- Nơi có người chính là có giang hồ, dù là đâu cũng không thể thoát khỏi a...

Ngô Chính lắc đầu mỉm cười, thần sắc cũng trở nên hài hước bất đắc dĩ, đồng dạng có một loại thấu hiểu đồng cảm Mạc Đại tiên sinh.

- A, không biết tiểu hữu cũng là có nỗi khổ tâm trong lòng, ai...

Người thông minh đương nhiên không cần nói quá nhiều lời, Mạc Đại tiên sinh thân phận chính là chưởng môn Hành Sơn kiếm phái, nhưng là quanh năm suốt tháng biệt tăm tung tích, trên giang hồ cũng chẳng mấy khi xuất hiện, có người nói bởi vì hắn kiếm nghệ thua kém sư đệ của mình cho nên ghen tức luôn luôn tìm cớ du sơn ngoạn thủy lánh mặt Lưu Chính Phong, nhưng sự thật có là như vậy?

Mạc Đại tiên sinh cùng sư đệ Lưu Chính Phong cả hai đều là người tha thiết yêu âm luật, cũng là vì bất đồng quan điểm trong âm nhạc mới dẫn đến cả hai mâu thuẫn bất hòa, dù là vậy nhưng Mạc Đại tiên sinh vẫn không thể bỏ mặc sư đệ của mình, luôn từ trong bóng tối âm thầm bảo hộ cho hắn, có thể nói Mạc Đại tiên sinh không muốn xuất hiện trên thế gian, chính là u oán thế gian chẳng có ai có thể thấu hiểu mình.

Ngô Chính trùng hợp tâm tình cũng là như vậy, nhất là khi gặp được Mạc Đại tiên sinh, cùng nhau đối ẩm dù chỉ qua đôi ba câu, nhưng cũng để Ngô Chính trong lòng u oán cảm giác như là được phóng thích ra bên ngoài.

Ngô Chính muốn giết khắp toàn bộ người trên thế gian chung quy vẫn là sa lưới một chữ “tình”, nhưng trong lòng vẫn là vạn phần mâu thuẫn không thể toàn tâm toàn ý, lúc này lúc kia dở dở ương ương, một bên lại không thể đánh đổi lợi ích bản thân, một bên lại không thể vứt bỏ “tình” một chữ, thế gian nào có sự tình nào là thập phần hoàn mỹ?

Nhưng đó là thế gian, liên quan gì đến Ngô Chính hắn? Hắn chính là muốn thập phần toàn diện, thế gian toàn bộ người muốn cản trở? Hắn chính là muốn giết tất cả người trên thế gian! Lão thiên không cho hắn toại nguyện? Hắn còn muốn phá toái hư không bắt lấy lão mà truy vấn.

Thế gian này không ai hiểu ta? Chỉ cần ta hiểu chính mình là được!

- Tiểu hữu, ngươi sát khí trong lòng quá nặng.

Mạc Đại tiên sinh cảm nhận đối diện Ngô Chính bỗng nhiên toàn thân bộc phát kinh khủng sát khí, trong lòng cũng thở dài không thôi, bằng chừng ấy tuổi có thể trải qua giết chóc nhiều như vậy, đó là bực nào khốn cảnh mới có thể cấu thành a.

- A, là ta thất lễ, hôm nay tình cờ gặp được tiên sinh để ta trong lòng cũng có một loại đồng cảm, không khỏi bộc phát tâm tình, tiên sinh chớ trách a.

Dứt lời nói, Ngô Chính tự mình áp chế tâm tình, lại rót rượu tự phạt mình ba chung, kế bên Đông Phương Bạch trông thấy hắn như thế cũng là không kìm được đau đớn trong lòng, hiếm khi nhu thuận lẳng lặng một bên lắng nghe.

- Không trách, không trách, tiểu huynh đệ, lại cạn cùng ta một chung.

