Bên trong gian nhà sau khi Mạc Đại tiên sinh ly khai, lúc này chỉ còn lại Ngô Chính cùng Đông Phương Bạch hai người.

- Ngươi định làm thế nào đây, hiện tại Nhật Nguyệt thần giáo không có người chủ trì sớm muộn cũng sẽ trở nên hỗn loạn, có nên hay không trả lại Nhật Nguyệt thần giáo cho Nhậm Ngã Hành, lại để hắn cùng đối trọng với Ngũ Nhạc kiếm phái.

Đông Phương Bạch một bên im lặng lắng nghe bấy lâu lúc này lại không nhịn được muốn nhắc nhở Ngô Chính.

Phải nói Đông Phương Bạch tầm nhìn cũng rất sáng suốt, hiện nay Võ Đang phái cùng Thiếu Lâm tự đối trọng kiềm chế lẫn nhau, Nhật Nguyệt thần giáo thế lực lớn mạnh nhưng không người chủ trì sớm muộn sẽ hỗn loạn trở thành miếng bánh ngon cho bao người dòm ngó, mà đồng thời điểm Ngũ Nhạc lúc này thực lực tổng thể cực kỳ suy yếu nhưng lại có thần bí nhân làm chỗ dựa lớn, không thể nghi ngờ Ngũ Nhạc kiếm phái cùng Nhật Nguyệt thần giáo hiện nay chính là biến số lớn nhất.

Nếu cứ để tình thế tiếp tục diễn ra, sớm hay là muộn cũng có kẻ tìm được cho mình một cái lý do “chính đáng” để tranh nhau “miếng bánh ngon” Nhật Nguyệt thần giáo này, cho dù Nhật Nguyệt thần giáo có thể an toàn vượt qua được lần này đại nạn thì cũng chẳng bảo toàn được bao nhiêu thực lực, nội bộ rối loạn tranh nhau quyền lực, bên ngoài thì hăm he muốn ăn trọn hoặc chia nhau miếng bánh ngon này, Nhật Nguyệt thần giáo biến mất trên giang hồ dường như đã là điều tất yếu.

Trong lúc đó Ngũ Nhạc kiếm phái lại tranh thủ được thật nhiều khoảng thời gian yên tĩnh khôi phục lực lượng, sau đó tình thế trên giang hồ lại trở thành kiềng ba chân như trước kia, chỉ khác biệt là thêm vào Võ Đang phái bị cuốn vào vòng xoáy, đồng thời hoàn toàn loại bỏ Nhật Nguyệt thần giáo.

Như vậy thì có khác gì nhau cơ chứ? Đông Phương Bạch càng nghĩ càng là khó hiểu Ngô Chính muốn làm gì, hơn nữa hắn hiện tại không tiện xuất hiện trên giang hồ, dù là ở bất cứ đâu một khi hắn xuất hiện, bất cứ thế lực nào cũng muốn tiêu diệt hắn ngay lập tức, bởi vì Ngô Chính hiện tại mới là một biến cố lớn nhất.

Tiếu Diện Huyết Ma một thế lực cường đại thần thần bí bí có thể trong một đêm lấy lực lượng một phương tắm máu toàn bộ giang hồ, ai có thể dám nói rằng mình không kinh hãi!? Nếu có chắc hẳn bọn hắn chỉ là một đám sĩ diện quèn không được một chút tích sự.

Ngô Chính ẩn mình trong bóng tối, không một ai biết được thông tin chân thật về Ngô Chính trong lúc vô lại hình tạo thành một luồng áp lực cực đại, một cái bóng đen lúc nào cũng phủ trên đầu bọn hắn, mà con người sợ hãi nhất chính là những thứ mà bọn hắn không thể biết rõ, phải chăng có lẽ đó là mục đích của Ngô Chính!?

- Ta muốn triệt để tiêu diệt Ngũ Nhạc kiếm phái!

- Cái gì!?

