Edit: Xuki

Mấy ngày kế tiếp, đồng nghiệp của Lập Hành mỗi ngày đều ở trong nhà Tiểu Mạch thảo luận nhiệt liệt, có đôi khi Tiểu Mạch tan làm bọn họ còn chưa đi, Tiểu Mạch liền ở một bên rót nước, cắt trái cây, hoặc là ngồi bên người Lập Hành xoa xoa vai cho anh, thỉnh thoảng cũng nghe một chút. Thảo luận khoảng mấy ngày, mọi người đưa ra rất nhiều phương hướng, giống như làm hệ thống quản lý thương mại, làm các loại phần mềm đồng hồ điện lực từ xa. Nhưng những phương án này nếu không phải là thị trường quan hệ xã hội quá khó thì là bọn họ không đủ thực lực nghiên cứu hoặc là thực lực tài chính, cho nên từ đầu đến cuối không thảo luận ra kết quả.

Một ngày khi Tiểu Mạch về nhà, giữa lúc nói chuyện phiếm nhắc tới bọn họ hôm nay khám bệnh cho một bệnh nhân, ung thư bao tử thời kỳ cuối, nói là sớm đã có triệu chứng nóng cháy, nhưng bệnh nhân cho rằng bệnh cũ không có gì, không kiểm tra và điều trị đúng lúc. Sau lại chịu không nổi liền đi kiểm tra, nhưng không kịp thời tìm được bác sĩ am hiểu loại bệnh này, kết quả làm chậm trễ trị liệu. Hiện tại đã xuất hiện di căn, hy vọng chữa khỏi tương đối nhỏ. Tiểu Mạch cảm thán nói:

“Chỉ hơn 39 tuổi, thật đáng tiếc, nếu như gặp bác sĩ tư vấn sớm, có thể sớm một chút tìm đến bệnh viện bọn em hoặc các bệnh viện khác trong nước thì vẫn có thể còn nhiều hy vọng chữa khỏi”.

Lập Hành vuốt ve mái tóc dài của Tiểu Mạch, đặt ngón tay cô vào trong tay xoa bóp, cũng thở dài nói, người bệnh có đôi khi rất mù quáng, khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, cũng không biết nơi nào có thể trị hết. Lúc đó bệnh tình của Lập Ngôn anh cũng đi hỏi khắp nơi rất lâu mới tìm được bệnh viện này trị liệu.

Tiểu Mạch thở dài nửa ngày, tiếc thay cho người khác, bị trễ nãi không được, đó là một sinh mạng nha. Qua rất lâu, Tiểu Mạch đột nhiên nói:

“Lập Hành, anh nói, nếu có một chỗ có thể tra ra được những tin tức về bệnh viện và bác sĩ, hoặc tốt nhất có thể trực tiếp hướng dẫn lĩnh vực này bác sĩ cố vấn nào tốt bao nhiêu, có lẽ người bệnh như vậy không bị làm chậm trễ”.

Lập Hành nghe xong sửng sốt một chút, sau đó con mắt sáng lên, lại gần mặt Tiểu Mạch hôn một cái:

“Tiểu Mạch tốt”. 

Vừa dời khỏi mặt cô nhìn một cái, lại đến gần hôn:

“Thật là một cô gái thông minh”.

“Làm sao vậy?”

Tiểu Mạch bị anh hôn chẳng hiểu gì cả.

“Tiểu Mạch, có thể, chúng ta có thể làm một trang web như vậy, làm cầu nối cho người bệnh và bệnh viện, để cho bệnh nhân trực tiếp tìm bác sĩ trên trang web”.

Giọng Lập Hành có chút hưng phấn, mắt vừa đen vừa sáng, đẹp trai lạ thường. Tiểu Mạch nghe xong cũng hưng phấn, đúng vậy, Lập Hành làm ở công ty phần mềm, cũng có thể làm trang web, có thể, tin tức làm cầu nối cho bệnh viện là một thị trường tiềm năng nha.     

