- Triều đình lần này là sớm nhất phát hiện bất thường, còn có cả hai con chuột nhắt bị ta tiêu diệt chắc là đến để thăm dò tình huống thật hư... ai, nếu triều đình thật sự có liên quan đến Thiếu Lâm tự thì ta cũng vô phương... làm xong chuyện của mình còn lại cứ để tiểu tử Lâm Bình Chi kia tự mình giải quyết.

Đây cũng là ý đồ nguyên bản Ngô Chính thu nạp Lâm Bình Chi làm đệ tử, cơ bản là muốn để lại một chút “hậu đức” cho thế gian, ủy thác trách nhiệm lên đôi vai nhỏ bé của chính mình “truyền nhân”, chí ít trước kia hắn một mình thì không ưu không lo, nhưng hiện tại còn có một đám các huynh đệ trung tâm sẵn sàng sinh tử vì hắn, tuy cũng là một chuyện vui trong đời, nhưng đồng thời đối với hắn cũng là một loại bi ai khó xử, vậy nên Ngô Chính mới thật sự chán ghét cái loại nhân tình cảm xúc này, được việc thì cũng rất được việc, nhưng đôi khi cũng quá cản tay cản chân, khiến hắn não dù có to hơn nữa cũng là không đủ dùng a.

- Ngươi thật giống như là suy tính hậu sự cho chính mình vậy, sau này ngươi thật sự sẽ biến mất trên thế gian ư?

Đông Phương Bạch không hay không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh Ngô Chính, trên thần sắc có một cỗ nhu tình chứa chan nhưng cũng là ẩn giấu một tia bi ai không lời nói nào có thể diễn tả được.

- Đúng vậy, không thể tránh khỏi...

Lấy Đông Phương Bạch trí tuệ, Ngô Chính biết cho dù có giấu diếm thế nào sớm muộn cũng bị nàng phát giác, chi bằng thẳng thắn sớm một chút, nếu thật không thể mang Đông Phương Bạch theo, chí ít cũng là để nàng có được tâm lý cần thiết, không phải làm ra chuyện gì điên rồ.

- Rốt cuộc là đến nơi nào? Không thể mang ta cùng đi?

- Không thể, nhưng cũng có thể...

Một tia bi thương trên gương mặt Đông Phương Bạch càng lúc càng nồng đậm, lúc này cũng nhẹ nhàng gật đầu, tuy không biết Ngô Chính thân phận chân thật là cái dạng gì, hắn làm tất cả sự tình bất chấp hiểm nguy là vì nguyên do gì, còn có một loại bất đắc dĩ chung hòa bi thương cùng lưu luyến trong ánh mắt Ngô Chính cũng có thể giải thích được hắn vạn phần không can tâm cứ như vậy rời bỏ nàng, hiểu được phần nào khó xử trong lòng Ngô Chính, Đông Phương Bạch không muốn lại tiếp tục làm khó hắn phải giải thích điều gì, chỉ là một câu “không thể nhưng cũng có thể” chính là muốn để mọi việc diễn ra tự nhiên trong yên lặng, có thể một ngày nào đó Ngô Chính cũng là chọn cách như thế mà yên lặng biến mất.

Cuộc trò chuyện đang lúc đi vào bế tắc, không gian cũng trở nên yên tĩnh hơn thường ngày rất nhiều, chí ít đối Ngô Chính, Đông Phương Bạch hai người là như vậy.

Đúng lúc này bên tai hai người vang vãng âm thanh tiếng đàn phát ra từ một loại nhạc cụ hồ cầm, nhạc điệu mang âm hưởng bi thương, ai oán, như là bị từng vết cắt vết khứa thật sâu trong tâm khảm, nơi tận đáy lòng phát ra...

“Bắc nam xuôi ngược âm thầm

Kiếm chiêu tinh ảo, hồ cầm diệu thanh

Có ai hiểu nỗi u tình?”

- Thật hay một khúc đàn, Mạc Đại tiên sinh sao lại có thời gian rảnh rỗi du ngoạn đến tận nơi này thâm sơn cùng cốc.

Tiếng đàn vừa dứt, Ngô Chính cũng nhịn không được, không khỏi ngân nga một bài thơ đã từng có người viết tặng cho Đại Mạc tiên sinh, sau đó lại đính danh thân phận của vị khách mới đến, dù là trước đó Ngô Chính đã biết được có người tình cờ đi ngang qua đây, nhưng không ngờ lại chính là Mạc Đại tiên sinh.

Trên thế gian này người có thể có bản lĩnh tiếp cận thật gần mới bị Ngô Chính phát hiện, lại còn xứng đôi với ca tụng “diệu thanh hồ cầm”, ngoại trừ Mạc Đại tiên sinh thì còn có thể là ai? Cho dù là Khúc Dương, Lưu Chính Phong tiếng đàn có thể là không kém, nhưng võ công vẫn là thua một cấp bậc a.

Đương nhiên nếu chỉ là tình cờ đi ngang qua, Ngô Chính cũng không muốn ngăn cản, nhưng là nghe được một khúc âm hưởng lay động lòng người như thế, vẫn là không nhịn được cảm khái ngân nga, đích danh mời đến gặp mặt.

- Các hạ biết ta là ai? Nhưng ta không nhớ rõ đã từng gặp qua a.

Đại Mạc tiên sinh lúc này cũng từ bên ngoài khinh công rơi vào bên trong sân trống, hắn một đường tình cờ đi ngang qua đây đã là thập phần nghi hoặc, thôn dân nơi đây người người đều là nhị nhất lưu cao thủ, thậm chí còn có cả đỉnh tiêm cao thủ ẩn ngụ bên trong, hắn đã sớm nhận biết không tầm thường mới cố ý đánh một khúc đàn nhìn xem động tĩnh, Ngô Chính lời nói phát ra từ bên trong cũng là không ngoài ý muốn Mạc Đại tiên sinh.

