Căn phòng giống như thế giới thu nhỏ của hai người họ. Tô Nhất rất hài lòng với thế giới hai người này, trong khi Chung Quốc dường như lại thấp thỏm bất an, cứ chôn chân gần cửa. “Nếu em không ốm thì anh đi đây.”

Tô Nhất dùng cả hai tay giữ cậu lại, nép sát vào người cậu, nói: “Chung Quốc... Em muốn... cùng anh nấu cơm!” Cô đã quyết tâm ném sự dè dặt sang một bên, chủ động khiêu khích cậu. Đây là cách cuối cùng cô có thể nghĩ ra để giành lại cậu. Giây phút cơ thể mềm mại của cô ngả vào người Chung Quốc, cậu giật nảy mình giống như phải bỏng, lùi lại. “Tô Nhất, em đừng như vậy.”

Cô kiễng chân hôn cậu, cảm nhận rõ rệt hơi thở của cậu trở nên gấp gáp, liền hừa thắng xông lên, đưa bàn tay xuống phía dưới. Nhưng chưa kịp làm gì thì tay cô đã bị cậu tóm gọn, sau đó, cậu đẩy mạnh cô ra, khiến cô lảo đảo suýt ngã.

Tô Nhất nhìn trân trân vào Chung Quốc bằng ánh mắt khó tin, trái tim từ chỗ hừng hực lửa nóng thoáng chốc trở nên lạnh băng. Giờ đây, ngay cả chạm vào người cô cậu cũng không muốn nữa. Xấu hổ và căm hận khiến người Tô Nhất run rẩy không ngừng.

Chung Quốc vội vàng mở cửa, khi đã ra khỏi phòng rồi, cậu mới quay lại nhìn cô, biểu cảm phức tạp khác thường. “Tô Nhất... chúng mình đã không còn quan hệ yêu đương nữa... làm như vậy không hay lắm đâu.”

Tô Nhất nhìn Chung Quốc chỉ đứng cách mình có vài bước chân mà có cảm giác như cách cả trăm sông ngàn núi. Bóng dáng cậu dần trở nên mờ ảo vì nước mắt.

Dường như sợ cô sẽ khóc lóc ăn vạ, Chung Quốc vội vàng tìm cớ rút lui.

“Anh còn có việc, phải đi trước đây. Em nghỉ ngơi cho khỏe nhé.” Vừa nói cậu vừa vội vàng đóng cửa phòng lại.

Cánh cửa phòng đóng lại hay chính là cánh cửa dẫn vào trái tim Chung Quốc đã đóng chặt ngay trước mắt cô, chính thức biến cô thành một kẻ lang thang trong tình yêu? Vớ lấy tách trà trên tủ vách, cô dùng hết sức bình sinh ném về phía cửa phòng. “Xoảng” một tiếng, chiếc tách tinh xảo vỡ vụn, mảnh sứ vung vãi dưới sàn.

Chầm chậm ngồi xuống, cô nhìn sàn nhà đầy mảnh sứ vụn cứ như thể đó chính là hiện thân của mối tình khắc cốt ghi tâm của mình, những giọt lệ tích tụ đã lâu tức thì trào ra.

Cách một bức tường, Trình Thực nghe thấy phòng bên có tiếng đồ đạc rơi vỡ, ngay sau đó là tiếng khóc của Tô Nhất thì lập tức mở cửa ra xem. Nhưng vừa bước ra của, cậu bỗng khựng lại, vì cậu nhìn thấy trước cửa phòng Tô Nhất có một người đàn ông dáng dấp cao to vạm vỡ.

Cậu biết người này, mặc dù chỉ nhìn thấy một lần tại ga tàu Thành Đô ở khoảng cách rất xa. Cậu ta là Chung Quốc. Thì ra Tô Nhất đã hẹn Chung Quốc tới khách sạn, nhưng xem ra cuộc đối thoại giữa họ không hề vui vẻ, bằng không Tô Nhất đã không khóc, và Chung Quốc cũng không có biểu cảm áy náy, u ám thế kia. Đi được vài bước, dường như phát giác có ai đó đang nhìn mình, Chung Quốc ngẩng đầu nhìn về phía Trình Thực.

Trình Thực nhìn đi chỗ khác, cũng không có ý định chào hỏi, không ngờ Chung Quốc lại lên tiếng trước: “Cậu là Trình Thực à?”

Cậu im lặng giây lát mới đáp: “Phải... Cậu là Chung Quốc?”

Chung Quốc gật đầu, nhìn cậu bằng ánh mắt sâu thẳm, dường như đang tỉ mỉ quan sát. Trình Thực có chút không thoải mái, không chỉ bởi vì sự quan sát của Chung Quốc mà còn vì chiều cao của cậu.

Chung Quốc cao hơn Trình Thực khá nhiều, chiều cao của cậu tạo cho Trình Thực một sức ép vô hình. Theo phản xạ, Trình Thực lùi lại hai bước, hỏi: “Sao cậu biết tôi?”