Hai người rất vui vẻ, cảm thấy như là cuối cùng đã tìm được chút phương hướng. Buổi tối hai người rúc vào nhau ôm laptop suốt đêm thiết kế phương án. Tiểu Mạch là bác sĩ, đối với người bệnh cũng tiếp xúc nhiều, hiểu rõ, cô nói một chút nhu cầu của bệnh nhân: tư vấn bệnh tình tại chỗ, hỏi bác sĩ, hẹn trước, đăng ký các loại, đồng thời, nếu như Lập Hành muốn bệnh viện đồng ý gia nhập trang web, là cung cấp dịch vụ cho bệnh nhân, cũng phải cho bệnh viện lợi ích gì đó mới được. Tiểu Mạch suy nghĩ một chút, quyền lợi của bệnh viện? Bệnh viện hy vọng gì đây? Danh tiếng? Càng nhiều người bệnh? Lập Hành cảm thấy Tiểu Mạch nói đều đúng, mặt khác anh cho rằng bệnh viện tư vấn bệnh nhân ngoại trừ thu được danh tiếng, bác sĩ cũng có thể lợi dụng thời gian nhỏ tăng thu nhập, dù sao công việc của bác sĩ có lúc vội vàng, có lúc rảnh rỗi, có thể tận dụng đầy đủ thời gian tạo ra thu nhập, đối với bệnh viện cũng rất tốt nha.

Đối với trang web này lấy lợi nhuận thế nào, hai người đều thống nhất quan điểm, tuyệt đối không trở thành quảng cáo dược phẩm. Hiện tại quảng cáo dược phẩm bay đầy trời, nói hiệu quả trị liệu vô cùng kì diệu, giống như thành linh đan, người bệnh lại càng không biết cái nào thích hợp với mình. Tiểu Mạch và Lập Hành cảm thấy mình không thể đánh giá hiệu quả trị liệu của dược phẩm, cho nên không muốn làm trang quảng cáo dược phẩm, tránh thành dối gạt người bệnh. Phương thức lợi nhuận tương đối đáng tin là thông qua việc người hỏi ý kiến trực tuyến và hẹn trước xem bệnh đều trích phần trăm lợi nhuận. Tiểu Mạch hai mắt sáng lên nói:

“Nếu như phí tư vấn cho người bệnh một năm là 30 đồng, chúng ta lấy 10 đồng, một vạn người bệnh, toàn nước ta nhiều như vậy rất cần tìm bác sĩ, thị trường quá tốt. Lập Hành, chúng ta phát tài rồi”.

Lập Hành nhìn thấy dáng vẻ ham tiền của Tiểu Mạch, dịu dàng vuốt tóc cô, cười cười cưng chiều, thản nhiên nói:

“Không dễ phát tài như vậy, trang web đưa vào hoạt động phải tích lũy lượng thông tin nhất định, chu kì lấy lại vốn ít nhất 4-6 tháng, khả năng chúng ta còn phải chịu khổ”.

Hai người hưng phấn thảo luận đến nửa đêm, đói đến ngực dán vào lưng, Tiểu Mạch bò xuống giường nấu mì, hai người ăn xong rồi tiếp tục chiến đấu hăng hái. Cuối cùng bọn họ thảo luận vấn đề tên của trang web. Bởi vì là ý tưởng của Tiểu Mạch, Lập Hành kiên trì đặt tên là “Mạng lưới hướng dẫn y học Tiểu Mạch”.

Nói đến vấn đề tên, Tiểu Mạch kiến nghị công ty Lập Hành cũng phải thay đổi tên gọi, bắt đầu lại phải có một tình hình mới.

“Cứ gọi là “Khoa học công nghệ tiến bước” nha!” (Lập Hành nghĩa là bước đi, tiến bước)

Tiểu Mạch kiến nghị.

“Là bởi vì anh thực sự không thể đi?”

Lập Hành cười nói, tựa như đối với tình huống của chân mình đã không còn giữ kín như bưng rồi.

“Lập Hành, ý của em là, chỉ cần chúng ta cố gắng, nỗ lực, không từ bỏ, bất kể có hai chân khỏe mạnh hay không, trên thế giới đều có thể mặc cho anh tiến bước”.

Tiểu Mạch ngưng mắt nhìn vào mắt Lập Hành, chăm chú và tín nhiệm.

Đáy lòng Lập Hành rung động, người con gái của anh toàn tâm tin tưởng anh, bền bỉ cổ vũ anh, cảm giác có người cùng phấn đấu, quả thật làm cho anh cảm thấy, dù không còn một chân, anh vẫn có đầy đủ dũng khí đối mặt với tất cả cửa ải khó khăn.

