Vui lòng không sao chép, chuyển ver dưới mọi hình thức!

Editor + Beta: Vi

"Xem ra chuyện này đã được sáng tỏ." Tô Huyễn bước ra, phá vỡ khung cảnh yên tĩnh, cô nhìn Cố Thanh Mâu rồi nhìn Cố Thanh Yến, cau mày nói với Lý Thiến Nhi.

"Thiến Nhi, trước hết cô nên đỡ Cố Thanh Yến vào trại nghỉ trước đi, chuyện ở đây, chờ mấy hôm nữa rồi xử lý."

Lời nói của Tô Huyễn cùng Diệp Dật Tuấn rất có trọng lượng ở đây, trong giới giải trí Tô Huyễn có căn cơ rất sâu, sản nghiệp trong gia tộc của cô có sức ảnh hưởng lớn, giới giải trí cũng như chiến trường vậy, cá lớn nuốt cá bé, chính vì vậy Tô Huyễn luôn được nịnh nọt, xum xoe.

Bây giờ Tô Huyễn đã nói như vậy, dĩ nhiên Lý Thiến Nhi cũng gật đầu theo, đưa Cố Thanh Yến vào, trong lòng cũng có ý muốn trốn tránh cục diện khó xử hiện giờ.

"Mấy người còn muốn nói gì nữa, nếu như muốn dạy dỗ tôi, trách cứ tôi, như vậy thì miễn đi, tôi không bao giờ xin lỗi đâu." Cố Thanh Mâu nhìn những người còn lại, mở miệng, thái độ vẫn bình thản như trước, sự lạnh lùng trong mắt dần tan đi, giống như người đầy hàn khí lúc nãy không phải là cô.

Dứt lời, ánh mắt Cố Thanh Mâu vô tình hay hữu ý liếc nhìn Diệp Dật Tuấn.

Diệp Dật Tuấn có chút hoảng hốt, mới vừa nãy dáng vẻ của Cố Thanh Mâu, khiến cho hắn nhớ đến một người khác, Lạc Thanh Mâu, người phụ nữ đó cũng như vậy, không bao giờ chịu cúi đầu, dù là lúc tuyệt vọng nhất, cô ta vẫn cao ngạo nhìn hắn, giống như đang nhìn một thằng hề nhảy nhót, hình như với cô, không có thứ gì có thể lay chuyển lòng cô.

Ban đầu, hắn vô cùng hận dáng vẻ đó, muốn phá hủy tự tôn của cô, muốn cô cúi đầu xuống, biến thành một con chó không có tôn nghiêm, chỉ biết ngoan ngoãn quỳ xuống liếm láp nịnh nọt.

Diệp Dật Tuấn đối với dáng vẻ kiêu ngạo của Lạc Thanh Mâu vẫn khắc ghi sâu sắc.

Hắn hơi lắc đầu, quyết định không suy nghĩ gì nữa, có lẽ cảm giác lúc nãy của Cố Thanh Mâu là ảo giác.

"Được rồi, chấm dứt chuyện này đi, Cố Thanh Yến cũng đã bị trừng phạt..." Khuôn mặt Diệp Dật Tuấn có mấy phần mệt mỏi, mở miệng nói với mọi người, nói xong liền đi đến bên cạnh đống lửa.

"Thanh Mâu, xin lỗi cô, vừa nãy là tôi hiểu lầm." Tô Huyễn bước tới bên cạnh Cố Thanh Mâu, mở miệng nói, trên mặt có vài phần áy náy, thứ đầu tiên cô nghĩ đến là Cố Thanh Mâu lại...

"Tôi nói rồi, một cô gái xinh đẹp vô tình phạm phải sai lầm, tôi sẽ tha thứ." Cố Thanh Mâu nghe Tô Huyễn nói, cô nhìn khuôn mặt của Tô Huyễn, khóe môi cong lên bật cười môt tiếng, đi tới trước mặt Tô Huyễn, khoác tay cô gái, nghiêng đầu nói nhỏ bên tai Tô Huyễn.

"Tối hôm nay, cô cẩn thận một chút, tôi có linh cảm xấu."

Tô Huyễn nghe mấy lời này của Cố Thanh Mâu, hơi ngẩn người, nghiêng đầu nhìn Cố Thanh Mâu, nhưng vẫn chỉ nhìn thấy bộ dạng bình thản kia, tựa như những gì cô nghe thấy chỉ là ảo giác, Tô Huyễn rũ mắt, nghĩ tới những lời vừa nãy của Cố Thanh Mâu.

Trên mặt cô ánh lên một nụ cười, mở miệng nói với Cố Thanh Mâu.

" Cố Thanh Mâu, tôi có cái nhìn khác về cô, có lẽ, chúng ta có thể trở thành bạn."