Edit: Xuki

Sau 9 tháng, công việc của Lập Hành từng bước có ít hiệu quả, vốn là rất nhiều bệnh viện trong thành phố hoặc lân cận đều đồng ý hợp tác với bọn họ, ký hợp đồng cung cấp tư vấn trực tuyến mỗi khoa có hơn ngàn bác sĩ. Sản phẩm nghiên cứu cũng tiến triển tương đối thuận lợi, dựa vào kế hoạch, giữa tháng 10, trang web có thể đưa vào hoạt động online. Nhưng mà Lập Hành vẫn rất vội vàng, mặc dù Tiểu Mạch chăm sóc rất cẩn thận, nhưng cũng có mấy lần chân trái của anh ấy co quắp, Tiểu Mạch đau lòng không thôi, lại cũng không còn cách nào, chỉ có thể càng dịu dàng chăm sóc anh ấy.

Ngày 7 tháng 10 là sinh nhật Tiểu Mạch, vì cam kết trang web vào giữa tháng 10 có thể đăng ký, ngày Quốc khánh 1/10 toàn bộ công ty đều ở lại tăng ca, cho Tiểu Mạch cũng phần lớn ở công ty cùng Lập Hành. Lập Hành dẫn cô ra ngoài chơi một chút, thả lỏng một lát, đừng đi theo mọi người mệt muốn chết. Nhưng là Tiểu Mạch và Lập Hành mới vui vẻ mấy tháng, lại nhớ đến mấy năm xa cách, hiện tại đang ở giai đoạn dính lấy nhau, thà rằng liền ở lại chăm sóc anh, cũng không muốn mình đi ra ngoài chơi.

Ngày sinh nhật, không đúng dịp có một đồng nghiệp xảy ra việc, Tiểu Mạch bị sắp xếp trực ca thay. Buổi sáng, Lập Hành cũng không nói đến sinh nhật của cô, trong lòng Tiểu Mạch hơi mất mát. Nhưng anh bận rộn đến nỗi hận không thể phân thân thành hai để làm việc, cũng liền đau lòng lo lắng cho anh.

Buổi chiều 5 giờ Tiểu Mạch đã chuẩn bị về. Về đến nhà, vừa vào cửa liền nhìn thấy giày của Lập Hành ở cửa. Tiểu Mạch có chút giật mình, đổi giày rồi kêu lên một tiếng:

“Lập Hành”.

Lập Hành từ phòng bếp nhô đầu ra, mặc trên người tạp dề hình gấu của Tiểu Mạch, trên mặt cười tươi sáng:

“Tiểu Mạch, đã trở về? Rửa tay một cái nha! Lát nữa chúng ta ăn sủi cảo nhân cà rốt, thịt dê”.

Tiểu Mạch nhìn khuôn mặt tươi cười của người đàn ông, cảm thấy trong lòng nở hoa, không tự chủ nở nụ cười sâu.

Thay quần áo, Tiểu Mạch chạy chậm tới nhà bếp. Người đàn ông đang nấu sủi cảo. Tay trái vịn gậy, thân thể đứng nghiêm, tay phải nhẹ nhàng khuấy sủi cảo, tránh cho chúng dính vào nhau. Đợi sủi cảo nổi lên, Lập Hành bưng chén nhỏ thêm chút nước lạnh đổ vào, làm cho sủi cảo chìm xuống. Tiểu Mạch nhìn hồi lâu, giọng nói nghiêm túc:

“Lập Hành, anh nói xem có phải cuộc sống giống như nấu sủi cảo, quá nóng sẽ nứt ra, phải thêm chút nước lạnh. Mà quá lạnh sủi cảo sẽ nấu không được, phải thêm nước nóng. Chỉ có thể hài hòa nóng lạnh, sủi cảo mới ngon”.

Lập Hành quay đầu liếc mắt nhìn Tiểu Mạch, nhẹ khẽ cười nói:

“Tiểu Mạch chúng ta từ lúc nào trở thành nhà triết học thế?”

