Edit: Xuki

Công việc làm phần mềm mọi người đều biết, làm một sản phẩm, 70% thành bại được quyết định bởi phân tích nhu cầu khách hàng có chính xác không. Nếu như nhu cầu khách hàng là bình sữa, kết quả bạn làm không rõ ràng, làm thành ly nước, làm ly nước càng tốt, khoảng cách với khách hàng càng xa, càng thất bại. Lập Hành đem đạo lý này nói cho Tiểu Mạch nghe, Tiểu Mạch nghe xong câu đầu tiên nói dĩ nhiên là:

“Cái này tương tự như tình yêu nhỉ, nếu như người bạn yêu không xem bạn là đối tượng mong muốn, hoặc là bạn lấy phương thức của mình yêu hắn, mà không phải dùng phương thức của hắn, bạn yêu càng sâu đậm, hai bên càng đau khổ”.

Lập Hành vừa nghe có chút buồn cười, cô gái này thật có cảm giác nhạy cảm nha, có bài hát hình như hát là “Là người con gái, tình yêu là linh hồn của cô…” thật có đạo lý nha.

Tiểu Mạch chuyển qua hỏi:

“Phân tích nhu cầu chúng ta làm, rất tốt mà, đâu có không tốt”.

“Dựa vào yêu cầu nghề nghiệp, xem như tốt, xem có thể chuyển sang nghiên cứu thiết kế không, sau này chúng ta cần quan sát một chút mới được”.

Thật ra, với nhóm đồng nghiệp nhỏ mà có thể làm phân tích nhu cầu, Lập Hành cảm thấy vẫn rất đầy đủ và đúng hạn. Tiểu Mạch cười híp mắt, ánh mắt dịu dàng.

“Em tin tưởng anh, chẳng qua là em không cho phép anh làm mình mệt mỏi nha”.

Sau khi xong nghiệp vụ nhu cầu, từ quá trình phát triển phần mềm, đến giai đoạn thực hiện sản phẩm, chủ yếu là cơ cấu thiết kế, mở rộng phần mềm, kiểm tra thi hành. Chi phí đầu vào của sản phẩm bao gồm chi phí văn phòng, nhân công, điện nước, các loại tiền thuế, cộng thêm theo phân tích trước đó của bọn họ, trang web cần 4-6 tháng để lấy lại vốn, ít nhất 6 tháng mới có lợi nhuận. Cho nên, rất cần chuẩn bị một số tiền chống chọi trong khoảng thời gian này.

Lập Hành có buồn rầu, lúc đầu khi lập công ty nguồn vốn không nhiều lắm, chủ yếu là nguồn vốn kĩ thuật công nghệ. Mà lần này tai nạn giao thông tuy là bên gây ra trả phần lớn tiền chữa bệnh, nhưng tiền thuê nhà, sinh hoạt tiêu dùng hoặc cái khoản tiết kiệm đã tiêu hơn phân nữa. Cho nên sau khi trả lương tháng này mọi người làm điều tra nhu cầu cùng chi phí đi lại, Lập Hành tính toán kỳ thực số tiền còn lại không là bao nhiêu.

Thời điểm trước đây Lập Hành làm thiết kế phương án, nguồn kinh phí chính là xem xét đầu tư mạo hiểm, vay số tiền nóng. Bọn họ làm việc này cũng mấy năm nay, cảm thấy khá hứng thú, lúc đầu Lập Hành với phong cách này rất có lòng tin. Nhưng liên quan đến một vài liên doanh, chúng tôi đang theo ý định của trang web của họ và phân khúc thị trường vẫn còn rất quan tâm đến những điều này, nhưng về cơ bản Lập Hành đòi hỏi phải có mô hình lợi nhuận trang web bao gồm dược phẩm để thúc đẩy, như vậy lợi nhuận sẽ mở rộng hơn. Lập Hành cũng biết ngành nghề này, biết bọn họ là trục lợi, cho tới bây giờ đều là làm chuyện thêm gấm thêm hoa, dùng than sưởi ấm ngày tuyết rơi là không có khả năng. Nhưng mà, là quảng cáo dược phẩm thì anh và Tiểu Mạch cũng không muốn, cũng là làm trái ước nguyện ban đầu, vì vậy không còn gì khác hơn là từ bỏ.

Tiểu Mạch nhìn ra hai ngày nay tâm tình Lập Hành buồn bực, lúc không có ai mới đi hỏi Lập Ngôn, biết anh lo lắng chuyện tiền bạc. Tiểu Mạch rất muốn giúp anh, nhưng cô biết cá tính Lập Hành chuyện gì cũng thích tự mình gánh vác, không muốn gây thêm phiền phức cho Tiểu Mạch. Nhất là đối với Tiểu Mạch, thật ra ở một mức độ nào đó anh cảm thấy mình ở cùng Tiểu Mạch luôn là Tiểu Mạch chăm sóc anh, bao dung anh, là anh thường liên lụy cô. Cho nên, Tiểu Mạch biết, nếu muốn Lập Hành nhận tiền của mình, cho dù cho anh ấy mượn, anh cũng sẽ không đồng ý, đây thật là một vấn đề nan giải. Tiểu Mạch suy nghĩ cả ngày, rốt cục có một ý kiến.

