Vì đã hứa với hai người họ rằng sẽ đưa cô chính thức đến ra mắt.

Ban đầu cũng chỉ đơn giản là cùng ngồi với nhau ăn một bữa cơm, trò chuyện. Nhưng cuối cùng ngày hôm nay lại trở thành một ngày quan trọng không kém.

Tả Dật gọi tài xế đến đón hai người về nhà họ Tả.

“Cậu chủ, An tiểu thư.” Người tài xế xuống xe lịch sự chào hỏi.

An Kỳ cũng lịch sự gật đầu, một màn chào hỏi đơn giản đến không thể đơn giải hơn.

Ba người lên xe xuất phát đến dinh thự họ Tả. Suốt dọc đường, quả nhiên người tài xế không nói thêm bất kì câu nào nữa. Sợ cô căng thẳng, Tả Dật là người phá vỡ bầu im lặng vốn có:

“Có mệt không?”

An Kỳ dựa vào cánh tay anh, khẽ lắc đầu:

“Em không sao.”

Tả Dật bỗng dưng cảm thấy bồn chồn, không biết cô có hồi hộp hay lo lắng gì không, thông thường với những người phụ nữ khác khi rơi vào tình cảnh này thì hay hỏi han với người đàn ông đủ thứ về ba mẹ họ, nào là ba mẹ anh thích gì để em biết đường mua, hay là hai người họ có khó khắn không. Đủ thứ trên đời.

Nhưng riêng cô thì lại hoàn toàn bình tĩnh, anh không cảm nhận được mọt chút lo lắng gì từ cô. Mặc dù đây cũng không hẳn là lần đầu tiên họ gặp mặt, thậm chí đã có lần còn xảy ra chút chuyện, nhưng đây là anh chính thức đưa cô về ra mắt.

Lẽ nào một chút căng thẳng cô cũng không có?

An Kỳ bỗng thấy ngừi bên cạnh như đứng ngồi không yên, cô hướng mắt nhìn lên thì bắt gặp ánh nhìn chằm chằm như đang suy xét của anh.

Cô dường như đã bắt được manh mối gì đó.

Thử suy nghĩ xem, hôm nay đúng là không phải cuộc gặp mặt bình thường, từ lúc anh nói với ba mẹ rằng sẽ đưa cô về nhà thì tâm tình anh đã có chút khác thường. Nghĩ đến đây thì cô hiểu ra.

Là anh đang căng thẳng.

Không phải căng thẳng vì đưa cô đến, mà là căng thẳng vì cô không có biểu hiện gì khác lạ với cuộc gặp mặt này.

Anh là đang nghĩ cô là xem đây như một cuộc gặp mặt bình thường khác.

Cô cảm giác cổ họng nghẹn lại.

Một lát sau, cô nói:

“Ba mẹ anh thích gì vậy?”

Tả Dật như được thông suốt, nghĩ cuối cùng cô cũng có phản ứng lại.

“Cũng không có gì đặc biệt. Ba anh là người thích chơi đồ sứ, ông sưu tập rất nhiều. Còn mẹ anh thì luôn thích trà đạo, cứ mỗi tháng sẽ mua một bộ pha trà sử dụng.”

An Kỳ ngẫm nghĩ một lúc, đúng là họ có sở thích giản dị.

An Kỳ bị suy đoán sai về mẹ anh, cô cứ nghĩ mẹ anh sẽ thích những gì liên quan đến y học. Bởi dù sao bà cũng là một y tá, cô tưởng bà sẽ thích về mấy thứ nghiên cứu y học.

Xem ra nghề nghiệp đôi khí cũng không có mấy liên quan đến sở thích.

Thế là tài xế đưa hai người họ đi mua đồ, khoảng gần một giờ sau thì chiếc xe đỗ trước cổng dinh thự họ Tả.

Ông quản gia là người ra mở cửa cho bọn họ vào.

“Cậu chủ, An tiểu thư, hai người đã về.”

