“Hoàng huynh, huynh bận rộn vô cùng, sao lại có thời gian tới đây dạo vậy?” Đoàn Ngọc Nhi vừa nói vừa nhích đến bên Đồng Ca, kéo tay nàng ra.

“Ngự Vương điện hạ! Thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế! Công chúa vạn phúc!” tất cả các tài tử có mặt đều quỳ gối.

“Các vị, mời đứng lên!” Đoàn Thịnh mặc Đồng

Ca giãy giụa thế nào cũng không buông tay. Thấy vậy mọi người đều nhìn nhau, Ngự Vương ôm nam nhân thực sự là chuyện trái với luân lý, nhưng cả bọn đều im lặng quan sát, giận mà không dám nói.

Đồng Ca thấy Đoàn Thịnh vẫn thản nhiên như không, nàng cũng chẳng thèm giãy giụa nữa, mặc hắn ôm, dựa hẳn vào người hắn.

Thấy vậy Đoàn Ngọc Nhi lúng túng tiến lên, kéo áo Đoàn Thịnh nói nhỏ vào tai hắn, “Hoàng huynh, nam nam thụ thụ bất bất, huynh xem mọi người đang nhìn huynh kìa!”

“Nam nam? Ai nói ta là nam?!” Đồng Ca ngước đầu lên, mở to mắt nói, “Mặc đồ nam thì là nam nhân sao? Ta đúng là nữ nhân!”

“Nữ nhân!” Mọi người nghi ngờ nhìn chằm chằm Đồng Ca và Đoàn Thịnh.

Mặt Đoàn Ngọc Nhi trắng bệch, không dám tin nhìn chằm chằm Đồng Ca.

“Nàng là thê tử của ta!” Ngự Vương chính thức giới thiệu. Mọi người nhìn Đồng Ca, kết hợp với lời đồn gần đây liền bừng hiểu, người này chính là Nữ Sơn Đại Vương truyền kỳ!

Mọi người nhìn Đồng Ca với anh mắt tò mò và kĩnh ngưỡng! Chuyện của Đồng Ca từng bị người bên phe thái tử lấy ra làm văn nên mọi người nghe nhiều riết thuộc luôn! Chuyện có rất nhiều phiên bản, anh thư có, xinh đẹp tuyệt trần có, hung hăng có, tóm lại rất mang màu sắc truyền kỳ!

Lời đồn quả nhiên là lời đồn, nhìn người thật thấy khác hẳn. Nàng vừa cuồng ngạo vừa quyến rũ, kết hợp hài hòa anh khí của nam nhân và uyển chuyển của nữ nhân, tạo thành một sức hút đặc biệt, mà Ngự Vương thản nhiên giới thiệu nàng trước mặt mọi người như vậy, chứng tỏ rất yêu chiều nàng…

Đồng Ca không thích ánh mắt của mọi người lắm, mặc dù trước giờ nàng đã quen bị mọi người nhìn chăm chú, nhưng hôm nay bỗng thấy hơi ghét, đột nhiên, bụng nàng sôi lên, nàng đẩy Đoàn Thịnh ra, che miệng chạy qua bên cạnh nôn ra.

Thấy vậy, Đoàn Thịnh vô cùng lo lắng, nhanh chóng chạy lại đỡ nàng, “Đồng Đồng, sao vậy, trong bụng không thoải mái hả?”

Đồng Ca dùng một tay che ngực, dáng vẻ hơi suy yếu, nàng lấy ống tay áo lau miệng xong, nhỏ giọng nói, “Thịnh, chúng ta về thôi!”

Đoàn Thịnh cưng chiều nói, “Ừ!”

“Nàng còn đi được không?” giọng Đoàn Thịnh hết sức dịu dàng. Đường đường Ngự Thân Vương mà không kiêng kị gì thể hiện dịu dàng như vậy với Đồng Ca trước mặt mọi người đủ để họ nảy sinh lòng kính trọng với nàng.

“Được! Ta không yếu đuối đến mức ấy!” Đồng Ca tức giận nói.

Đoàn Thịnh cười cười, nắm tay dắt nàng lên kiệu.

