảm thấy đói và khó chịu, cho cô đến giúp đỡ dù là giúp nâng cáng cũng tốt.
Lúc này, mọi người đều yên lặng làm việc của mình.
Trước thiên tai, mỗi người đều bình đẳng, đều nhỏ bé như vậy.
May mắn là bộ đội cứu viện tiếp tục đến, trực thăng bắt đầu gửi đồ ăn và nước uống vào,càng về sau dư chấn càng nhẹ hơn, mưa to bắt đầu dừng tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt dần.
Ngày hôm sau, Chu Hạ Ninh và Tiền Hữu Đa cuối cùng cũng được ăn, chỉ một bát mì tôm đơn giản, nhưng bây giờ lại là thứ quý trọng nhất.
“Lại tới thêm một đội cứu trợ, nghe nói là từ thành phố J. Đây là đội cứu viện không chính thức đầu tiên tới, không nghĩ là sẽ nhanh như vậy!” Một hộ sĩ tuổi trẻ cười chạy vào, chào hỏi Chu Hạ Ninh.
Một ngày trôi qua, mọi người cũng quen biết nhau nhiều hơn, ít nhất bọn họ biết Chu Hạ Ninh và Tiền Hữu Đa đến từ thành phố J.
“Thật sao?! Tiền Hữu Đa rất kinh ngạc, “Không ngờ còn gặp được đồng hương, đồng hương của chúng ta thật tốt, đúng không?” Cô cười lấy cùi chỏ đẩy Chu Hạ Ninh.
“Đúng vậy.” Trong lòng Chu Hạ Ninh cũng kích động, thêm một đội cứu trợ đến thì hy vọng của mọi người ở đây càng lớn.
Hiện tại đã qua 28 giờ kể từ trận địa chấn đầu tiên, cô hi vọng mọi người đang ở nơi nào đó cố gắng sống sót, chỉ cần thêm một chút nữa thì có thể thấy được ánh mắt trời!
Cầu trời phù hộ sẽ có thêm nhiều người được cứu! Cầu xin ông trời cho mọi chuyện đều tốt đẹp.”
Chu Hạ Ninh từ từ nhắm chặt hai mắt, tay để hình chữ thập, lần đầu tiên cô chân thành cầu nguyện như vậy. Trước kia cô không tin vào thần linh, mà bây giờ cô nghĩ, có lẽ thần linh vẫn tồn tại. Nếu thần phật có thật, thì xin hãy cứu vớt những con người đau khổ này!
Con người đang ở trong tuyệt vọng có lẽ chỉ có thể gửi hy vọng vào cõi thần phật hư vô, bởi như vậy mới có cảm giác được an ủi.
“Chu Hạ Ninh!”
Vẻ mặt Chu Hạ Ninh ngơ ngác, vội mở mắt, không dám tin nhìn về phía cửa lều cấp cứu.
Ánh chiều tà dần ngả về phía tây, sau cơn mưa bầu trời như được rửa sạch, ánh sáng chen chúc vào cửa lều. Có một người đàn ông đứng ở đó, ánh sáng làm mờ khuôn mặt của anh nhưng Chu Hạ Ninh lại cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Tim đập càng ngày càng nhanh, cô có thể nghe được “Bùm, bùm” từng tiếng dồn dập.
“Trang Dực…” Tiền Hữu Đa há hốc mồm, “Tại sao anh lại ở đây?”
Trang Dực đứng ở cửa lều cấp cứu, thấy Chu Hạ Ninh đang sững sờ nhìn mình, chỉ cảm thấy lo lắng, nôn nóng, thấp thỏm hay sợ hãi từ hôm qua đến giờ đều bị bỏ lại phía sau, trước mắt anh chỉ còn người con gái đang đứng đó, từng sợi tóc của cô rất lộn xộn, thậm chí áo dài màu trắng cũng bẩn thỉu, trên mặt còn một ít máu màu đen khô lại, đây là hình ảnh lôi thôi nhất của Chu Hạ Ninh trong ấn tượng của anh, nhưng anh lại cảm thấy, giờ phút này cô chính là cô gái làm cho anh rung động nhất trên đời này, không còn ai khác!
Trang Dực rất muốn chạy đến ôm cô vào lòng, ôm chặt lấy cô không bao giờ buông tay. Nhưng xung quanh còn rất nhiều người, khi xác định Chu Hạ Ninh vẫn bình an, tâm trạng của anh cũng từ từ bình tĩnh lại.
Tuy rằng anh rất muốn đem ý nghĩ trong lòng biến thành hành động, nhưng anh không thật sự xác định nếu anh làm theo cảm tính một lần, có thể mất đi vô số lần trong tương lai hay không.
Đương nhiên Trang Dực lại càng không biết, bởi vì do anh cẩn thận quá mức nên đã để lỡ mất cơ hội tốt nhất.