Tiểu Mạch đi tới, ôm lấy hông anh, nghiêm trang nói:

“Em nói thật, anh xem hai ta, nếu như thuận buồm xuôi gió ở cùng một chỗ, có thể không nhận thức được loại giúp đỡ trong hoạn nạn như hiện tại, có thể vì việc vặt làm tình cảm chết lặng, chỉ có thể đơn giản sống qua ngày. Thế nhưng, trải qua những gian khó này, chúng ta càng có thể xác định tình cảm với nhau, sẽ thêm quý trọng. Cho nên dù thất bại và đau khổ, cũng không thể không xem là quà tặng của cuộc sống, anh nói xem?”

Lập Hành quay đầu hôn môi cô một cái:

“Anh chỉ hi vọng về sau chúng ta thuận lợi ở cùng một chỗ là tốt rồi, sống qua ngày thì sống qua ngày, ngược lại tình cảm của anh đối với em đã xác định, bất kể ở cùng bao nhiêu năm, cũng sẽ không chết lặng”.

Thời điểm buổi tối ăn sủi cảo, Lập Ngôn thấy nhân bánh là thịt dê, kinh ngạc hỏi:

“Anh, thành phố S không phải mùa đông mới có bán thịt dê à, giờ này anh đi mua ở đâu thế?”

Tiểu Mạch sửng sốt, 4 năm sau khi xa Lập Hành, cô chưa từng ăn sủi cảo nhân thịt dê, thậm chí ngay cả thịt dê cũng chưa từng ăn, cho nên cô không hề biết mùa đông thành phố S không có thịt dê. Lập Hành thản nhiên, bình tĩnh nói:

“Ở chợ phía Bắc mua được”.

Lập Ngôn giật mình nhìn Lập Hành:

“Anh, buổi trưa ăn cơm rồi rời công ty, chính là đi mua thịt dê sao? Làm sao anh biết nơi đó có”.

Lập Hành vẫn trả lời nhàn nhạt.

“Chạy đi mấy nơi sẽ biết, không có gì lạ”.

Vành mắt Tiểu Mạch dần dần đỏ, kẻ ngốc này, nhất định là kéo chân tàn một buổi chiều để mua thịt dê, về đến nhà lại không ngừng làm sủi cảo, đơn giản vì năm đó cô có nói một câu: 

“Em thích ăn sủi cảo nhân thịt dê cà rốt của anh”.

Sau khi ăn xong, hai người trở lại phòng ngủ, Tiểu Mạch lập tức cởi bỏ chân giả cho Lập Hành, Lập Hành không muốn cho cô xem, rúc chân trốn ở sau. Tiểu Mạch ngồi xổm người xuống, một tay ôm lấy đùi phải của anh không cho anh ấy tránh, một tay mạnh mẽ cởi quần xuống kiểm tra chân trái của anh. Phần chân trái còn lại quả nhiên không chỉ sưng đỏ mà còn chảy máu, một số bị ngâm nước loét ra, chảy ra máu loãng. Nhìn chân anh, nước mắt Tiểu Mạch giống như vòi nước, không khống chế được tuôn trào ra. Lập Hành vừa nhìn có chút luống cuống, không ngừng dỗ cô.

“Đừng khóc, Tiểu Mạch, anh không đau, thật sự không đau”.

Lúc anh nói chưa dứt, Tiểu Mạch trực tiếp đổi thành gào khóc, vừa khóc vừa nói:

“Ô ô ô… Sau này sinh nhật, em không muốn ăn sủi cảo nhân thịt dê nữa”.

Lập Hành dở khóc dở cười, người được tổ chức sinh nhật lại òa khóc.

“Tiểu Mạch, đừng khóc”.

Tiếp tục khóc.

“Tiểu Mạch, ngoan, đừng khóc, được không”.

Không để ý tới, tiếp tục khóc.

“Tiểu Mạch, anh có quà tặng em, đừng khóc, tới đây, đừng khóc, chúng ta mở quà”.

