“Bọn ta ngưỡng mộ tài danh cô nương đã lâu, hôm nay là hội thi thơ, không biết có được may mắn mời cô nương tham gia không?” Tài tử kia nói.

“Trông cũng thú vị! Chúng ta lên xem thử đi!” mặt Đoàn Ngọc Nhi sáng lên, kích động nắm ống tay áo Vượng Phượng Ngữ nói.

“Công chúa, đừng làm rộn!” Vương Ngữ Phương nắm lấy bàn tay đang lắc lắc của Đoàn Ngọc Nhi, mắt nhìn về phía thị vệ đang đứng bên cạnh Đoàn Ngọc Nhi, sóng mắt lưu chuyển chứa ngàn vạn tình cảm dịu dàng.

Trong đôi mắt như đầm sâu của thị vệ kia cũng có bóng dáng Vương Phương Ngữ, dáng vẻ tựa như lạnh lùng lại che giấu lửa tình nóng bỏng. Ánh mắt hai người đụng vào nhau, tơ tình vô hình như quấn quanh. Đôi mắt Vương Phượng Ngữ long lanh, sáng ngời.

“Lãnh Minh, kêu người lái thuyền cặp bờ đi!” Đoàn Ngọc Nhi hô to, cắt đứt màn liếc mắt của hai người.

“Vâng, công chúa!” Lãnh Minh thản nhiên thu hồi tầm mắt, làm theo lệnh Đoàn Ngọc Nhi.

Đoàn Ngọc Nhi lém lỉnh ôm cánh tay Vương Phượng Ngữ, cười chọc, “Phượng tỷ tỷ, thị vệ nhà ta nhìn cũng được ha!”

Mặt Vương Phương Ngữ lập tức đỏ bừng, thẹn thùng đẩy Đoàn Ngọc Nhi ra, “Công chúa, ngài nói lung tung gì đó?”

Đoàn Ngọc Nhi đảo mắt, cười nói: “Không thú vị gì hết, cứ như một khối gỗ, để cho hắn đi theo làm ta vui không nổi, ngày mai đổi thị vệ khác thôi!”

Vẻ mặt Vương Phượng Ngữ cứng đờ, sau đó từ tốn nói, “Võ công của Lãnh thị vệ rất cao, có hắn bảo vệ công chúa, công chúa mới thoải mái chơi!”

Đoàn Ngọc Nhi cười cười nắm tay Vương Phượng Ngữ nói, “Mau lên bờ, đừng gọi ta công chúa nữa, gọi ta Ngọc Nhi!”

Đoàn Ngọc Nhi và Vương Phượng Ngữ lên bờ. Một cao quý xinh đẹp, một đoan trang nhã nhặn, mỗi người một vẻ, khiến đám tài tử nhìn đến mê mẩn, ‘yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu’ chính là đây! Vì thế các tài tử đều tranh nhau thể hiện bộ dáng lễ độ nhã nhặn.

“Nhàm chán!” Đồng Ca nhún người vọt đi.

“Thật là một công tử phóng khoáng tuấn tú!” Đoàn Ngọc Nhi nhìn theo bóng lưng Đồng Ca, trên mặt đầy vẻ tiếc nuối.

“Công tử cái gì? Hắn chỉ là một kẻ thất học mà thôi!” Lý tài tử lúc nãy lên tiếng.

Đúng lúc này, một làn rượu bay thẳng đến đầu hắn, hắn hô to một tiếng, cả người dính rượu, chật vật vô cùng!

“Kẻ nào? Kẻ nào làm?” Lý tài tử giận dữ hỏi.

“Ta!” thì ra Đồng Ca đã lộn trở về.

“Tiểu nhân không biết xấu hổ! Dám vô lễ như vậy?” Lý tài tử đen mặt, không quan tâm hình tượng xông lên trước.

Đồng Ca cười khẽ, thản nhiên nói, “Trước giờ đối với kẻ không biết xấu hổ ta chưa bao giờ lịch sự cả, là ngươi lên tiếng nói xấu ta trước, chớ trách ta vô lễ lại!”