Tối hôm đó, tắm xong, hai người nằm trên giường, Tiểu Mạch nằm vào trong lòng Lập Hành, vòng ôm lấy hông anh, bàn tay nhỏ bé êm ái đặt trên tấm lưng bóng loáng của anh.

“Lập Hành, anh nói, em không phải là người của anh?”

“Đó còn phải nói?”

Lập Hành nghi ngờ nhìn lướt qua.

“Cái kia, có tiền chỉ muốn chính mình kiếm sao. Cho nên, anh gây dựng sự nghiệp lập công ty, em muốn tham gia, em muốn làm cổ đông. Cơ hội này anh phải cho em”.

Giọng Tiểu Mạch có chút xảo quyệt.

“Ha ha, chúng ta là người nhà rồi, anh có gì không phải là của em đâu, em muốn bao nhiêu cổ phần thì có bấy nhiêu thôi”.

Lập Hành đem cằm đặt lên tóc Tiểu Mạch, lòng cười nói.

“Không nói, em muốn dùng vàng ròng bạc trắng gia nhập cổ phần, về sau kiếm tiền, em muốn được chia hoa hồng”.

“Anh kiếm được tiền tất cả đều thuộc về em, em sao lại muốn chia hoa hồng gì chứ”.

“Như vậy không giống nhau, em muốn làm một nữ tư bản. Những công việc này không có tầm nhìn, ánh mắt thiển cận, bởi vì bọn họ đều không biết anh, việc do anh làm, không biết đầu tư cái gì. Em không giống nha, em hiểu anh, em tin tưởng việc anh lựa chọn đầu tư là chính xác”.

Tiểu Mạch cười ha hả.

“Lập Hành, em đầu tư vào công ty, anh vẫn giữ cổ phần công nghệ, thế nào?”

Lập Hành sửng sốt một chút, nghĩ lại, cô gái này có lẽ đã biết hiện tại anh đang thiếu tài chính. Dùng biện pháp khác muốn đưa anh tiền sao? Nhưng mà, cô ấy lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

“Em không phải nói thật ra em là đại gia chứ?”

Lập Hành cười ha hả, lồng ngực chấn động.

“Không phải, nhưng em có căn nhà có thể vay tiền. Anh lần trước không phải nói nhà trọ của anh tới kỳ trả nợ sao, em lúc đó không phải nói là không cần tiền thuê sao, ở miễn phí mà. Thật ra, căn phòng này là của em đứng tên. Ông ngoại em lúc còn sống ở thành phố S có hai căn nhà cũ, rất nhiều năm, sau khi bà ngoại qua đời, ông ngoại rời khỏi thành phố S về quê, hai căn nhà vẫn để đó. Không nghĩ tới thành phố này phát triển quá nhanh, hai căn nhà kia, vì đoạn đường trước mặt phát triển, chia thành ba căn nhà. Năm ngoái trước khi qua đời đem tất cả để lại cho em, căn nhà này là một trong số đó.

“A, thì ra em thật sự là một tiểu phú bà nha, không phải, đại gia nhà đất. Đời ta không lo lắng đầu đường xó chợ rồi, haha”.

Lập Hành vẫn nói đùa, muốn thông qua thế để mở lời.

“Em không đùa đâu, Lập Hành, hiện tại giá phòng rất cao, phòng này có người ra giá 200 vạn đồng, em muốn dùng phòng này thế chấp ngân hàng, đem tiền đầu tư vào công ty”.

Tiểu Mạch nói nghiêm túc.

“Không được”.

Lập Hành không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt.

“Sao không được, em xong trọng tiền đồ của công ty anh, em muốn đầu tư, cũng không phải cho không anh, em cũng là một nhà tư bản, sau này muốn chia hoa hồng nha”.

“Nhất định không được, chuyện này không cần thương lượng”.

Người đàn ông có chút tốn sức lấy tay chống giường xoay người chỗ khác, biểu thị muốn kết thúc cuộc nói chuyện.

Tiểu Mạch từ phía sau ôm lấy hông anh, bàn tay nhỏ bé đặt trên bụng nhẹ nhàng xoa. 

“Chờ sau này công ty kiếm được tiền rồi anh trả lại cho em, cổ phần công ty em cũng lấy, em còn được chia hoa hồng, để em chiếm tiện nghi này được không?”

