Ngày Tô Nhất rời khỏi Thành Đô, Trình Thực cũng lên máy bay tới Bắc Kinh với tư cách là “tình nguyện viên”, đi tìm Tô Nhất. Khi cậu nói chuyện này với bố mẹ cô, ông bà Tô không hỏi một câu, chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt tin tưởng và nói lời cảm ơn. Vậy là Trình Thực bay đến Bắc Kinh, xuất phát sau nhưng lại đến đích trước cô một ngày. Từ sáng sớm, cậu đã đứng đợi trước cửa ga tàu cẩn thận lướt qua từng dòng người đông đúc, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng mà mình đang đợi.

Sự xuất hiện bất ngờ của Trình Thực khiến Tô Nhất kinh ngạc vô cùng. “Sao cậu lại ở đây?”

“Mình ở đây đợi cậu.”

Cô càng ngạc nhiên hơn. “Cậu đợi mình ở đây để làm gì?”

“Mình không yên tâm khi cậu liều lĩnh xông đến Bắc Kinh như thế này, cho nên mới đích thân đi cùng cậu.”

Tô Nhất lẩm bẩm rất khẽ: “Tại sao cậu lại không yên tâm về mình chứ!”

Bỗng nhiên, cô như nhìn thấy một sợi tơ đỏ trong đám mây mù, tròn mắt nhìn Trình Thực, còn cậu thì dường như đã nghe thấy lời lẩm bẩm của cô, bình tĩnh nói tiếp: “Mình thích cậu nên không yên tâm về cậu.”

Lời của Trình Thực khiến Tô Nhất sững sờ đứng ngây ra như tượng gỗ.

Taxi chạy trên con đường rộng lớn bằng phẳng của thành phố Bắc Kinh, bên ngoài cửa kính, phong cảnh liên tục thay đổi giống như trong một bộ phim. Khi taxi đi qua một bức tranh tuyên truyền cho Olympic 2008, tài xế chủ động giới thiệu: “Nhìn kìa, khẩu hiệu của Olympic Bắc Kinh, chung một thế giới, chung một ước mơ.”

Tô Nhất nhìn bức tranh tuyên truyền bên ngoài cửa kính, lặng người đi. Khẩu hiệu Olympic quyết định từ khi nào, cô không hề hay biết. Từ khi yêu Chung Quốc, cô cũng rất quan tâm theo dõi tin tức về Olympic Bắc Kinh, từng muốn cùng cậu đăng kí làm tình nguyện viên phục vụ cho thế vận hội. Nhưng giờ đây... cô còn có thể cùng cậu “chung một thế giới, chung một ước mơ” không?

Liếc nhìn Trình Thực ngồi bên cạnh, cô ngập ngừng rất lâu, cuối cùng cũng nhẹ nhàng hỏi: “Cậu... nhất quyết đi theo mình sao?”

“Mình nói rồi, mình chỉ cùng cậu đến trước cửa, cuộc nói chuyện giữa cậu và Chung Quốc, mình sẽ không xen vào.”

Cô chỉ biết thở dài, cô vì đã từng yêu nên cô biết rõ cảm giác “không yên tâm” về người mình yêu là thế nào.

Chiếc taxi đỗ trước cửa văn phòng kiến trúc của Chung Quốc. Hít một hơi thật sâu, Tô Nhất xuống xe, bước vào tòa nhà mà có cảm giác như đang ra chiến trường. Lần này, cô ngàn dặm xa xôi đến Bắc Kinh với tâm lí sẵn sàng đấu tranh, giành lại tình yêu của mình.

Cô lễ tân tươi cười đón tiếp Tô Nhất và bảo cô đến phòng khách đợi trước.

Rất nhanh Chung Quốc đã xuất hiện. Tô Nhất nhìn cậu, cảm giác như đang nhìn một người vừa quen vừa lạ, vẫn là đôi mắt, chiếc mũi, cái miệng đó, nhưng biểu cảm xa lạ và nụ cười mỉm xã giao kia thì cô mới trông thấy lần đầu.