Lý tài tử kia bị phản bảc, thẹn đỏ mặt, giận quát, “Ngươi đúng là kẻ thất học! Vừa rồi mọi người đều thấy, ngay cả một bài thơ cũng không làm được, không phải thất học thì là gì?”

Đồng Ca cười khẽ, “Ai nói không biết làm thơ thì là thất học?! Thánh nhân còn chưa nói vậy, ngươi lại dám nói?!” Đồng Ca quét mắt qua các tài tử. Các tài tử lập tức ngừng cười, không ai dám ra mặt mạo phạm thánh nhân, bởi vì đúng là thánh nhân không có nói như vậy thật.

Đồng Ca tự nhiên ngồi xuống ghế, cười nói: “Không ai lên tiếng phản đối, chính là đồng ý với lời của ta! Làm thơ thì ta không giỏi, nhưng không có nghĩa là ta thất học!”

Các tài tử bị Đồng Ca náo loạn như vậy đều không vui, đặc biệt là Lý tài tử vừa bị nàng hất rượu lên người kia càng giận dữ.

“Vậy ngươi giỏi cái gì?” Lý tài tử không phục hỏi.

Đồng Ca vung tay lên,

tự nhiên cầm bình rượu trên bàn uống một hớp to, sau đó tự tin nói: "Đối câu đối!"

"Được, hôm nay ta sẽ đối với ngươi. Nếu ngươi thua, ngươi phải ở trước mặt mọi người thừa nhận mình là kẻ thất học!" Lý tài tử cười lạnh nói.

Đồng Ca nhíu mày cười một tiếng, vỗ tay lên bàn, nói, "Được, còn nếu ngươi thua, ngươi hãy rời khỏi giới tài tử, về nhà hầu hạ thê tử ngươi!"

Những người có mặt sôi nổi nhìn hai người, với tài làm thơ vừa rồi của Đồng Ca thì khó mà thắng được, nhưng Đồng Ca lại tràn đầy tự tin như đã nắm chắc phần thắng trong tay. Còn Lý tài tử kia thì chỉ là tài tử hạng hai, dọa người bình thường còn được chứ gặp phải cao thủ coi như xong!

Mặt Lý tài tử lúc trắng lúc xanh, cái giá đánh cuộc quá lớn, liên quan đến cả tương lai sau này của hắn, nhưng giờ đã không có đường lui, nên chỉ có thể nhắm mắt làm liều. Hắn không tin hắn không bằng một kẻ làm thơ cũng không được!

"Được, bắt đầu đi!" Lý tài tử kia nhìn chằm chằm Đồng Ca nói.

Đồng Ca cười nói, "Ta giỏi về đối thơ, vậy nên nhường ngươi trước!"

Lý tài tử bĩu môi, "Ngươi có lòng nhường, ta mà không nhận thật không hay, vậy ta ra đề trước!"

"Long Vương dạ yến, nguyệt chúc tinh đăng, sơn hào hải dịch, địa tác bàn." (Yến tiệc của Long Vương, đèn sáng như trăng sao, sơn hào hải vị, bày đầy bàn) Lý công tử kia nói.

"Ngọc Hoàng hưng binh, lôi cổ vân kỳ, phong đao vũ kiếm, thiên vi trận." (Ngọc Hoàng phát binh, trống như sấm cờ như mây, gió đao mưa kiếm, đánh cả ngày)

Lý tài tử thấy Đồng Ca ứng đối dễ dàng thì thầm đổ mồ hôi lạnh, không ngờ nàng sẽ đối được, hắn co quắp miệng, "Không tệ. Nhưng vừa rồi chỉ là chào hỏi, bây giờ mới khó!"

"Thi dã hữu, từ dã hữu, luận ngữ thượng dã hữu, đối đông tây nam bắc mô hồ, tuy vi đoản phẩm, dã vi diệu văn." (Có thơ, có từ, có luận ngữ, đông tây nam bắc mơ hồ, tuy ngắn, nhưng văn hay.)

Đoàn Ngọc Nhi kéo tay áo Vương Phượng Ngữ, nhìn Đồng Ca với ánh mắt mong chờ.