Lập Hành thở dài một hơi:

“Tiểu Mạch, nếu như quả thật em là cô gái nhà giàu có, lấy tiền chơi đùa mà thôi, anh còn có thể lấy tiền của em. Nhưng mà, anh làm sao có thể cầm căn nhà ông ngoại em để lại đi mạo hiểm được, em có nghĩ tới hay không, ngộ nhỡ thua lỗ, làm sao bây giờ?”

“Em đối với anh có lòng tin, đối với mắt nhìn của chúng ta có lòng tin, sẽ không chịu lỗ. Lại nói nếu như chịu lỗ, đầu tư lúc đầu cũng có lời có lỗ, chúng ta kiếm lại là được, anh lo lắng em không chịu nổi sao? Vẫn lo lắng tương lai chúng ta đầu đường xó chợ sao, haha, sẽ không”.

Tiểu Mạch dùng chóp mũi chà xát sau lưng Lập Hành. Thân thể Lập Hành cứng một cái:

“Tiểu Mạch, đừng làm rộn”.

“Tiểu Mạch, em thật sực tin tưởng anh như vậy?”

“Dĩ nhiên, em không tin anh thì tin ai đây”.

Tiểu Mạch lại nhẹ hôn lưng anh.

“Thật ra, ngoại trừ tin tưởng anh, em quả thật cảm thấy công ty của chúng ta rất có triển vọng. Hơn nữa, … Tuy là em không phải là phá gia chi tử, thế nhưng, anh em, sinh nhật em anh có thể tặng em một chiếc xe, cho nên, em đầu tư cái này coi như do em tự coi trọng hạng mục đó, dù thua lỗ 180 vạn, ba em cũng sẽ ủng hộ em thử”.

Vươn đầu lưỡi liếm cột sống anh ấy, cơ thể người đàn ông lại cứng lên một cái.

Trầm mặc gần một phút, Lập Hành thở dài:

“Anh thật ra tìm thấy một phú bà nha. Vậy em đầu tư, anh không lấy cổ phần, anh làm việc cho em, có thể như vậy”.

“Không được, em sẽ mua 49% cổ phần, anh chiếm 51% cổ phần kĩ thuật, nhiều một phần không được, thiếu một phân không làm”.

Hôn lại hôn, người kia nhiệt độ tăng cao, lưng có chút mồ hôi.

“Vì sao?”

“Cái gì vì sao, em yêu anh, em tin anh, tiền của em thậm chí cuộc đời em không giao cho người nào, chỉ giao cho anh!”

Hôn từng bước xuống phía dưới, người đàn ông bắt đầu thở dốc.

Người kia xoay người, đem Tiểu Mạch ôm vào trong ngực hôn lên chóp mũi cô. 

“Tiểu Mạch, đừng, Tiểu Mạch của anh”.

Người đàn ông hôn một chút, giọng mơ hồ:

“Em tin anh như thế, cứ vậy giao cho anh! Anh không thể để cho em lâm vào nguy hiểm, em sẽ trở thành nữ tư bản, anh cam đoan”.

Tiểu Mạch hoàn toàn mất đi năng lực tính toán, đắm chìm trong vui sướng, điều duy nhất nghĩ tới là, ngày mai muốn đi lấy quyền tài sản thế chấp ngân hàng lấy tiền vay.

Vay tiền rất nhanh, nhận được tiền Lập Hành liền tổ chức chuyển văn phòng. Lập Hành thuê một văn phòng nhỏ gần nhà trọ của Tiểu Mạch. Thật ra thuê văn phòng đối với quy mô công ty mà nói thì không cần, chỉ là vừa vặn đến kỳ, nên dời chỗ mới. Kế tiếp phải tìm đến bệnh viện nói chuyện hợp tác, như vậy website mới có giới thiệu bệnh viện và bác sĩ, cùng ký hợp đồng với bác sĩ, bệnh viện thực hiện tư vấn khám bệnh. Mặt khác, cũng phải nhanh chóng thúc đẩy nghiên cứu trang web, người phụ trách bệnh viện nếu như nhìn thấy hình thức ban đầu của trang web thì có thể hiểu rõ chức năng trang web. Hiện tại quy mô công ty nhỏ, người còn rất ít, ngoại trừ kỹ sư nghiên cứu, cũng chỉ có một kỹ sư thi hành Đường Đông cùng hai anh em Lập Hành, Lập Ngôn. Chạy đến bệnh viện đàm phán chuyện hợp tác cũng do ba người bọn họ gánh vác.

