Sau khi tiễn Gia Nguyệt và Hạ Lâm ra về, cùng lúc đó Trịnh Vĩ có cuộc điện thoại từ nhà gọi đến cũng về trước.

Thấy mọi người đề đã đi hết, lúc này hai người mới có cơ hội nói chuyện với nhau. An Kỳ hỏi:

“Vừa rồi, hai người đã nói gì vậy?”

Tả Dật đến bên bàn rót cho cô một cốc nước, nghe hỏi vậy anh mỉm cười đưa cho cô còn mình ngồi xuống bên đầu giường, xoa xoa đầu cô:

“Cũng không có gì, chỉ là mẹ em hình như đã cho anh cơ hội.”

An Kỳ vừa đưa cốc đến miệng liền hạ xuống, quay sang nhìn anh:

“Anh nói sao? Thật chứ?”

Cô có chút ngạc nhiên. Cô cũng biết Gia Nguyệt cũng sẽ không làm khó gì anh, nhưng cũng không ngờ là bà có thể đồng ý với quyết định của hai người. Cô tưởng bà phải là người phản đói chuyện này, dù sao chuyện giữa hai nhà cũng không thể xem như không có gì được.

Mặc dù trong chuyện này, cô và anh cũng đều là nạn nhân, phụ huynh hai bên chắc chắn cũng không thể ngày một ngày hai mà buông xuôi.

Lẽ nào là vì cô?

Vì cô chấp nhận lời của anh nên bà mới đồng ý.

Nghĩ tới đây An Kỳ chợt cảm thấy sống mũi hơi cay cay.

Cô đặt cốc nước về lại bàn, xoay người sang ôm lấy anh. Bị hành động đột ngột này của cô làm anh trì độn vài giây nhưng rất nhanh Tả Dật cùng vòng tay ôm đáp lại, ôn nhu hỏi:

“Em sao vậy?”

An Kỳ mạnh mẽ lắc đầu:

“Không có gì, chỉ là muốn ôm anh chút thôi.”

Lúc này nhận ra sự khác thường của cô nhưng anh cũng không có chút lo lắng, một tay anh khẽ xoa lưng cô tựa hồ như an ủi.

Sự khác thường này của cô, anh biết là xuất phát từ mẹ cô. Nói thật, An Kỳ bên trong thật sự là người rất yếu lòng.

“Tiểu Kỳ, nghe anh.”

An Kỳ không vì câu đó mà buông tay, vẫn ôm chặt lấy Tả Dật. Anh bỗng cảm thấy bất đắc dĩ, dù sao bây giờ cô cũng đang bị thương, cứ giữ mãi tư thế này cũng không tốt lắm. Mặc dù bản thân anh hận không thể khiến thời gian có thể ngưng lại phút giây này, để anh có thể ôm trọn lấy cô vào lòng. Nhưng những mong muốn đó đành tạm phải gác lại, thời gian còn dài mà.

“Anh nói đi, em nghe.”

Tả Dật thởi dài trong lòng, cũng không có thuyết phục cô nữa, mặc cô ôm lấy.

“Anh có thể cam đoan với em, chuyện kết hôn là anh thật lòng. Đừng để vì chuyện trong quá khứ mà ảnh hưởng tới hiện tại. Đó là chuyện của người lớn với nhau.”

Cảm xúc xủa cô như ngưng lại, anh hiểu sự khác thường này của cô là từ đâu mà ra, và giờ anh đang trấn an cô, cũng mong cô có thể tin tưởng vào thành ý của anh.

An Kỳ đương nhiên là tin anh, nhưng còn ba mẹ cô và ba mẹ anh.

Liệu họ có tin được hay không?

An Kỳ ôm anh nhưng không chạm được vào tấm lưng của anh, bởi trên người anh còn đang có vết thương do cứu cô mà có. An kỳ vuốt nhẹ vào lớp băng cuốn qua lớp áo bệnh nhân, nhẹ nhàng xoa lấy giống như sợ chỉ cần dùng lực mạnh một chút là vết thường sẽ bị nứt ra.

“Còn đau không?”

Bỗng nhiên nghe thấy cô hỏi vậy, trong lòng cảm thấy hơi ngứa, nói:

“Không đau, một chút cũng không.”

An Kỳ lúc này mới buông anh ra, nhìn anh. Trong mắt anh có có thể dễ dàng nhìn ra được hình bóng phản chiếu trên đó.

Chính là cô.

“Em hiểu anh muốn nói gì, cũng hiểu được tâm trạng của anh. Em đã chấp nhận lời của anh, đương nhiên cũng sẽ không dễ dàng gì mà thay đổi. Về điều này, anh phải tin em.”

Tả Dật cầm lấy tay cô hôn lên. Nếu có thể anh muốn hôn ở vị trí đôi môi kia, muốn nuốt hết những lời thâm tình của co vào trong lòng để cảm nhận càng rõ hơn, nhưng vì tình hình hiệ tại anh đành phải đè nén xuống.

“Thay đổi? Em nghĩ cũng đừng nghĩ đến.”

An Kỳ chợt cảm thấy người mắt đôi khi cũng rất trẻ con đi.

Chẳng hạn như bây giờ.

“Trọng điểm của anh đặt ở đâu vậy?”

Tả Dật cười cười:

“Mỗi câu em nói ra đều là trọng điểm, anh có thể đặt ở bất kì đâu cũng được.”

Bị lời nói của anh chọc ghẹo, An Kỳ cũng bật cười thành tiếng. Người đàn ông này không nói thì thôi nhưng mỗi lần lời ra là đều giống như đang rót mật vào tai vậy.

