Ngày hôm sau, Tô Nhất cùng Chung Quốc đi khám.

Để chắc chắn, trước giờ hẹn, cô còn đổi sang một bệnh viện khác. Cả một buổi sáng, cô đi theo cậu từ phòng kiểm tra này sang phòng nghiệm nọ, khi kết thúc vừa đúng mười hai giờ. Kết quả kiểm tra phải một ngày sau mới có, cậu thản nhiên đưa giấy hẹn cho cô, nói: “Kết quả này là em cần, đến lúc đó em tự đi lấy nhé.”

Nắm trong tay tờ giấy hẹn mỏng dính, Tô Nhất lại có một cảm giác nặng đến cả ngàn cân. Ngày cả khi kết quả chưa có, cô đã có thể khẳng định nó sẽ không như mình mong muốn. Bất chợt Chung Quốc có điện thoại, cậu lánh ra chỗ khác nghe. Cô tinh ý phát hiện cậu đã đổi điện thoại mới. Chung Quốc nói chuyện vài câu đã dập máy, rồi cậu bước đến nói với cô: “Kiểm tra xong rồi, nếu không còn chuyện gì thì anh đi trước đây.”

Tô Nhất đoán cuộc gọi vừa rồi chính là “thánh chỉ triệu tập” của cô gái kia, liền căm hận nói: “Chung Quốc, vừa khéo là giờ ăn trưa, em từ Thành Đô xa xôi chạy đến Bắc Kinh, cho dù là bạn bình thường, anh cũng nên mời em đi ăn một bữa chứ?”

Cậu cười gượng, nói: “Tô Nhất, thật sự xin lỗi, trưa nay anh thật sự có việc, hay là để hôm khác nhé.”

“Nói dối! Chung Quốc, anh có thể nói câu nào thực lòng hơn không?”

Cậu im lặng giây lát. “Được rồi, thế thì có sao nói vậy. Tô Nhất, nếu chúng ta đã không thể tiếp tục, anh không muốn tiếp xúc với em quá nhiều, khiến em nảy sinh ảo tưởng có thể quay lại như trước. Anh làm vậy cũng vì tốt cho em, để em mau chóng chấp nhận sự thực, đừng lãng phí thời gian với anh nữa.”

Không ngờ Chung Quốc lại dùng những lời Tô Nhất nói khi từ chối Vương Diệp để từ chối cô. Mắt cô dần đỏ lên nhưng cô cố nén nước mắt. “Anh nói đi, cô ta rốt cuộc hơn em ở chỗ nào? Tại sao anh cần cô ta mà không cần em? Anh hãy nói rõ cho em biết.” Dù cứng rắn đến mấy, trong giọng nói của cô vẫn có chút run rẩy.

Chung Quốc dường như cũng không đành lòng, chỉ cúi đầu không dám nhìn cô. “Tô Nhất, cái này không thể nào so sánh, anh cũng không nói rõ được.”

“Anh không nói rõ được, vậy anh đưa cô ta tới cho em gặp, em tự hỏi cho rõ.”

“Không được. Tô Nhất, anh không thể để em gặp cô ấy được, với tính khí của em, chắc sẽ giết chết cô ấy mất.”

Nếu như Chung Quốc thực sự đưa một cô gái đến gặp Tô Nhất, có khi cô vẫn hoài nghi cậu đang diễn kịch cho cô xem, nhưng cậu lại thà chết cũng không chịu, điều này càng khiến cô thất vọng.

“Anh không nói em cũng biết, Diệp Kha phải không?”

“Không phải, Tô Nhất, anh thề với trời không phải là Diệp Kha. Em đừng có phỏng đoán lung tung, cô ấy giờ đã là bạn gái của Từ Văn Lượng rồi.”

“Vậy anh nói cho em biết rốt cuộc cô ta là ai? Em đảm bảo không gây rắc rối cho cô ta, em chỉ muốn biết rốt cuộc là người con gái như thế nào đã cướp anh từ tay em. Em nhất định phải biết mình đã thua ai.”

“Tô Nhất, em không hề thua cô ấy. Thực ra chuyện này vốn không liên quan đến người khác, vấn đề là ở anh.”

Cô lặng đi hồi lâu rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Nói cũng phải, một bàn tay vỗ chẳng thành tiếng, nếu anh vững như bàn thạch, người khác cũng không lay động được anh.”

“Phải, Tô Nhất, anh thừa nhận chuyện này đều là lỗi của anh. Anh đã phản bội em, cho nên có gì bất mãn, em hãy trút hết vào anh đây này.”

