Ngự y lui một bước, chắp tay nói, “Chúc mừng Ngự Vương, vương phi có tin vui!”

Đoàn Thịnh ngẩn ra một giây, sau đó mắt sáng rực, nở nụ cười rực rỡ như ánh mắt trời, hưng phấn nắm tay Đồng Ca, “Đồng Đồng, nàng mang thai! Con của chúng ta! Thật tốt quá! Thật tốt quá!”

Ngự y thấy vậy tự giác lui ra.

Đoàn Thịnh liên tục nói “Tốt quá!”, hắn đang lo phụ hoàng không thích Đồng Ca thì không cách nào lập nàng làm chính phi, giờ thì tốt rồi, hắn đã có lý do chính đáng, Đồng Ca mang thai con hắn, nếu như là con trai sẽ là hoàng trưởng tôn, tin chắc phụ hoàng sẽ không phản đối nữa.

Đoàn Thịnh hưng phấn bế Đồng Ca lên xoay vòng vòng. Đồng Ca cũng rất vui mừng, nàng ôm đầu Đoàn Thịnh nói, “Thật tốt quá! Tôn trưởng lão sẽ không lo lắng nữa rồi, sơn trại đã có người kế thừa!”

Đoàn Thịnh cười để nàng xuống, “Là Đại Tề đã có người kế thừa!”

“Đại Tề?” Đồng Ca nghiêng đầu hỏi Đoàn Thịnh.

Đoàn Thịnh ngồi xuống bên cạnh nàng, nắm tay nàng để vào lòng bàn tay mình, dịu dàng nói, “Đồng Đồng, nàng là thê tử của ta, là vương phi của ta, là nữ nhân duy nhất trong kiếp này của ta!”

Đồng Ca cười to, vui vẻ nắm ngược lại tay Đoàn Thịnh, “Tốt! Nếu chàng không phụ ta, vậy chàng cũng là nam nhân duy nhất của ta trong kiếp này!”

Đoàn Thịnh mỉm cười, xúc động nghĩ, đây chính là thê tử của hắn, lúc nào nàng cũng kiêu ngạo và tự tin như vậy, nàng không giống nữ tử yếu đuối, càng không phải là nữ nhân đứng sau lưng hắn, nàng có thể bước song song với hắn, bay lượn với hắn!

Đoàn Thịnh móc khối ngọc bội hình rồng đại biểu cho thân phận của hắn ra, trịnh trọng đặt vào tay nàng, “Đồng Đồng, từ nay về sau, tất cả của ta đều là của nàng!”

Đồng Ca khó hiểu nhìn hắn, “Chàng cho ta ngọc bội làm gì?”

Đoàn Thịnh cười, “Đồng Đồng hãy cất kỹ nó. Ta muốn tổ chức một lễ thành thân thật long trọng, để cho nàng chính thức vào cửa!” Hắn không nói khối ngọc bội này không chỉ đại diện cho thân phận mà còn cả quyền lực và địa vị.

Đồng

Ca nghe lời cất ngọc bội vào, nói “Không phải chúng ta đã thành thân rồi sao? Còn tổ chức gì nữa, chàng không thấy phiền à?”

Đoàn Thịnh cưng chiều hôn chóp mũi nàng, “Không phiền toái, ta muốn cho toàn bộ con dân Đại Tề biết, nàng là Ngự Thân vương phi của ta, là hoàng hậu tương lại của Đại Tề, có thể lấy được nàng là may mắn của ta.”

“Hoàng hậu tương lai của Đại Tề?” Đồng Ca hỏi.

Đoàn Thịnh thấp thỏm trong lòng, hắn biết nàng thích tự do, không ham danh lợi, hắn không xác định danh phận hoàng hậu này có thể giữ nàng ở lại bên cạnh hắn được không, “Đúng vậy! Đồng Đồng, hứa với ta, nàng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ta!”

Đồng Ca trầm mặc một hồi, tuy nàng xuất thân là cướp nhưng cũng biết rõ làm hoàng hậu là có nghĩa là gì, nghĩa là nửa đời sau của nàng phải chết dần chết mòn trong cung cấm.

Thấy nét mặt Đồng Ca, Đoàn Thịnh hốt hoảng, “Đồng Đồng, nàng vẫn có cuộc sống nàng muốn, nàng muốn bay nhảy thế nào cũng được, ta sẽ không hạn chế sự tự do của nàng, chỉ cần lúc nàng mệt mỏi, hãy trở lại bên cạnh ta làm hoàng hậu duy nhất của ta!”

Đồng Ca nghe xong những lời thâm tình của Đoàn Thịnh, lòng tràn đầy cảm động, nếu như lúc trước nàng chỉ là có thiện cảm với hắn, thì lúc này nàng đã yêu hắn thật sâu, thật ra nàng không hề biết nàng đã yêu hắn từ sớm, nếu không nàng đã không theo hắn vào kinh thành, không sinh con cho hắn…

Chờ đợi là điều làm người ta lo âu thấp thỏm nhất, mà càng quan tâm sẽ càng bị loạn, Đoàn Thịnh nắm chặt tay Đồng Ca, lòng bàn tay hắn đã lấm tấm mồ hôi lạnh, kiếp này dù có chuyện gì hắn cũng sẽ không buông tay nàng, ngay cả phải buông tha ngôi vua, nhưng hắn vẫn nhớ rõ trách nhiệm của mình, hắn là hoàng tử của Đại Tề, gánh vác tương lai của Đại Tề, vậy nên hắn mong nàng đồng ý!