“Anh thật biết nói lời ngon ngọt đấy.”

Hai người họ một câu hai câu thâm tình nói với nhau cho đến khi bác sĩ vào mới thôi.

Vết thương của cả hai cũng không còn nghiêm trọng, ở lại thêm 3 ngày nữa là được xuất viện.

Ngày thứ 3, sau khi dọn dẹp để trở về, Tả Dật nói với cô:

“Mẹ anh vừa gọi đến tới bảo anh đưa em tới ăn một bữa cơm.”

An Kỳ ngạc nhiên:

“Bây giờ luôn sao?”

Hai người họ cũng mới chỉ dọn dẹp, làm thủ tục xuất viện, cô còn chưa về nhà nữa.

Làm vậy liệu có được không?

Thật ra vài ngày trước, vợ chồng Tả Nghiêm cũng muốn vào thăm hai người nhưng bị Tả Dật ngăn cản, anh bảo sau khi xuất viện sẽ đưa cô đến chính thức ra mắt với hai người.

Cuộc gọi vừa rồi cũng chỉ là do mẹ anh gọi điện nhắc khóe mà thôi.

Tả Dật ôm lấy vai cô, nói:

“Em gọi về nhà đi, báo với mẹ em một tiếng.”

An Kỳ cũng không còn cách nào khác, đành phải gọi điện về cho Gia Nguyệt

“Tiểu Kỳ, khi nào con về đến nhà? Hạ Lâm cũng tới này, con xong thì về nhé.”

An Kỳ nghe vậy lại càng thêm áy náy, cô nói:

“Chuyện đó, vừa rồi mẹ của Tả Dật có gọi điện tới muốn mời con dùng bữa cơm...”

Còn chưa nói hết lời bên kia đã truyền đến giọng không mấy hài lòng của Gia Nguyệt:

“Con còn chưa về nhà nhìn mẹ một cái, gia đình kia đã muốn cướp người? Có hợp lý không vậy?”

Cướp người?

Mẹ cô có phải dùng từ hơi quá không?

Dù biết bà tức giận cũng phải, nhưng hai người cũng đã quyết định sẽ tới với nhau, nay nhà bên kia mời cô đến dùng bữa, nếu từ chối quả thật có hơi ái ngại.

Đang không biết phải tiếp lời thế nào, bên cạnh Tả Dật nói:

“Đưa cho anh đi, để anh nói với bác gái vài câu.”

An Kỳ nói vào:

“Anh ấy có vài lời muốn nói, mẹ nói chuyện với anh ấy nhé.”

“Cái con bé này....”

Đầu dây bên kia truyền đến giọng man trầm ấm, vô cùng dễ nghe:

“Bác gái.”

Con gái bà cư nhiên lại một lời liền đưa điện thoại cho người ta, Gia Nguyệt lại càng không vui:

“Cậu nói xem nhà cậu làm vậy là có ý gì?”

Tả Dật cũng biết bà giận chuyện này, không nhanh không chậm giải thích:

“Là do cháu. Mấy ngàu trước ba mẹ cháu muốn đến thăm Tiểu Kỳ, nhưng cháu bảo khi xuất viện sẽ đuea cô ấy chính thức đến gia mắt hai người.”

Chính thức ra mắt?

Cả Gia Nguyệt và An Kỳ đều bị câu nói của anh làm cho ngạc nhiên.

Một lát sau, bà nói:

“Cậu là thực sự muốn như vậy?”

Bà cứ nghĩ anh sẽ đưa con gái mình đến đó là phải chịu cảnh hỏi cung của vợ chồng Tả Nghiêm, dù đã được hòa giải nhưng trong lòng họ không thể nhanh như vậy mà bỏ được khuất mắc với An Kỳ. Vì thế mà bà mới tức giận như vậy.

Nhưng nghe anh đón là chính thức ra mắt, bà mới hiểu được việc làm của anh.

Là anh thật lòng muốn cả đời ở bên cô, chăm sóc cho cô.

Tả Dật trả lời:

“Là cháu muốn đưa cô ấy tới, muốn mọi người hoàn toàn chấp nhận chuyện của bọn cháu.”

Đầu dây bên kia bỗng im lặng, một lúc sau bà nói:

“Cậu đưa máy cho con bé, tôi có lời muốn nói với nó.”

Tả Dật không nói gì, đưa máy trả cho cô

“Mẹ.”

Bà cũng không vòng vo:

“Con thực sự muốn sống cả đời với cậu ấy sao?”

An Kỳ trả lời chắc chắn:

“Dạ vâng, là con bằng lòng.”

Đến cả con gái bà cũng nói vậy, bà đây cũng hết cách:

“Chuyền con dẫn cậu ấy về đây, chính thức ra mắt mẹ.”

An Kỳ nghe vậy, trong lòng chượt cảm thấy ấm áp. Cô đáp một tiếng rồi cúp máy nhìn anh.

“Mẹ em nói gì với em vậy?”

An Kỳ mỉm cười, ôm lấy anh nói:

“Mẹ bảo chiều này đưa anh về, chính thức ra mắt mẹ.”

Tả Dật nghe vậy trong lòng vui mừng, cuối cùng mẹ cô cũng đã đồng ý, cũng đã nhìn ra được sự chân thành của anh. Anh ôm lấy cô, ghé sát vào tai cô, giọng điệu trầm ấp mà nói:

“Vợ à, vậy là mẹ đã chấp thuận cho chúng ta rồi.”