Nghe câu đó của quản gia, An Kỳ cảm thấy có gì đó không được đúng lắm.

Câu “đã về” này hình như...

Mạch suy nghĩ của cô bị cái ôm của Tả Dật làm cho đứt đoạn. Tả Dật ngược lại vô cùng hài lòng, quay sang ông quản gia mỉm cười chào hỏi rồi nói với cô:

“Vào nhà thôi em.”

Kì lại càng kì.

Câu này của anh còn lạ hơn câu vừa rồi của ông quản gia.

Tả Dật ôm vai An Kỳ cùng cô bước vào đại sảnh. Vợ chồng Tả Nghiêm đang ngồi trò chuyện với nhau, thấy hai người bước vào ánh mắt họ liền dừng lại trên vai cô. Bà cũng chỉ liếc qua, còn ông mày khẽ nhíu lại vừa nhìn cũng biết là đang không mấy hài lòng.

“Hai đứa về rồi sao? Mau qua đây ngồi đi.” Hàn Tử Kỳ lên tiếng.

Tả Dật nói:

“Ba mẹ, hôm nay con chính thức đưa cô ấy đến ra mắt hai người.”

An Kỳ bên cạnh nói:

“Bác trai, bác gái, cháu có nghe anh ấy nói qua về sở thích hai người, cháu có chút quà muốn tặng hai bác.”

Vợ chồng Tả Nghiêm nghe cô nói vậy nhất thời sửng sốt. Cô vậy mà không có chút giấu diếm ăn ngay nói thẳng, đại ý của câu này là con trai hai bác là người chỉ đừng cho cháu nên mua những món đồ đúng với sở thích của họ.

Mặc dù mọi chuyện đã kết thúc, họ biết cô trước sau chính là nạn nhân nhưng về mặt tình cảm của hai người họ, vợ chồng Tả Nghiêm có vài phần nghi ngại.

Lúc bước vào họ cũng đã nhìn thấy túi mà An Kỳ cầm trên tay, biết là mua quà tặng mình nhưng cũng không nghĩ tới cô lại thẳng thắn nói ra như vậy.

Hàn Tử Kỳ nói:

“Cháu khách sáo rồi, đến nhà là được rồi, còn mua quà làm gì.”

An Kỳ mỉm cười nói:

“Cháu cũng không thể đi tay không được.”

Dứt câu cô liền lấy một túi ra đưa cho bà:

“Anh ấy nói bác rất thích trà đạo, cháu mạo muội mua một bộ, mong bác sẽ thích.”

Bà còn chưa mở lời Tả Dật đã nói:

“Mẹ mở ra đi, cô ấy cất công mãi mới chọn được đấy.”

Bà ném ánh nhìn về phía anh, Tả Dật mắt điếc tai ngơ giả vờ như không nhìn thấy.

Bà đem vật bên trong ra, từ từ mở hộp ra thì thấy bên trong là một bộ pha trà màu xanh biển, được trang trí rất tinh xảo, nét họa thiên về phía cổ.

Hàn Tử Kỳ vô cùng hài lòng mà cầm lên nhìn, lúc sau nhìn về phía An Kỳ:

“Cháu cất công rồi.”

An Kỳ cười nói:

“Bác gái thích là cháu vui rồi.”

Nói xong cô nói với Tả Nghiêm ngồi canh bà:

“Bác trai, cháu có món quà muốn tặng bác.”

Tả Nghiêm cũng không có cách nào khác đành nhận lấy, dù sao người ta cũng cất công mua tặng, mình cũng nên lịch sự nhận lại.

Mở ra là một chiếc bình sứ thanh hoa, nếu như tinh ý một chút thì có thể thấy được bình sứ này cùng với bộ pha trà là một cặp.

Là cô cố ý mua như vậy.

Tả Nghiêm khé liếc nhìn con trai mình, cô cũng đã nói chính anh là người nói cho cô về sở thích của hai người.

Tả Dật lại một lần mắt điếc tai ngơ.

Màn chào hỏi này diễn ra khá suôn sẻ, lúc này bốn người đều ngồi xuống nói chuyện.