Một lời nói nhàn nhạt trong miệng Ngô Chính lại để Đông Phương Bạch trong lòng kinh hoảng không thôi, theo trước đó thông tin có được, Ngũ Nhạc kiếm phái hiện nay không phải là có được thần bí nhân làm chỗ dựa? Hơn nữa cũng không thể truy ra được lai lịch chân thật của hắn, Ngô Chính bây giờ muốn tiêu diệt Ngũ Nhạc kiếm phái có phải hay không là quá mức manh động!?

- Ngươi là đã có tính toán gì rồi!?

Hẳn là như vậy đi, lấy tính cách của Ngô Chính không thể nào làm chuyện gì thiếu suy nghĩ lại không có mục đích, nhưng là Đông Phương Bạch trong lòng vẫn không tránh khỏi không an tâm, mở lời nghi vấn.

- Cũng không hẳn như vậy, Đông Phương, ngươi quên bầu trời trên đầu chúng ta bây giờ là của ai sao?

Ngô Chính lời nói mơ mơ hồ hồ như là có thâm ý bên trong, cục diện hiện nay đúng là Ngô Chính cố ý sắp xếp, cũng là một phần trong kế hoạch nguyên bản, tuy nhiên tình cảnh khắp nơi nhân sĩ giang hồ truy sát hắn lại hoàn toàn đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát ban đầu, nhưng cũng không hẳn là như thế, càng nhiều người muốn truy giết Ngô Chính, nếu là Ngô Chính thực lực không tăng cường hẳn là tai hại không thể lường trước được, nhưng nếu Ngô Chính lại mượn nghịch cảnh làm bàn đạp để tăng trưởng thực lực thì sao? Trong mắt Ngô Chính bọn hắn còn không phải là một bãi kinh nghiệm, một đống điểm sát lục hay sao? Nguy hiểm càng lớn lợi ích đi theo càng đại, như là một con dai hai lưỡi không thể lường trước.

- Bầu trời trên đầu chúng ta!? Là triều đình!?

Đông Phương Bạch không phải là ngu ngốc, nếu nói theo một cách nào đó, Ngô Chính một khi tiêu diệt Ngũ Nhạc kiếm phái cũng đồng nghĩa với việc bày tỏ thành ý!?

- Đông Phương, ngươi nghĩ như thế nào hoàng đế nhà Minh, Minh Thái tổ Chu Nguyên Chương?

- Minh Thái tổ Chu Nguyên Chương? Nếu là nhìn theo góc độ của bách tính thì hắn cũng được xem một vị vua tốt, từ khi Minh Thái tổ đăng cơ, cuộc sống của bách tính so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều, tuy nhiên Minh Thái tổ lại chèn ép quá mức nghiêm trọng đối với các thế lực trên giang hồ, dường như là hắn đang sợ hãi... sợ hãi giang hồ một lúc nào đó lại mọc ra thêm một cái “Minh giáo” khác phủ định vương triều của hắn!?

Đông Phương Bạch vừa nói vừa trầm tư, lời nói ra xong nàng cũng là kinh nghi không thôi, Ngô Chính ý định lần này nàng dường như đã phần nào lý giải.

- Đúng vậy, ta hành động lần này tiêu diệt Ngũ Nhạc kiếm phái chính là gửi hắn hai lựa chọn, muốn tiêu diệt ta để trừ hậu họa, hoặc là sử dụng ta như một con dao hai lưỡi sắc bén, để xem Chu Nguyên Chương ngồi trên ngai vị đến mòn ghế có phải hay không lá gan cũng đã nhỏ lại?

Ngô Chính lời nói lần này lại phù hợp với Đông Phương Bạch trầm tư trước đó, phải biết tại sao Minh Thái tổ Chu Nguyên Chương lại muốn chèn ép các thế lực mà không phải tiêu diệt hoặc thu thập dung nạp?