Mặc dù mọi người đã dự định việc nói chuyện hợp tác cùng bệnh viện sẽ có chút trắc trở, nhưng Lập Hành không nghĩ đến trắc trở không phát sinh ở việc trình bày trang web và thuyết phục bệnh viện tham gia mà là phát sinh trắc trở trước đó, trên thực tế, để có cơ hội giới thiệu trang web của mình, là khó khăn nhất. Rất nhiều bệnh viện khi gọi đến tìm người phụ trách cơ bản sẽ không tìm được, không người nào để ý đến điện thoại như vậy, càng chưa nói đến nhìn thấy mặt mũi người phụ trách.

Lập Hành ký hợp đồng đầu tiên với bệnh viện của Tiểu Mạch. Tiểu Mạch chỉ là một bác sĩ nhỏ phổ thông, một năm không thấy được viện trưởng mấy lần, cũng không có mặt mũi lớn có thể hẹn viện trưởng. Thời điểm ăn trưa, ở căn tin gặp được Giang Hoán, Tiểu Mạch liền đem chuyện này nói cùng Giang Hoán. Lúc đó Giang Hoán không nói gì, ngày thứ hai đưa một số di động cho Tiểu Mạch, nói là đã chào hỏi tốt, để cho Lập Hành gọi số này cùng Viện trưởng Lý trực tiếp hẹn thời gian gặp mặt.

Lập Hành nhìn thấy Viện trưởng Lý, đem chức năng của trang web ra trình bày, bệnh viện hợp tác có thể có lợi ích gì, đối với người bệnh giúp được gì, giảng giải từng quy trình, mạch lạc, có lý lẽ, có chứng cứ. Viện trưởng Lý nghe xong, cuối cùng nói một câu, trang web này đúng là giúp đỡ lớn cho người bệnh, bệnh viện bọn họ sẽ đồng ý thử xem. Lập Hành vừa nhìn, quả thật là “Tấm lòng bác sĩ như cha mẹ”, vị lão viện trưởng này không quan tâm lợi nhuận của bệnh viện, ngược lại đối với việc có thể giúp người bệnh chữa bệnh kịp thời rất coi trọng, điều này làm cho Lập Hành đối với các bệnh viện khác cũng có lòng tin. 

Thế nhưng, các bệnh viện khác cũng không thấy được người phụ trách, Tiểu Mạch cùng Lập Hành đều gấp gáp, cũng không thể chặn ở cửa phòng làm việc của họ. Giang Hoán nghe nói, nói ra một biện pháp, nói một bệnh viện thì viện trưởng và phó viện trưởng hầu như đều là chuyên gia của một lĩnh vực, bọn họ cũng phải thỉnh thoảng khám bệnh, thông thường một tuần một lần. Để Lập Hành đi theo bác sĩ, sẽ xin bác sĩ 5 phút nói rõ tình hình, hoặc ít nhất xin số điện thoại, hẹn gặp mặt gì gì đó. Lập Hành vừa nghe, biện pháp này không tệ, trong lòng cảm tạ Giang Hoán, cũng rất kính nể anh ta. Bất kể thế nào, giữa bọn họ cũng xem như là tình địch, Lập Hành lại thật tâm thật ý vội vàng giúp anh, loại tấm lòng này, không phải người đàn ông nào cũng có. 

Lập Hành và Lập Ngôn, Đường Đông phân công nhau dựa theo phương pháp của Giang Hoán mà làm, quả nhiên tương đối hiệu quả. Bọn họ thành công hẹn ngày gặp vài viện trưởng địa phương, đối phương nghe bọn họ giới thiệu chức năng trang web, lại nghe đã có một bệnh viện ở thành phố S ký hợp đồng, cũng đều rối rít đồng ý ký, cũng dựa theo yêu cầu của bọn họ cung cấp các bác sĩ chuyên gia từng lĩnh vực. 

Lập Hành ngoại trừ mỗi tuần phải đi tập luyện một lần, những thời gian khác mỗi ngày sáng đều bận rộn đến bệnh viện bàn chuyện hợp tác, tối trở về công ty kiểm tra tiến độ nghiên cứu. Tiểu Mạch lo lắng cơ thể của anh, cho nên ban ngày thuê cho anh một chiếc xe, tối thì mình phụ trách đón anh. Mỗi lần tan sở, Tiểu Mạch liền đi chợ mua thức ăn, sau đó về nhà làm cơm tối, đưa đến công ty cho Lập Hành, hai người ở công ty cùng nhau ăn tối. Bình thường trong công ty chỉ còn một hai nhân viên nghiên cứu cùng Lập Hành, Tiểu Mạch cùng nhau tăng ca. Bởi vì sợ thân thể Lập Hành mệt, buổi tối mọi người không cho anh tăng ca, nếu quả thật mệt mỏi sẽ gây thêm phiền phức cho mọi người, cho nên nghỉ ngơi được thì nghỉ ngơi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cho người đàn ông như Lập Hành tiền, cũng phải động não nghĩ ra cách thức.