Đồng Ca nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt nàng dõi theo con ưng đang bay lượn vui vẻ trên bầu trời bao la, hồi lâu, nàng mới quay đầu lại nhìn nam nhân đang chờ đợi câu trả lời của nàng, tướng công của nàng!

Nàng than nhẹ một tiếng, giống như vừa mất mát vừa tiếc nuối! Nàng nhướng mày, cười nói, “Được rồi! Ta liền mở lòng từ bi cho chàng được mở mày mở mặt! Nhưng ta muốn toàn bộ người trong sơn trại đều phải có mặt!”

Mặt Đoàn Thịnh chợt sáng lên, “Đồng Đồng, kiếp này, ta quyết không phụ nàng!” nói xong, hắn hôn lên môi nàng, Đồng Ca chủ động đáp lại, làm nụ hôn sâu sắc hơn. Khi hai người đang thắm thiết thì một giọng nói chen vào, Đoàn đế gọi hắn vào cung.

Đoàn Thịnh ôm Đồng Ca về phòng nghỉ ngơi xong, mới theo thái giám vào cung.

“Hoàng huynh, hoàng huynh! Đoàn Ngọc Nhi canh sẵn ở cửa cung, ngoắc Đoàn Thịnh.

Đoàn Thịnh sải bước qua nói, “Không phải muội vừa mới về cung sao? Giờ lại chạy ra đây nữa?”

“Muội cố tình đứng đây chờ huynh đó! Vừa về cung thì muội nghe được một tin!” Đoàn Ngọc Nhi tỏ vẻ thần bí.

Đoàn Thịnh cười vỗ đầu nàng, “Ngọc Nhi, không còn sớm nữa, về cung nghỉ ngơi đi!”

“Tiểu Lâm Tử, đưa công chúa về cung.” Hiển nhiên Đoàn Thịnh không hề cảm thấy hứng thú với tin tức này.

Đoàn Ngọc Nhi dậm chân bất mãn kêu, “Hoàng huynh, tin tức này là về huynh đó, huynh không nghe thì đừng có mà hối hận!”

Lời Đoàn Ngọc Nhi thành công làm Đoàn Thịnh dừng chân, hắn xoay người, “Ngọc Nhi, chuyện gì?” Đoàn Ngọc Nhi có thể nói là người nhanh biết nhiều tin nhất trong cung.

“Phụ hoàng định ban hôn cho huynh!” Đoàn Ngọc Nhi nói xong, trên mặt không hề có vui mừng, ngược lại còn hơi u sầu.

Đoàn Thịnh lập tức hỏi, “Muội nghe tin này từ đâu?”

“Muội vừa tới chỗ phụ hoàng chơi, thấy phụ hoàng đang xem một tập tranh, sau đó chỉ vào một bức nói, “Để người này làm vương phi cho hoàng huynh con được không?”

Đoàn Ngọc Nhi bắt chước giọng điệu của Đoàn Đế cực giống.

Đoàn Thịnh híp mắt, “Rồi muội nói sao?”

Đoàn Ngọc Nhi cong môi, “Muội nói hoàng huynh đã có người yêu rồi! Trong phủ huynh ấy không phải đang có một vị vương phi sao?”

“Phụ hoàng nói?”

“Phụ hoàng nói ‘cô nương kia xuất thân thấp hèn, lại thô lỗ như vậy không xứng với hoàng huynh con, cô nương này hiền lành đoan trang, tài hoa hơn người, là tài nữ giỏi nhất của Đại Tề ta, chỉ có cô nương này mới xứng với hoàng huynh con, ta sẽ chọn cho nó một vương phi hoàn mỹ nhất thiên hạ’!”

Đoàn Ngọc Nhi nói tới đây thì len lén nhìn Đoàn Thịnh. Hiện mặt Đoàn Thịnh đã đen như đáy nồi, hắn nhanh chóng sải bước đi vào cung Đoàn Đế, hắn biết rõ vua không nói chơi, nên chỉ có ngăn chặn trước khi Đoàn đế hạ chỉ mới là cách ngăn cơn sóng dữ tốt nhất.

“Hoàng huynh, chờ muội với, muội cũng đi!” Đoàn Ngọc Nhi chạy vội theo sau. Đoàn Ngọc Nhi đã biết ít nhiều về chuyện của Vương Phượng Ngữ với Lãnh thị vệ, nên không muốn bạn tốt mất đi hạnh phúc. Về phần Đoàn Thịnh, từ ánh mắt hắn nhìn Đồng Ca, Đoàn Ngọc Nhi đã biết hắn khó mà chấp nhận cuộc hôn nhân này. Đoàn Ngọc Nhi không muốn bạn tốt và anh trai thân nhất khổ sở, nên mới chặn đường báo cáo cho Đoàn Thịnh biết trước.