Mạc Đại tiên sinh gặp được Ngô Chính đồng cảm, tựa như là vừa tìm được tri kỷ cho mình, lúc này xưng hô “tiểu hữu” cũng đã trở thành “tiểu huynh đệ”, xem như lại vừa kết giao thêm một bằng hữu tâm giao, chuyện vui mừng đương nhiên là phải cạn một chung.

Hai người cứ như vậy say sưa trò chuyện đối ẩm, phải nói hai người ý hợp tâm đồng dù là nói hết vạn lời cũng là không đủ, tuy nhiên sắc trời lúc này đã không còn sớm, Mạc Đại tiên sinh vẫn là trước nói lời cáo từ.

- Ngô đệ, hôm nay có thể cùng ngươi kết giao cũng là một chuyện vui trong đời, hiếm khi ta được vui vẻ như vậy, nhưng là buổi tiệc nào rồi cũng phải tàn a, đợi ta làm xong phần việc của mình, lại muốn hôm khác đến phiền ngươi hảo tửu a!

- Mạc Đại huynh không chê ta bất cứ khi nào cũng có thể chiêu đãi tiếp đón, nhưng ngươi công việc phải chăng là... Lưu Chính Phong muốn rửa tay chậu vàng, từ nay không muốn can dự chuyện giang hồ?

Ngô Chính cùng Mạc Đại tiên sinh một phen đối ẩm trò chuyện, lúc này cũng đã xưng huynh gọi đệ hoàn toàn không quan tâm đến lễ tiết tuổi tác, nhưng Ngô Chính đang thắc mắc mình tác động có thể hay không thay đổi được phần nào chính kịch quán tính?

Lúc này Tả Lãnh Thiền đã bị Ngô Chính trừ khử, Lưu Chính Phong rửa tay chậu vàng cũng nên là thuận lợi đi? Lấy Mạc Đại tiên sinh tính cách cũng không thể nào tự mình muốn tham dự vào loại chuyện này, trừ phi...

- Ngươi xem ra vẫn là rất quan tâm đến thế sự giang hồ a, cũng chẳng có gì phải giấu diếm, lần này Lưu Chính Phong sự đệ ta có thể bị uy hiếp vào chỗ chết, nếu không vạn nhất bất đắc dĩ, ta cũng không muốn can thiệp a.

Mạc Đại tiên sinh đúng là rất chân thật, lấy tính cách của Mạc Đại tiên sinh nếu như không phải vạn nhất, chỉ cần Lưu Chính Phong còn giữ lại một hơi thở dù là thoi thóp, lại không nghiêm trọng đến tính mệnh, Mạc Đại tiên sinh vẫn là rất bất mãn tên sư đệ này, tuyệt đối sẽ không tự mình ra tay.

- Uy hiếp? Mạc Đại huynh không phải là quá lời đấy chứ? Lần này hẳn là Ngũ Nhạc kiếm phái tề tụ cùng nhau, trên giang hồ còn ai có thể uy hiếp Lưu Chính Phong rửa tay chậu vàng? Trừ phi...

Ngô Chính hầu như đã có câu trả lời, nhưng vẫn là không dám nắm chắc, muốn xem xem phản ứng của Mạc Đại tiên sinh.

- Ngô đệ hẳn là cũng biết được sự kiện cách đây không lâu Tung Sơn, Hoa Sơn và Thái Sơn kiếm phái cao tầng cao thủ hầu như là bị tiêu diệt, hiện nay Ngũ Nhạc cho dù là đồng lòng chung tay liên hợp cùng nhau nhau cũng vô phương có thể so sánh với các danh môn chính phái đỉnh tiêm thế lực trên giang hồ hiện nay, ngươi nói nếu bọn hắn có dã tâm che giấu, có phải hay không lần này là cơ hội tốt nhất!?