Ngày thứ hai, Lập Hành triệu tập các đồng nghiệp, nói chuyện phương án hôm qua thảo luận cùng Tiểu Mạch cho mọi người nghe. Các đồng nghiệp nghe xong đều hưng phấn, cảm thấy đây là một nhu cầu lớn, hơn nữa có thể phục vụ số lượng người bệnh khổng lồ. Chu Cường nói:

“Chị dâu là người nhiều mưu trí nha, Anh Phương à, người thật có phúc nha”.

Lập Ngôn ở bên cạnh nhìn Lập Hành, lại nhìn Tiểu Mạch, lầm bầm nói:

“Đó là chị dâu của em”.

Vì Đông Đông là kĩ sư thi hành, tiếp xúc với nhiều loại khách hàng, rất quan tâm đến nhu cầu khách hàng, dựa vào ý tưởng này làm một số nghiên cứu thị trường, hệ thống phân tích nhu cầu khách hàng. Tiểu Mạch là bác sĩ nên đối với việc điều tra nghiên cứu rất có lợi, cho nên câu hỏi điều tra do Tiểu Mạch phụ trách, mà mọi người thì chia ra phụ trách nghiên cứu từng bệnh viện.

Câu hỏi sau khi đem ra thảo luận, xác định gồm 10 đề tài, Lập Hành đem in câu hỏi, phát cho các đồng nghiệp đến bệnh viện phát lại cho mọi người rồi thu về câu trả lời. Mà bệnh viện của Tiểu Mạch do Tiểu Mạch trực tiếp phụ trách. Tiểu Mạch đem câu hỏi trao đổi cùng Lộ Lộ, Lộ Lộ chủ động xin giúp, cô ấy và Triển Bằng có thể phụ trách điều tra bên khu nội trú, vừa vặn Giang Hoán đến tìm Tiểu Mạch thương lượng một phương án gây tê, nghe nói chuyện này, liền nhận phụ trách phòng khám bên kia. Tiểu Mạch đối với Giang Hoán vẫn còn chút cảm kích cùng hổ thẹn, Giang Hoán không phải không tốt, chỉ là tim đã lấp đầy, dù gặp ai tốt hơn nữa cũng không thể chứa thêm. Mà Giang Hoán bình thường đối với cô giống như trước, gặp ở căn tin sẽ cùng nhau ăn cơm, sẽ thỉnh thoảng nói chuyện phiếm, cũng không vì cô cự tuyệt mà xa lánh cô. Cho nên, Tiểu Mạch đối với quan hệ giữa cô và Giang Hoán bây giờ có chút hoang mang, cái này không phải gọi là “Trên cả tình bạn, không phải tình yêu” chứ?

Việc nghiên cứu khảo sát này thật là công việc cực khổ, thành phố S cùng mấy thành phố lân cận bệnh viện rất nhiều, mọi người chạy khắp nơi một tháng, ai cũng gầy đi trông thấy, mới xem như tìm được. Thu lại một lượng lớn phiếu câu hỏi, cần phải tiến hành nhập liệu và phân tích. Vì vậy mọi người sáng sớm sẽ đến nhà Tiểu Mạch báo danh, buổi tối thậm chí nửa đêm mới đi. Tiểu Mạch chịu mệt nhọc làm cơm cho mọi người, có đôi khi cũng giúp đỡ phân tích vấn đề, đưa ra biện pháp.

Bởi vì bản thân Tiểu Mạch là bác sĩ, quen thuộc với tình hình bệnh viện, cũng biết tâm trạng của người bệnh, giúp được rất nhiều. Mỗi lần Tiểu Mạch nghiêng đầu, vẻ mặt suy tính, Lập Hành liền không nhịn được thất thần, ánh mắt dừng lại trên mặt cô, lưu luyến thâm tình, rất lâu không dời đi.

Đêm làm xong phân tích nhu cầu người bệnh, Tiểu Mạch đặt đồ ăn từ nhà hàng đến tới cửa. Mọi người vì vượt qua một ngọn núi nhỏ mong muốn tiến lên đỉnh núi cao. Tiệc rượu không thể không có rượu ngon, Tiểu Mạch đem ra đồ mình lưu giữ lâu nay, rượu vang Pháp chính gốc. Nhiệt tình của mọi người cũng dâng cao, liên tiếp nâng chén, tiếng mời rượu không ngừng. Bởi vì dạ dày Lập Hành không tốt, Tiểu Mạch không cho phép anh uống rượu, mà rót cho anh ly nước nho. Thời điểm có người hướng đến anh mời rượu, Lập Hành liền cười tự giễu.

