Không ngoài dự đoán, ngày hôm sau trong giới nhà giàu ở Giang thành xuất hiện tin đồn của tôi và Giang Chi Đình: “Thẩm Lam vì không được Giang Hoài đáp lại tình cảm nên đã hất rượu vào cậu cả nhà họ Giang.”
Để chuộc lỗi, buổi chiều tôi xách túi to túi nhỏ đến nhà Giang Chí Đình. Tôi ngồi đợi một lúc lâu mới thấy anh ra mở cửa.
“ Vào đi.”
Tôi vội vàng đứng dậy nhưng vì ngồi xổm quá lâu mà hai chân bị tê cứng xui xẻm hơn tôi còn vấp phải mấy hộp quà dưới chân.
“Giang Chí Đình, cứu em.”
Tôi hét lên, tay vô thức túm lấy Giang Chí Đình nhưng vì khoảng cách quá xa khiến tôi chỉ tóm thắt lưng của anh.
Giang Chí Đình khẽ hừ một tiếng, anh đưa mắt nhìn cánh tay đang nắm lấy thắt lưng của mình.
“Ha ha, anh Giang thật ngại quá, hôm khác em tới, hôm nay em lại làm phiền rồi.”
Tôi nhanh chóng co giò bỏ chạy nhưng lại bị anh tóm lấy cổ áo.
“ Trăm phương ngàn kế tiếp cận tôi là vì muốn vào Giang gia ư? Vậy thì không cần lãng phí thời gian như thế đâu.”
“ Vậy anh giúp em được không? Nhưng mà em không muốn làm người yêu của Giang Hoài, em bây giờ muốn làm chị dâu của anh ấy.”