Mạc Đại tiên sinh cũng là nói ra suy đoán trong lòng, hắn bấy lâu nay du sơn ngoạn thủy nói theo cách nào đó Mạc Đại tiên sinh trong ván cờ này chỉ là người ngồi xem, mà đương nhiên người ngoài cuộc bao giờ đôi mắt cũng sáng tỏ nhìn thấy được nhiều thứ hơn là những người u mê trong cuộc.

- Không sai, tuy nhiên Mạc Đại huynh không cần lo lắng, hai cái kia đỉnh tiêm thế lực trên giang hồ còn đang phải kiềm chân lẫn nhau a, bọn hắn sẽ không làm chuyện gì quá manh động, nhưng tiểu động tác là không thể hoàn toàn loại bỏ a.

- A, ý Ngô đệ là... Võ Đang? Xung Hư đạo trưởng trước nay luôn lấy thanh tịnh chủ tu, không quan tâm đến thế sự, ngươi là từ đâu có được tin tức?

Mạc Đại tiên sinh kinh nghi không thôi, nếu nói Thiếu Lâm tự động tác hắn vẫn có thể một hai nhìn ra được trong đó âm mưu đôi chút, nhưng là Võ Đang trước nay nhiều nhất động tác chỉ là kiềm chế Nhật Nguyệt thần giáo xung đột với võ lâm chính phái, tránh phải diễn tranh đấu quá gay gắt trên giang hồ phá hỏng Võ Đang an ổn yên tĩnh a, hơn nữa Xung Hư đạo trưởng lấy thanh tịnh chủ tu không màng đến danh lợi, làm sao lần này lại muốn cuốn theo vòng xoáy này?

- Ha ha... Mạc Đại huynh không cần lo lắng, tin tức này là thật không thể giả, ta có thể đảm bảo, 15 tháng 7 này hẳn là Lưu Chính Phong rửa tay chậu vàng sự kiện, cũng không còn quá lâu, Mạc Đại huynh vẫn là muốn tranh thủ thời gian a.

Ngô Chính tất nhiên sẽ không nói cho Mạc Đại tiên sinh biết tin tức này từ đâu mà có, cũng không nói đây là bố cục Ngô Chính từ trước sắp đặt, tuy là Ngô Chính tin tưởng Mạc Đại tiên sinh làm người, nhưng đôi khi biết quá nhiều chỉ trăm hại mà không có lợi, biết ít một chút lại đỡ phải nặng đầu.

- Ngô đệ không nói hẳn là có lý do của mình, ta cũng không thể cưỡng ép a, ta trước vẫn là nên tranh thủ thời gian không thể bỏ lỡ, ta là phải cáo từ, ngươi bảo trọng!

- Hôm khác lại tái ngộ, Mạc Đại huynh bảo trọng!

Mạc Đại tiên sinh không muốn làm khó Ngô Chính nên cũng tranh thủ cáo từ, Ngô Chính đã có thể cho hắn tin tức vô cùng quan trọng này đã là rất đủ nghĩa khí, hắn cũng không thể không có chút liêm sỉ lại muốn tiếp tục cưỡng ép lời nói, tuy nhiên lần này trò chuyện cũng để Mạc Đại tiên sinh xem Ngô Chính như là một kỳ nhân, có thể quy ẩn khoái hoạt chốn sơn lâm, trong tay lại nắm được rất nhiều thông tin trọng yếu trên giang hồ, cùng với lai lịch thần thần bí bí của Ngô Chính, vị này bằng hữu tâm giao vẫn là rất không thể xem thường.

Đương nhiên nếu Mạc Đại tiên sinh biết Ngô Chính chính là tên Tiếu Diện Ma Đầu mà giang hồ khắp nơi các lộ anh hùng nhân sĩ truy giết, đồng thời lại là hung thủ trong một đêm sát hại gần như hầu hết các nhân vật có tầm quan trọng trong Ngũ Nhạc kiếm phái, để Ngũ Nhạc hiện nay rơi vào khốn cảnh hiện tại, không biết Mạc Đại tiên sinh sẽ có cảm nghĩ như thế nào!?