Cô nhìn cậu bằng đôi mắt đỏ hoe, đột nhiên hỏi: “Điện thoại cũ của anh đâu rồi? Còn nữa, đồng hồ em tặng anh đâu?”

Chung Quốc có vẻ khó xử, đáp: “Đã quyết định kết thúc thì những món đồ có liên quan đương nhiên cũng không tiếp tục mang trên người nữa.” Dứt lời, không đợi cô nói gì, Chung Quốc vội vã bỏ đi. Tô Nhất đuổi theo nhưng không kịp, cô đứng trước cổng bệnh viện, nhìn cậu phóng vút đi trên một chiếc taxi, nước mắt lưng tròng, gào lên: “Chung Quốc, có giỏi thì anh chạy lên mặt trăng đi.”

Bắc Kinh cuối tháng Sáu, ánh nắng thiêu đốt như từng mũi tên vàng phóng xuống. Tô Nhất ngửa mặt đón nhận những tia nắng, hai dòng nước mắt không còn phải chịu sự kìm nén nữa, thoải mái lăn dài. Cô vừa khóc vừa nói với chính mình: Không phải mình muốn khóc, là do nắng quá chói chang thôi.

Một bàn tay âm thầm đưa tới một tờ khăn giấy, trong màn nước mắt nhạt nhòa, cô nhìn thấy Trình Thực.

Ngày thứ ba ở Bắc Kinh, Tô Nhất ở lì trong khách sạn. Phòng của Trình Thực ngay bên cạnh phòng cô, chỉ đến giờ cơm, cậu mới sang gọi cô cùng đi ăn. Tiền ăn ở của khách sạn đều do Trình Thực trả, cô hỏi cậu hết bao nhiêu, cậu chỉ thờ ơ đáp: “Cái này nói sau, giờ cậu giải quyết vấn đề của mình trước đi.”

Thật lòng, Tô Nhất cảm thấy may mắn khi người đuổi theo đến Bắc Kinh là Trình Thực chứ không phải bố mẹ cô. Cậu trầm tĩnh ít nói, không bao giờ tò mò hỏi nhiều, nếu là bố mẹ, cô nhất định sẽ chết vì phải nghe họ lải nhải. Hằng ngày, Trình Thực chỉ hỏi cô muốn đi đâu, sau đó đi cùng cô, không hề hỏi cô và Chung Quốc đã nói gì với nhau, cứ như thể cậu không hề quan tâm. Sau này cậu mới thổ lộ cùng Tô Nhất rằng cậu không hỏi là vì không quan tâm đến quá trình, chỉ đợi chờ kết quả.

Tô Nhất ở một mình trong phòng, lại nghĩ ngợi lung tung. Cô rất nhớ những ngày ngọt ngào ở Đô Giang Yển. Bữa tối hôm đó, cô cứ như người mất hồn, và vội vài miếng cơm rồi đi về phòng, nói rằng muốn đi ngủ sớm.

Về phòng rồi, Tô Nhất tắm rửa kĩ càng, sau đó, gọi điện cho Chung Quốc, nói cô đang bị ốm, bảo cậu lập tức đến đưa cô đi bệnh viện.

Chung Quốc dường như không tin, hỏi: “Hôm qua chẳng phải em vẫn khỏe sao?”

Cô cố gắng tỏ ra yếu ớt đáng thương, nói: “Hôm qua khỏe thì hôm nay không được ốm sao? Đều tại anh hôm qua làm em tức điên lên. Em một thân một mình chạy đến Bắc Kinh tìm anh, anh lại không buồn để ý đến em. Mấy ngày nay em mất ăn mất ngủ, vậy mà một câu hỏi thăm anh cũng không có, bây giờ đến em ốm rồi anh cũng định thoái thác không quan tâm. Được, anh không đến thì thôi, đợi em ốm chết ở Bắc Kinh, khi đó sẽ không còn ai làm phiền anh nữa!”

Chung Quốc do dự hồi lâu, cuối cùng miễn cưỡng nói: “Thôi được rồi, anh tới ngay đây.”

Khi tiếng gõ cửa vang lên, Tô Nhất ngắm mình trong gương lần cuối, cảm thấy rất vừa ý, mái tóc đen dài xõa ra, làn da trắng hồng, trên người là bộ váy ngủ hoa màu hồng mà cô đã mặc lúc ở Đô Giang Yển. Quả nhiên, khi Chung Quốc nhìn thấy cô, trên mặt đã có vài nét xúc động. Cô không kìm nổi mừng thầm.

“Không phải em nói bị ốm sao?” Chung Quốc do dự không bước vào. Tô Nhất liền kéo cậu vào phòng, vội vàng như sợ cậu sẽ chạy mất.