- Phù danh hữu thực, người có thể có đánh ra tiếng đàn chạm đến đáy lòng của ta, tu vi võ công cũng rất không tồi, trên thế gian này còn có thể là ai ngoài ngươi.

Ngô Chính tư thái không thấp không cao, không nịnh nọt siểm nịnh, hoàn toàn là lấy ngang hàng giao luận đưa ra lời bình trong giọng nói.

- Tuổi trẻ tài cao, hậu sinh khả úy, nhân tài đời này đúng là tầng tầng lớp lớp a, ngoài kia còn có Đông Phương Bất Bại quát tháo quần hùng, còn vị tiểu hữu không thua kém nhưng lại chấp nhận ẩn cư nơi này là ai?

Ngô Chính thẳng thắn lời nói quả nhiên rất được hảo cảm của Mạc Đại tiên sinh, khiến hắn không thể không hết lời mà khen ngợi, còn lại đem so sánh đối lập với Đông Phương Bất Bại ngoài kia, có thể thấy Mạc Đại tiên sinh đánh giá cao hắn như thế nào, nhưng cũng khó trách Mạc Đại tiên sinh khen ngợi Ngô Chính như thế, người có thể mang theo thật nhiều cao thủ cùng nhau ẩn cư nơi này, còn có thể nhìn thấu tu vi Mạc Đại tiên sinh, trong khi Ngô Chính trong mắt Mạc Đại tiên sinh vẫn là tầng tầng lớp lớp mờ ảo, thâm sâu không thể lường được.

Ngược lại một bên nghe xong lời nói Ngô Chính đang là muốn dở khóc dở cười không thôi, Đông Phương Bất Bại, hay nói đúng hơn bây giờ đã là Đông Phương Bạch lúc này đang đứng trước mặt Mạc Đại tiên sinh a, lại còn đem so sánh Ngô Chính không thua kém so với Đông Phương Bạch!? Đây là khen hắn hay là sỉ nhục hắn làm phu mà bại trước thê đây?

- Khụ khụ... tại hạ Ngô Chính, mang theo huynh đệ đến nơi này ẩn cư cũng là bất đắc dĩ, nếu tiên sinh không chê có thể vào nhà để ta cùng thê tử của mình chiêu đãi.

Dù là đang nghiêm trang, tuy nhiên Ngô Chính cũng không thể từ bỏ cơ hội chiếm tiện nghi của Đông Phương Bạch dễ dàng như vậy, hơn nữa cũng không hẳn là chiếm tiện nghi, cái gì cũng làm rồi còn không phải là thê tử của hắn thì là gì?

- Ha ha... không chê, không chê.

- Nương tử, bên trong chuẩn bị một ít hảo tửu cùng thức ăn, ta muốn cùng Mạc Đại tiên sinh hảo hảo đối ẩm một phen.

Dứt lời Ngô Chính cùng Mạc Đại tiên sinh hai người làm động tác khách sáo mời nhau, sau đó một trước một sau ung dung đi vào bên trong, để lại Đông Phương Bạch một mặt ai oán ngơ ngác nhìn theo bóng lưng hai người.

“Nương tử? Còn không phải muốn chiếm tiện nghi của ta, bắt ta làm một cái nhu thuận nha đầu để ngươi sai khiến?”

Ai oán trong lòng là như thế, nhưng là có khách đến thăm không thể không hảo hảo làm một cái “vợ hiền đảm đang” vai diễn chiều ý Ngô Chính một lần.

...

Bên trong phòng khách thập phần giản dị, ngoại trừ một bộ bàn ghế cũ kỹ kèm theo một vài gia dụng cần thiết bài trí gọn gàng chung quanh, hoàn toàn phù hợp với điều kiện sinh sống của một người bản địa thôn dân.

May mắn Mạc Đại tiên sinh cũng không phải loại gì mưu cầu xa hoa lộng lẫy, rất hài lòng ngồi xuống vị trí của mình, rất nhanh một vài món ăn dân dã chỉ có ở vùng quê nghèo do Đông Phương Bạch trong vai hiền thê mang lên, cùng một bình hảo tửu do tự tay Ngô Chính pha chế, “nồng độ cồn” chất lượng cực cao, tuyệt đối không phải là loại kia tám chín phần pha thêm nước lã.

Theo nguyên tác bên trong, Mạc Đại tiên sinh là một người mang nhiều u uất tâm sự trong lòng, nhưng bản tâm là nhân nghĩa hào hiệp, lại rất hào sảng, không câu nệ lễ tiết, cũng là một trong hiếm hoi những người có thể làm cho Ngô Chính trong lòng rất kính trọng.

- Hảo tửu, bực này tuyệt luân mỹ tửu trong đời ta vẫn là lần đầu tiên được thưởng thức, tiểu hữu có thể dứt khoát buông bỏ thế sự ẩn cư nơi này, cùng giai nhân huynh đệ làm bạn, nhân sinh là rất không tệ a.

Mạc Đại tiên sinh nâng một chung rượu uống cạn, cay đắng ngọt bùi mỹ vị còn lưu luyến không dứt trong cổ họng đầu lưỡi, không thể không mở miệng khen ngợi mỹ diệu hảo tửu, lại nhìn về phía Ngô Chính có thể ung dung thanh thản tại nơi đây hằng ngày hưởng thụ, đem so sánh với bản thân lưu luyến không thể dứt bỏ hồng trần, không khỏi trên mặt thở dài cười khổ.