Vui lòng không sao chép, chuyển ver dưới mọi hình thức!

Editor: Vi + Beta: Nguyệt Nhi

"Haha, đúng là cả vú lấp miệng em, ở chỗ này giả vờ làm cái gì chứ, ỷ mạnh hiếp yếu, tôi cũng không phải chưa từng nghe đến tin đồn của Cố Thanh Mâu ngày trước, chậc, là một người ăn chơi trác táng, cái gì cũng làm được, bây giờ lại đứng trước mặt mọi người bắt nạt chị của cô ta."

" Cố Thanh Mâu thật là xấu xí, xem xem cô ta có phải cố ý hấp dẫn ánh mắt mọi người không, giống như một chú hề vậy, muốn dùng độ hot của nam thần mà lăng xê cô ta, Diệp Dật Tuấn là tín ngưỡng của chúng ta, làm sao có thể để cho cô ta bôi nhọ như thế được."

"Người anh em, hay đó, cô chắc có khuôn mặt đẹp như tiên nhỉ, Cố Thanh Mâu đẹp như vậy mà còn kêu xấu? Ừ thì mặc dù cô ấy không ra gì, tùy hứng và kiêu căng, cũng không có khả năng ca hát hay diễn xuất, nhưng cô ấy vô cùng xinh đẹp nha, là một bình hoa trong giới giải trí, cách một màn hình tôi vẫn có thể thấy bộ dạng ghen tị của cô."

"Có... có chút xinh đẹp, tôi thiếu chút nữa thì quên mất tôi là anti-fan Cố Thanh Mâu, chuẩn bị spam 666 cho cô ta."

Anti-fan là một thứ tồn tại vô cùng kì lạ, muốn tẩy trắng thì rất khó, nếu đã cảm thấy ghét rồi, thì cho dù bạn làm cái gì cũng đều là sai, kiểu gì cũng sẽ tìm ra tật xấu, lỗi lầm của bạn.

Ở Cố gia, Cố Quân nhìn hình ảnh chiếu trên màn hình, lông mày hơi nhíu lại, dĩ nhiên có chút không vui, bên cạnh là bà Cố đang vui vẻ xem chương trình, đôi mắt đục ngầu già nua nhưng vẫn sáng ngời, chỉ vào Cố Thanh Mâu trên màn hình, mở miệng.

"Nhìn kìa, đây chính là Thanh Mâu của chúng ta, con bé có lòng tự trọng của chính nó."

Nói xong mấy lời này, bà quay đầu nhìn về phía Cố Càng Đình, trên mặt nở nụ cười hiền hậu, vẫy vẫy tay, nói.

"Càng Đình, nhìn xem, con gái của con không hề kém cạnh, con bé chẳng qua hơi kiêu ngạo, nhiều lúc còn không chịu nhường nhịn." Bà lão Cố như thể đang khoe khoang về cháu gái bảo bối của mình, trong giọng nói tràn ngập cưng chiều.

"Hừ, tiểu nha đầu này, cũng có chút bộ dáng giống người nhà họ Cố." Cố Càng Đình đứng ở hành lang, giọng điệu đôn hậu, cũng không đi đến, lúc nãy vừa mới nghe câu nói đó của Cố Thanh Mâu, kiêu ngạo của Cố gia không cho phép con bé làm như vậy, khóe miệng ông có chút cong lên, chẳng qua là cố ý kiềm chế, vừa dứt lời, quay đầu đi về chỗ cầu thang.

Bà cụ Cố nhìn thấy được tất cả, trong con mắt đục ngầu thâm thúy, tràn đầy những dấu vết của năm tháng, sống lâu như vậy, bà cũng có thể nhìn thấu được lòng người, bật cười một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu.

...

Hiện tại, trong rừng sâu.

Cố Thanh Mâu vừa dứt câu, nơi đây một mảnh yên tĩnh, không có ai phản bác lại lời của cô, chắc rằng họ cũng không thể tìm ra lời phản bác.

Ngược lại, Cố Thanh Mâu bình tĩnh liếc mắt nhìn Cố Thanh Yến đang ngồi xổm mà liều mạng nôn mửa, dáng vẻ kiêu ngạo mà lạnh lùng, đôi mắt cong cong, nụ cười thanh thuần cũng ở trên môi, nhìn vô cùng hài hòa xinh đẹp.

Hai người đều là con gái của Cố gia, nhưng bây giờ lại có sự khác nhau rõ ràng.

Cố Thanh Mâu luôn mang thêm khí chất kiêu ngạo cùng tự tại, hôm nay trên mặt còn mang thêm phần lạnh lùng trong trẻo, cô có kiêu ngạo của mình, vì tự tôn, cho nên một số việc sẽ không làm, cũng sẽ không cúi đầu, luôn luôn ngẩng cao đầu, bộ dáng thoải mái, khí chất của một đại tiểu thư quyền quý.