Mọi người nhìn theo bóng hai người.

“Ta không muốn ngồi kiệu, ta muốn cưỡi ngựa!” Đồng Ca không thích đi kiệu chậm rì rì.

Đoàn Thịnh dịu dàng khuyên, “Đồng Đồng ngoan, hiện giờ vết thương của nàng chưa khỏi hẳn, không thể ra gió.”

Đồng Ca bĩu môi: “Thật sao?”

Chờ nàng ngồi vào kiệu xong, Đoàn Thịnh nhảy lên lưng Lưu Thủy, nói, “Ngọc Nhi!”

Nghe tiếng Đoàn Thịnh, Đoàn Ngọc Nhi mới tỉnh hồn lại. Lý tổng quản đi tới, cung kính nói, “Công chúa, xin mời!” thì ra khi vừa thấy Đoàn Ngọc Nhi, Lý tổng quản đã cho chuẩn bị thêm một chiếc kiệu nữa.

Đoàn Ngọc Nhi nhìn kiệu Đồng Ca một hồi, rồi xoay người nói với Vương Phượng Ngữ, “Ngữ tỷ tỷ, ta về đây!”

Vương Phượng Ngữ mỉm cười chào, sau quyến luyến nhìn về phía Lãnh thị vệ. Đoàn Ngọc Nhi hiểu ý, cười nói, “Lãnh Minh, đưa Ngự tỷ tỷ về đi, nếu có sơ suất gì, ta sẽ hỏi tội ngươi!”

Mắt Lãnh Minh lóe lên, trầm ổn nói, “Vâng! Thuộc hạ nhất định đưa Vương cô nương an toàn về nhà!”

Giọng Vương Phượng Ngữ ẩn chứa vui mừng nói, “Đa tạ công chúa!”

Đoàn Ngọc Nhi mỉm cười gật đầu bước vào kiệu, Đoàn Thịnh lập tức thúc giục ngựa, đoàn người đi về Ngự Vương Phủ.

Sau đó Vương Phượng Ngữ và Lãnh thị vệ cũng rời đi.

Đoàn Thịnh vừa đi, các tài tử liền bàn tán xôn xao, “Hiện tại vị trí thái tử vẫn đang trống, có ba hoàng tử phù hợp, nhưng trong đó, Ngự Vương là được ủng hộ nhiều nhất, hơn nữa lần này Ngự Vương có công bình phản loạn, cộng thêm trước giờ hoàng thượng luôn yêu thương Ngự Vương nhất, xem ra vị trí thái tử trừ Ngự Vương ra không thể là ai khác!”

“Khụ khụ khụ” tài tử đứng đầu nói, “Các vị, các vị, không nói chuyện chính trị, hãy nói chuyện phong nguyệt!”

“Được, nói chuyện phong nguyệt!” các tài tử khác phụ họa.

“Các vị đoán Sơn Đại Vương kia sẽ thành chính cung chứ?”

Các tài tử nhìn nhau, “Khó đoán khó đoán!”

Trong kiệu Đồng Ca lại ói lên ói xuống, mệt lả đi.

Đoàn Thịnh không còn cách nào khác, đành theo lời Đồng Ca cho nàng lên ngựa, ôm nàng về phủ.

Vừa về tới phủ, đã có ngự y chờ sẵn.

Đoàn Thịnh ôm Đồng Ca xuống ngựa, rồi tiếp tục ôm đến phòng khách, Đồng Ca cũng mặc cho hắn ôm không có chút áy náy thẹn thùng nào.

Đoàn Thịnh đặt Đồng Ca lên ghế xong, lập tức nói với ngự y bên cạnh, “Dạ dày vương phi không tốt, ngươi khám thử xem!”

“Không cần khám, ta không sao, chỉ buồn nôn chút thôi, không có vấn đề gì lớn!” Đồng Ca nói.

“Đồng Đồng, ngoan, nghe lời!” Đoàn Thịnh nói xong, kéo ống tay áo nàng lên.

“Sao rồi?” Đoàn Thịnh sốt ruột hỏi.

Ngự y lui một bước, chắp tay nói: “Chúc mừng Ngự Vương, vương phi có tin vui!”