“Tôi đây không cụng ly được rồi”.

Các đồng nghiệp nói đùa:

“Chị dâu quản thật nghiêm nha!”

Lập Hành ở bên cạnh giơ ly nước nho:

“Chị dâu tôi quản cũng rất nghiêm”.

Mọi người cười ầm một trận.

Qua trận ầm ĩ, tất cả mọi người đi về, Lập Hành nắm tay Tiểu Mạch về phòng ngủ. Tiểu Mạch có uống chút rượu, lúc này có chút men say, hai má hiện lên đỏ ửng nhàn nhạt, ánh mắt lại trong veo, có chút gợi cảm và xinh đẹp, dụ dỗ người khác phạm tội. Lập Hành đặt Tiểu Mạch ngồi bên giường, móc từ trong túi xách của mình một cái hộp gấm màu đỏ tím.

“Tiểu Mạch, anh có quà tặng em, em nhắm mắt lại trước đi”.

Tiểu Mạch hoảng hốt nghĩ, không phải bây giờ muốn cầu hôn chứ? Vì vậy cười ngây ngô một hồi.

“Được rồi, mở ra!”

Tiểu Mạch mở mắt, thấy Lập Hành cầm trong tay một sợi dây chuyền. Dây chuyền màu bạc, phía dưới là mặt dây nhỏ. Mặt dây chuyền đặc biệt đẹp, là đôi tay nhỏ nâng lấy trái tim. Bàn tay thoạt nhìn là bạch kim mà trái tim bằng thủy tinh, lung linh trong suốt.

“Thật đẹp”.

Tiểu Mạch ngạc nhiên nói.

“Là anh tự thiết kế sau đó đến tiệm nữ trang đặt làm, hôm qua mới lấy về. Chỉ là muốn cảm ơn em luôn yêu thương anh, cổ vũ anh, cùng làm bạn với anh. Không quá quý giá, em có thích không?”

Lập Hành nhìn Tiểu Mạch, giọng nói trăn trở dịu dàng, giống như nốt nhạc đàn violon kéo ra, chảy vào trong lòng Tiểu Mạch.

“Thích, em rất thích”.

Tiểu Mạch mừng rỡ nói:

“Anh đeo cho em được không?”

Tiểu Mạch nhẹ nhàng xoay người, hai tay Lập Hành vòng qua cổ cô, để mặt dây chuyền ra trước ngực, nhẹ nhàng nói:

“Tiểu Mạch, anh đem trái tim anh đặt ở bàn tay em rồi, bất cứ lúc nào em cũng không được ném đi”.

Giọng nói dần dần mềm mỏng, có chút làm nũng.

Tiểu Mạch nghĩ thầm, quá yêu nghiệt, làm tim mình ngọt như kẹo rồi. Từ khi ở cùng anh ấy, tim mình lúc nào cũng biến thành kẹo ngọt, vừa mềm vừa ngọt, hơn nữa mình lại rất thích sự thay đổi này.

Tiểu Mạch cúi đầu nhìn mặt dây chuyền, khẽ cười nói:

“Đã biết, thật ra anh có một trái tim thủy tinh, em sẽ nâng niu nó cẩn thận”.

Lập Hành ôm Tiểu Mạch từ phía sau, mặt chôn trên cổ cô, cười nghẹn ngào, lồng ngực rung động. Tiểu Mạch xoay lại ôm lấy anh, ngẩng đầu hôn lên cằm anh, sau đó là yết hầu, Lập Hành cúi đầu đón lấy nụ hôn của cô, một tay trượt đến trước ngực cô. Tiểu Mạch cười khanh khách:

“Còn chưa tắm đó”.

Người đàn ông bá đạo tinh lực tràn đầy, kéo cô lại:

“Cùng tắm”.     

Vì vậy chủ đề đêm đó từ tiệc ăn mừng biến thành tắm uyên ương, phim hành động tình cảm…     

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương này có thể hơi nhàm chán, thế nhưng phía sau vẫn còn chút phân đoạn tình cảm, đoạn sau xin được giản lược 10 ngàn chữ.