Nguyên do đầu tiên đó chính là Chu Nguyên Chương xuất thân cũng là người trong giang hồ, hắn hiểu được đạo lý “nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên” giang hồ không thiếu nhất chính là nhân tài, cho dù là triều đình mạnh mẽ đến đâu cũng không dám tự cao tự đại đến thế, thứ hai chính là nếu làm như vậy sẽ dẫn đến kích động nhân tâm phẫn nộ, nhờ đó các thế lực giang hồ lại một lòng đoàn kết tụ hợp với nhau trở thành một phiến quân khởi nghĩa, một “Minh giáo” khác chính là thứ khiến Minh Thái tổ Chu Nguyên Chương phải sợ hãi.

Nguyên do thứ ba cũng là nguyên do gần với thực tế nhất có thể nêu ra, đó chính là triều đình lực lượng không đủ để chống lại các thế lực giang hồ khi liên kết lại với nhau, cũng bởi vì như thế bọn hắn mới luôn âm thầm từ trong bóng tối hoặc là chèn ép, hoặc là ly gián, hoặc là kích động, hoặc là gây mâu thuẫn cùng đủ các loại biện pháp để khiến các thế lực trên giang hồ có thể kiềm chế, suy yếu lẫn nhau.

Lần trước hai tên cẩm y vệ Đường Trần cùng Tiêu Chỉ Thiên cũng không phải vô duyên vô cớ lại xuất hiện ở nơi đó, bọn hắn ý định còn không phải là muốn nhân cơ hội lúc bấy giờ kích động giang hồ tranh đấu? Nhưng không để bọn hắn thất vọng, Ngô Chính còn làm tốt hơn bọn hắn gấp mấy lần, không những chém giết đám người danh môn chính phái kia còn chém giết cả Đường Trần, Tiêu Chỉ Thiên hai người.

Hiện nay triều đình mong muốn chính là Ngô Chính triệt để biến mất trên thế gian này, chỉ cần Ngô Chính không xuất hiện giang hồ vẫn sẽ hỗn loạn tranh đấu không ngừng nghỉ, hoàn toàn không có thời gian ngưng tụ lực lượng, nhưng một khi Ngô Chính xuất hiện đó chẳng khác nào là chất xúc tác khiến gươm đao ngừng lại, cùng nhau đồng lòng chỉa về phía Ngô Chính.

Nếu Ngô Chính lại bị giết chết, đó cũng chính là biện pháp tốt nhất hóa giải mâu thuẫn để bọn hắn buông xuống đao kiếm, lập lại quan hệ, tuy không đến mức giang hồ sẽ hoàn toàn yên tĩnh, nhưng chí ít các thế lực lớn nhỏ sẽ không điên cuồng thừa nước đục thả câu, chỉ có thể lẳng lặng âm mưu đoạt lợi như từ trước đến nay giang hồ cơ chế vẫn hoạt động.

Tuy nhiên vẫn còn một cơ hội khác, chính là Ngô Chính đủ cường đại, cường đại đến mức không một thế lực nào có thể giết được hắn, chẳng những như thế Ngô Chính lại còn tìm đến từng cái thế lực dám có ý đồ với mình, đồng thời trảm thảo trừ căn tiêu diệt tất cả bọn hắn như Tiếu Diện Huyết Ma tàn nhẫn tính cách trước đây hành vi, lúc này người được lợi nhất còn không phải là triều đình!? Nhưng nếu Ngô Chính có thể làm được như vậy cũng nói lên bản thân Ngô Chính cũng là một hiểm họa khôn lường.

Là giữ lại một cái Tiếu Diện Ma Đầu? Hay là nên toàn lực truy sát dồn hắn vào chỗ chết? Đó là quyết định của triều đình, hay nói đúng hơn là quyết định của Minh Thái tổ Chu Nguyên Chương, hắn sẽ chấp nhận mạo hiểm để nắm bắt cơ hội củng cố cái ghế của mình, sau đó mỗi đêm giấc ngủ có thể yên tâm an giấc, hay là sẽ chọn con đường an toàn, chấp nhận vứt xuống cơ hội hiếm có từ trên trời rơi xuống!?