Tô Nhất đột nhiên thấy tim mình lạnh giá, trân trân nhìn cậu, không nói nên lời. Trong khi đó, Chung Quốc lại rất tự nhiên ngồi xuống đối diện cô, rất bình tĩnh nhìn cô, nói: “Cuối cùng thì em vẫn tới.”

Sự bình thản của cậu khiến cô không kìm được cơn giận. “Em đương nhiên phải đến rồi, Bắc Kinh đâu phải là của anh, lẽ nào anh nói không cho em đến thì em không được đến?”

“Phải, em muốn đến hay đi khỏi thành phố này, anh đều không có quyền can dự. Nhưng Tô Nhất, anh biết em vì anh mà đến đây, anh biết em rất tức giận, cũng biết mình rất có lỗi với em. Dù sao cũng đã gặp nhau, em muốn đánh hay chửi thì tùy.”

Những lời nói của Chung Quốc khiến ý định tìm cậu tính sổ của Tô Nhất xẹp lép như bong bóng xì hơi. Hít một hơi thật sâu, cô cố gắng bình tĩnh lại, nói: “Chung Quốc, anh cố ý chọc tức để em bỏ anh phải không?”

“Sao anh phải cố ý chọc tức em chứ?” Chung Quốc tỏ ra ngạc nhiên, hỏi lại.

“Anh... có phải... anh đột nhiên biết mình mắc bệnh gì đó không muốn liên lụy đến em, cho nên chọc tức cho em bỏ đi?”

“Tô Nhất, không phải em tưởng anh mắc bệnh hiểm nghèo đấy chứ? Trời ạ, em đúng là xem phim thần tượng nhiều quá rồi, em nhìn anh xem có giống người mắc bệnh hiểm nghèo không?”

Cô nhìn cậu không chớp mắt. “Giống, anh gầy đi rất nhiều, có phải là vì bị bệnh?”

“Làm ơn đi, gầy là có bệnh sao? Ngoài đường nhiều người gầy như vậy, chẳng lẽ người nào người nấy cũng mắc bệnh?”

Tô Nhất vẫn cố chấp nói: “Tóm lại là em cảm thấy anh gầy đi nhiều, nhất định là bị bệnh rồi, hơn nữa còn rất có thể là bệnh hiểm nghèo.”

“Anh gầy đi là vì ở công trường phải chịu vất vả. Sao cứ khăng khăng cho rằng anh bị bệnh, còn là bệnh hiểm nghèo, em đang nguyền rủa anh phải không? Tô Nhất, anh thừa nhận là có lỗi với em, nhưng em cũng đừng nguyền rủa anh như vậy chứ.”

Bất luận Chung Quốc nói thế nào, Tô Nhất vẫn khăng khăng cho rằng cậu bị bệnh. Cuối cùng, Chung Quốc nói một câu khiến cô cứng họng: “Nếu em không tin thì thế này đi, tùy em chọn một bệnh viện trong thành phố Bắc Kinh này, anh cùng em đi kiểm tra sức khỏe.”

“Được thôi,” Tô Nhất chấp nhận. Thế là họ hẹn sáng sớm hôm sau gặp nhau ở một bệnh viện.

Khi Tô Nhất rời khỏi văn phòng, Chung Quốc không tiễn cô, nói là đang trong giờ làm việc rồi quay lưng đi thẳng, bước chân vội vã như chỉ sợ bị cô kéo lại. Đau lòng, mất phương hướng, uất hận, khó chịu... những cảm xúc hỗn độn thi nhau tích tụ trong lòng Tô Nhất, như thủy triều sắp sửa nhấn chìm cô.

Ra khỏi tòa nhà, cô thấy Trình Thực vẫn đứng đợi trước cửa. Thấy cô, biểu cảm của cậu nhẹ nhõm đi rõ rệt.

Cậu vẫy một chiếc taxi, đưa cô tới một khách sạn, đến lúc này mới mở miệng nói: “Chắc là cậu mệt rồi, nghỉ ngơi một chút đi.”

Tô Nhất đúng là rất mệt, cô ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của Trình Thực.