Đồng Ca đảo mắt một cái, "Hắc bất thị, bạch bất thị, hồng hoàng canh bất thị, hòa hồ lang miêu cẩu phảng phật, tức phi gia súc, hữu phi dã thú." (Không phải đen, không phải trắng, càng không phải đỏ vàng, không phải cáo, sói mèo, tức không phải gia súc, càng không phải dã thú)

"Đối rất hay!" Đoàn Ngọc Nhi vỗ tay nhảy lên, vẻ mặt hết sức hưng phấn.

Đồng Ca kiêu ngạo nhìn Đoàn Ngọc Nhi, "Cô nương quá khen!" Sau đó xoay người nói với Lý tài tử, "Ngươi đã ra hai đề, giờ tới phiên ta."

"Ái ái tình tình tình tình ái ái, hữu ái hữu tình hữu tình hữu ái, vô ái vô tình vô tình vô ái." (yêu yêu tình tình tình tình yêu yêu, có yêu có tình có tình có yêu, không yêu không tình không tình không yêu.)

Đồng Ca vừa đọc xong, mọi người đều xôn xao một hồi, rối rít nhìn nhau, vì đề này quá khó.

Mặt Lý tài tử đỏ bừng, mồ hôi lạnh đổ như mưa, không biết phải đối sao.

Đồng Ca cười khẽ, "Cho ngươi thời gian từ từ suy nghĩ!" nói xong, nàng nhàn nhã ngồi rung đùi.

Đoàn Ngọc Nhi hưng phấn kéo Vương Phượng Ngữ đi qua, "Công tử đối tốt lắm, ta có thể khẳng định, công tử không phải kẻ thất học!"

Đồng Ca quay đầu nhìn chằm chằm Đoàn Ngọc Nhi, nói, "Cô nương, mặt cô trông quen quá!"

"Thôi đi, kiểu cũ quá rồi!" Không biết có ai châm biếm Đồng Ca một câu.

Đoàn Ngọc Nhi đáp, "Tiểu nữ chưa từng gặp qua công tử!"

Đồng Ca không nói gì nữa, quay lại nhìn Lý tài tử kia, "Sao rồi, nghĩ ra chưa?"

Mặt Lý tài tử xanh mét, hắn cúi đầu cố gắng suy nghĩ, nhưng đầu óc hỗn loạn, nghĩ mãi vẫn không ra, trong bụng hắn chẳng có mấy chữ, hết sức lắm mới thi đậu tú tài, lần này xem như xong rồi!

Lý tài tử nghĩ càng lâu, người bàn tán càng nhiều. Hắn vừa phải nghĩ câu đối vừa phải phân tâm nhìn ánh mắt khinh miệt của người quen, chợt cảm thấy thể diện mất sạch, vô cùng lúng túng.

Đoàn Ngọc Nhi vui vẻ nói, "Nghĩ không ra thì nhận thua đi!", vừa nghe thấy vậy, những người có mặt đều rối rít hưởng ứng. Lý tài tử không còn mặ mũi nào nữa, hắn thở hắt một hơi, nói: "Thành bại là chuyện thường của người học võ, đại trượng phu co được giãn được, hôm nay không đối bằng ngươi, ta nhận thua!" nói xong, hắn che mặt rời đi.

"Ấy, ấy, sao ngươi đã đi rồi!" Còn chưa nói sẽ rút lui khỏi giới tài tử mà!" Đoàn Ngọc Nhi bất mãn kêu to.

"Thôi, làm người phải có lòng khoan dung." Đồng Ca lạnh nhạt nói, xoay người định đi, nhưng không ngờ lại đụng vào ngực một người.

Đồng Ca vừa ngửi được mùi hương quen thuộc đã nghĩ chạy, vì vết thương nàng chưa lành hẳn mà lại chạy đi uống rượu, nên cũng hơi chột dạ, nhưng nàng vừa lách người đã bị Đoàn Thịnh ôm chặt vào ngực, nàng còn đang bị thương, võ công không bằng hắn, đành phải để hắn ôm.

Đoàn Ngọc Nhi luôn nhìn theo Đồng Ca nãy giờ, thấy Đồng Ca bị người khác ôm, thì bất bình giùm, "Buông vị công tử này ra!" Đoàn Ngọc Nhi quát khẽ một tiếng, nhưng khi thấy rõ người trước mặt là ai liền im bặt.