Còn không để ý, tiếp tục khóc.

“Tiểu Mạch, chân anh đau quá, em lấy cho anh ít thuốc nha!”

“A, được, em lấy ngay”.

Lập tức ngừng khóc, lau mặt một cái, chạy đi lấy nước nóng, nhúng khăn lông lau nhẹ vết máu, xử lý hết rồi thoa thuốc. Mặc dù động tác của Tiểu Mạch nhẹ nhàng, Lập Hành vẫn đau đớn, Tiểu Mạch lại rưng rưng dòng lệ muốn chảy xuống.

Lập Hành vừa thấy cô lại muốn khóc, nhanh đến kéo cô ngồi bên người, dỗ cô:

“Tới đây, nhìn xem anh tặng em quà sinh nhật gì nè”.

Lấy từ trong túi quần một hộp nhỏ chữ nhật, bao giấy màu sắc rực rỡ đưa cho Tiểu Mạch:

“Tiểu Mạch, sinh nhật vui vẻ!”

Tiểu Mạch nghi ngờ nhìn anh rồi nhận:

“Sủi cảo nhân thịt dê không phải là quà sinh nhật sao? Còn nữa?”

Thận trọng mở hộp ra, Tiểu Mạch kêu lên, cầm lấy nút thắt đồng tâm được đan khéo léo xinh đẹp, kích động nhìn Lập Hành:

“Là anh đan?”

Sắc mặt Lập Hành thoáng hơi hồng:

“Ừm, có giáo trình online, anh nhìn học theo”.

“Cảm ơn anh, Lập Hành, cảm ơn anh. Đây là quà sinh nhật tốt nhất em nhận được”.

Tiểu Mạch ánh mắt đầy sương mù, ôm lấy đầu Lập Hành hôn lung tung.

“Tay anh không khéo, học nhiều lần đều làm không tốt, đây là cái tốt nhất, em có chê nó xấu không?”

Giọng Lập Hành thật thấp, có chút ngượng ngùng.

“Nói bậy, nó là nút thắt đẹp nhất em từng thấy, là Lập Hành tặng em, ai dám nói nó xấu?”

Tiểu Mạch cười cười, mắt cong cong, lúc đầu vừa khóc mắt hơi sưng hồng, hiện tại hình dáng như con thỏ nhỏ vui mừng.

Tiểu Mạch yêu thích không buông, vuốt ve nửa ngày nút thắt đồng tâm của Lập Hành, sau đó mới thận trọng đặt vào trong hộp cất đi.

Nhìn thấy Lập Hành mệt mỏi, nhanh hỏi:

“Lập Hành, chân anh đau, ngủ sớm nha!”

“Thoa thuốc đã khá hơn nhiều”.

Quả thật Lập Hành có chút mệt mỏi.

“Chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút, mai em cũng phải trực ca nữa”.

Tiểu Mạch nhớ đến anh chạy đi chạy lại một buổi chiều, trở về làm sủi cảo, càng thêm đau lòng, vội vàng đỡ anh nằm xuống giường, còn mình rửa mặt một chút, bò lên giường, chui vào trong ngực anh.

“Lập Hành, sau này sinh nhật em, chúng ta không ăn sủi cao nhân thịt dê nữa, được không?”

“Được”.

“Chúng ta có thể đổi sang đông chí ăn, khi đó có thể mua thịt dê rồi”.

“Được”.

“Thật ra em cũng biết làm sủi cảo rồi, lần sau em sẽ làm cho anh, anh cũng nếm thử sủi cảo em làm”.

Lập Hành trở nên yên tĩnh, Tiểu Mạch ngẩng đầu lên nhìn, người đàn ông ngủ vẻ mặt bình yên, chỉ là một cánh tay còn ôm thật chặt cô vào trong ngực.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngày hôm nay ký hợp đồng bị từ chối, có chút thất bại. Chẳng qua viết chương này, có người xem mới là vui mừng lớn nhất. Ok, không ngừng cố gắng thôi!