Vui lòng không sao chép, chuyển ver dưới mọi hình thức!

Editor: Na + Beta: Nguyệt nhi

Cố Thanh Mâu không trả lời Tô Huyễn, cô đi tới bên cạnh đống lửa rồi ngồi xuống. Sau khi trải qua mọi chuyện, mọi người đều không ngủ được, tinh thần phấn chấn vô cùng.

Lý Thiến Nhi cũng bước ra từ lều, chỉ còn lại Cố Thanh Yến nghỉ ngơi ở bên trong.

"Được rồi, chắc mọi người cũng biết trong mỗi quá trình đều sẽ có mâu thuẫn, cũng như xuất hiện một số chuyện không mong muốn. Nhưng mà tôi tin rằng nếu chúng ta cùng nhau vượt qua, cùng nhau cố gắng, bao dung lẫn nhau. Những chuyện lúc trước chúng ta đừng nên nghĩ nữa, nếu tất cả mọi người đều không ngủ được, chi bằng cùng nhau chơi đi." Lý Kiệt Sâm gượng cười phá vỡ không khí ngại ngùng.

"Nói đúng đó." Lý Thiến Nhi nghe thấy Lý Kiệt Sâm nói liền gật đầu phụ họa. Cô ta liếc qua Cố Thanh Mâu, như nghĩ tới gì đó vội mở miệng.

"Bây giờ chúng ta cũng ở cùng nhau được vài ngày rồi. Thế nhưng vẫn chưa thân thiết với nhau lắm! Chi bằng chúng ta giới thiệu thêm về tài năng của mình đi. Em nghĩ chắc sẽ rất náo nhiệt đó."

Lời nói của Lý Thiến Nhi, nghe qua thì không có vấn đề gì. Vì bình thường những người lăn lộn trong giới giải trí, ít hoặc nhiều đều phải có chút ít tài năng: ca hát, khiêu vũ, vẽ tranh, đánh đàn hoặc nhiều tài năng khác. Luôn luôn cần phải biết một vài thứ, tùy vào thời điểm đều sẽ thu hút fan hâm mộ, dù sao fan cũng thích thần tượng của mình là người đa tài mà.

Nhưng mà, mọi người đều biết, Cố Thanh Mâu vào giới giải trí mà không cần thực lực. Cô hoàn toàn coi nó như trò đùa, không có tài năng, cũng chưa ai thấy cô thể hiện trình độ của mình. Ngược lại, rất nhiều người thấy rằng cô hành động như một con ngốc vậy.

Một người hoàn toàn chỉ là bình hoa di động xinh đẹp.

Tô Huyễn nghe mấy lời của Lý Thiến Nhi, trong nháy mắt liền hiểu rõ. Trong lời nói của Lý Thiến Nhi có cất giấu ác ý với Cố Thanh Mâu, cô ta muốn Cố Thanh Mâu mất mặt trong chương trình này để cho người khác cười nhạo. Chỉ là một cái bình hoa mà còn đòi lấy tôn nghiêm của mình.

"Thiến..." Tô Huyễn vừa định mở miệng, chưa kịp nói hết đã bị Diệp Dật Tuấn xen ngang.

"Ý kiến này cũng không tệ, như vậy trước hết tôi xin tự nói xấu mình một chút." Giọng nói của Diệp Dật Tuấn ôn hòa, trên mặt là vẻ tươi cười, giống như một lão tiền bối hiền lành. Tự mình dẫn trước để các hậu bối có dũng khí, đôi mắt vốn đang nhìn chăm chú đống lửa tự dưng nhắm lại, cánh môi khẽ mở.

Tông giọng nam êm tai trầm thấp phát ra, mặc dù không có bất kì nhạc đệm nào, vẫn êm tai như trước. Hắn hát một bài nhạc tình ca đang được thịnh hành, nghe có cảm giác yêu đương.

Khi hát xong, Diệp Dật Tuấn mở mắt, giọng nói ôn nhu.

"Bài hát này tôi gửi dành tặng fan hâm mộ."

Khán giả đang xem trực tiếp vô cùng cuồng nhiệt, liên tục spam tên 'Diệp Dật Tuấn'.

Mọi người ngồi cạnh đống lửa hơi im lặng chốc lát, Lý Kiệt Sâm vỗ tay đầu tiên, tiếp theo tất cả cùng vỗ tay. Đây là sự khen ngợi đối với Diệp Dật Tuấn. Tuy nhiên ở đây vẫn có người không vỗ tay - là Cố Thanh Mâu. Cô tựa vào một cái cây cạnh bên, nhắm mắt lại như đang muốn ngủ.

"Cố Thanh Mâu!"