“Mẹ của Tô Nhất gọi điện đến chửi rủa tôi một trận, nói tôi khiến cô ấy như phát điên chạy đến Bắc Kinh, còn nói cũng may có cậu đi theo nên bà có thể yên tâm. Cho nên tôi không khó đoán ra cậu là ai.”

Thì ra là vậy, Trình Thực trầm ngâm không nói.

Dù có phần do dự nhưng cuối cùng, Chung Quốc vẫn hỏi: “Cậu thích Tô Nhất từ rất lâu rồi phải không?”

Trình Thực không trả lời ngay, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng gật đầu, Chung Quốc cũng nhìn cậu rất lâu mà không nói. Trong hành lang dài tĩnh lặng, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng khóc thút thít truyền ra từ phòng Tô Nhất.

“Tô Nhất đang khóc.” Trình Thực nói một câu vừa như trần thuật vừa như trách cứ Chung Quốc.

“Không sao, tính khí của cô ấy chính là vậy, qua một thời gian nữa sẽ không sao.” Nhìn thấy biểu cảm không yên tâm của Trình Thực, Chung Quốc bổ sung một câu: “Đương nhiên, nếu cậu không yên tâm thì qua xem cô ấy đi.”

Trình Thực đúng là không yên tâm. Khi đi ngang qua chỗ Chung Quốc, cậu nói với Trình Thực câu cuối cùng của cuộc trò chuyện này: “Tôi đi đây, cô ấy giao cho cậu.”

Khi Trình Thực quay lại, Chung Quốc đã rảo bước đến đầu kia của hành lang, bóng dáng cậu nhanh chóng biến mất ở góc ngoặt. Từ đầu chí cuối, Chung Quốc không hề quay đầu lấy một lần.

Khi Tô Nhất đang ngồi khóc, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa rất nhẹ. Cô tưởng Chung Quốc quay lại, liền bật dậy như một cái lò xo, lao ra mở cửa.

Nhưng người đứng trước cửa lại là Trình Thực. Cô như bị điểm huyệt, ngây người chết lặng.

Trình Thực coi như không nhìn thấy những vết nước mắt trên mặt Tô Nhất, cũng không hỏi gì cả, chỉ lặng lẽ đi vào nhặt từng mảnh sứ vỡ trên mặt đất, vứt vào thùng rác, rửa tay rồi đi ra ngoài, chuẩn bị về phòng mình. Tô Nhất thẫn thờ nhìn cậu làm một loạt hành động đó, cuối cùng cắn chặt môi, chặn cậu ở cửa, nhìn thẳng vào cậu, hỏi: “Trình Thực, cậu thích mình phải không?”

“Phải, mình thích cậu.”

“Vậy cậu có muốn... có muốn...” ấp úng một hồi, cuối cùng cô hạ quyết tâm, nói thật nhanh: “Cậu có muốn ngủ cùng mình không?”

Lời mời gọi trần trụi của cô khiến Trình Thực sững sờ rất lâu cậu mới thốt được một câu: “Tô Nhất, đừng bực tức kiểu này, nghỉ sớm đi.”

Dứt lời, cậu liền đưa tay ra mở cửa, bàn tay vừa đặt lên tay nắm cửa đã bị Tô Nhất nhanh chóng giữ lại. Giây phút này, cô thực sự thẹn quá hóa giận, đến Trình Thực cũng không muốn cô sao? “Cậu không muốn. Cậu thật sự một chút cũng không muốn?” Càng nghĩ càng hận, càng hận lại càng nghĩ quẩn, cô gần như là kéo cổ áo Trình Thực, hỏi: “Mình khiến người ta chán ghét đến vậy sao?”

“Tô Nhất, cậu đừng như vậy.” Trình Thực bối rối nói và cố đẩy cô ra.

Điều đó khiến cô vô cùng tức giận, bất chấp tất cả, tóm lấy tay cậu đặt lên ngực mình. Cảm giác ấm áp mềm mại trong lòng bàn tay khiến Trình Thực đột nhiên im bặt, những lời khuyên can bỗng chốc bốc hơi.

Phản ứng của cậu khiến Tô Nhất có chút đắc ý, quyết định tấn công tiếp, nhét tay cậu vào dưới váy ngủ. Sự đụng chạm này khiến mặt Trình Thực chợt đỏ như gấc chín, mà mặt cô cũng vô thức đỏ bừng lên. Cô giống như một con bạc càng thua càng muốn gỡ, cô cảm thấy nhục nhã vì bị Chung Quốc ghét bỏ, thế nên quyết chí quyến rũ Trình Thực. Nếu không làm được điều này, cô cảm thấy mình không đủ tư cách làm một người phụ nữ nữa. Thế nhưng sau đó, Trình Thực chỉ ngây ra như tượng gỗ, tất nhiên đây không phải là phản ứng Tô Nhất muốn nhìn thấy. Cô nhào tới cởi áo cậu ra.

Đầu óc Trình Thực bỗng trở nên trống rỗng, trong người chỉ có một ham muốn bùng cháy và chi phối tất cả các giác quan. Khả năng kiềm chế mà cậu cố gắng duy trì trước đó đã hoàn toàn sụp đổ...