“Con trai tôi nói là hôm nay sẽ dẫn cô tới ra mắt, tôi muốn hỏi An tiểu thư, cô là thật lòng với con trai tôi?” Tả Nghiêm lên tiếng.

Ông vẫn còn nghi ngại về chuyện của hai người bọn họ, lần này phải thẳng thắn một phen, để xem hai người có thật sự nghiêm túc.

An Kỳ khẳng định nói:

“Cháu là thật lòng với anh ấy, cũng không có suy nghĩ gì khác.”

Hai ông bà đương nhiên hiểu vế sau của cô.

Tả Dật nói:

“Ba mẹ, chúng con là thật lòng đến với nhau, hai người còn có gì nghi ngại.”

Chưa để vợ chồng Tả Nghiêm có cơ hội nói, anh tiếp lời:

“Giờ nghi ngại cũng đã muộn, con đã cầu hôn cô ấy rồi.”

Câu nói của anh làm hai vị phụ huynh bàng hoàng.

Con trai họ nói là nó cầu hôn rồi?

Rồi sao nhưng không thấy nhẫn đâu?

“Từ lúc nào?” bà hỏi.

Tả Dật ăn ngay nói thật:

“Ngay khi cô ấy tỉnh lại, ở trong bệnh viện.”

Cảm xúc lại bị trì độn lần nữa. Con trai hai người vậy mà lại cầu hôn con gái người ta ở bệnh viện, cũng không thèm nói với ông bà một tiếng.

An Kỳ bên cạnh nhận thấy bầu không khí im lặng trở lại liền nói:

“Cũng không hẳn là cầu hôn, anh ấy ngỏ lời muốn kết hôn với cháu, cháu cũng đồng ý ạ.”

Hai ông bà đồng loạt nhìn anh.

Thấy con bé nói chưa? Cái gì mà cầu hôn ở đây?

Tả Dật quay sang cô nói:

“Miễn em đồng ý là được.”

“An Kỳ, vậy mẹ cháu bên nhà thì sao? Bà ấy đồng ý cho hai đứa?” Hàn Tử Kỳ nói.

Hai đứa cũng thể hiện rõ ràng như vậy, bà cũng biết người con gái này trước sau gì cũng là con dâu của bà, vẫn nê là thay đổi xưng hô đi thì hơn.

Tả Nghiêm bên cạnh nói:

“An tiểu...”

Bỗng bị người ngồi bên cạnh lặng lẽ đạp chân, ông kho khan hai tiếng rồi nói:

“Cháu nói chuyện này với mẹ cháu chưa?”

Tả Dật thấy hành động này của ông thì khẽ mỉm cười, mặc dù vẫn còn trở ngại nhưng ông cũng đã không còn quá định kiến với chuyện của bọn họ nữa rồi.

An Kỳ nói:

“Cháu nói rồi ạ, chiều nay cháu sẽ đưa anh ấy ra mắt với bên nhà.”

Trong một ngày ra mắt cả hai bên gia đình, nói là dễ nhưng cũng không hẳn là dễ dàng gì.

Nghe cô nói vậy, hai ông bà cũng hiểu, không hỏi gì nhiều.

Xác định thì cũng xác định rồi, con trai họ cũng ngỏ lời muốn kết hồn mà con gái người ta cũng đã đồng ý, thậm chí chiều nay còn ra mắt với nhà bên, họ cũng không thể không đồng ý được.

Nhận thấy thời gian không còn sớm nữa, Hàn Tử Kỳ nói:

“Cũng không còn sớm, để mẹ bảo dì dọn cơm, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện tiếp.”

Cuộc trò chuyện không mấy căng thẳng này khiến An Kỳ không thể nghĩ tới, cô cứ tưởng rằng họ sẽ phải hỏi về chuyện của Trương Tử Hùng, nhưng xem ra chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa.

Quan trọng là họ đã chấp nhận cô, chấp nhận chuyện của cô và anh.