Nếu g.i.ế.t người mà không phạm pháp thì tôi đã bị Giang Chí Đình g.i.ế.t tôi cả trăm lần rồi.
Sau hôm đó hình tượng ngây thơ trong sáng của tôi đã hoàn toàn sụp đổ rồi.
Nhưng trong rủi có may, Giang Chí Đình mỗi khi gặp tôi không phớt lờ tôi nữa mà thay vào đó là lạnh lùng nhìn tôi.
“Anh Giang, cà vạt của anh bị lệch rồi, để em thắt lại cho anh nhé.”
Tôi ngập ngừng đưa tay ra nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của anh, tôi dứt khoát túm lấy cổ áo anh.
Giang Chí Đình nắm chặt tay tôi, trong phút chốc tôi bị anh ép sát tường.
“ Cô Thẩm, cô muốn gì đây?”
Tôi đã miễn nhiễm với giọng nói đầy sát khí của anh, khẽ cười tôi thì thầm vào tai anh:
“ Anh Giang, anh biết mà, em chỉ muốn anh.”
Giang Chí Đình nhìn tôi chằm chằm, anh cười mỉa:
“Tôi không phải là thằng nhóc 18 tuổi nên cô đừng nghĩ dùng chiêu này hiệu quả với tôi.”
“ Vậy ư? Em lại nghĩ chiêu này hiệu quả với lão già như anh hơn là một thằng nhóc 18 tuổi đó.”
Khi nghe thấy từ lão già, anh hơi nheo mắt, thấy như vậy còn chưa đủ, tôi lấy tay chạm vào yết hầu anh.
“Anh biết lần đầu tiên nhìn thấy anh em muốn làm gì không?”
Tay tôi di chuyển đến cúc áo của anh
“Em muốn c.ởi đồ của anh.”